Ngày hôm sau, quả nhiên theo tính toán của Bạc Nhược, Giác Mạc Thiên đã tìm đến cô.
Điện thoại đặt trên mặt bàn vang lên từng hồi chuông. Bạc Nhược dừng công việc dang dở trên tay để nhận máy. Nhìn dãy số lạ liên tục nhấp nhánh, trong lòng cô không hề có chút bất ngờ.
“ A Nhược ”.
Thanh âm quen thuộc dội vào trong tai không hiểu sao cơ thể lại khẽ run lên một cái. Bạc Nhược nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
“ Ừ ”.
“ Chúng ta gặp nhau có được không ? ”.
“ Được ”.
“ Địa chỉ, anh gửi em ”.
\[ ... \]
Bạc Nhược đến đúng địa chỉ mà Giác Mạc Thiên đã gửi cô trước đó. Nơi này là một quán cà phê hai tầng, không gian rất rộng lớn. Cả hai tầng này có lẽ đều đã được hắn bao trọn nên không một bóng người, ngay cả nhân viên phục vụ.
Giác Mạc Thiên ngồi ở tầng một, ngay cái bàn ở gần cửa ra vào nên Bạc Nhược tìm kiếm không khó. Trên bàn là hai ly nước, một là cà phê đắng thuộc về hắn, hai là ly nước ép hoa quả thuộc về Bạc Nhược. Hắn dựa vào sự quen thuộc đối với cô để gọi nước cho cô, đãi ngộ này cô hình như chưa từng được Vô Kỵ làm qua.
“ Em đến muộn, xin lỗi nhé ”.
Bạc Nhược vừa định đưa tay kéo ghế. Giác Mạc Thiên đã nhanh chóng giúp cô. Cô ngồi xuống, đối với việc làm của hắn có phần hơi ngượng ngùng. Khoảng cách thời gian mấy năm nay đã đem quan hệ giữa cô và hắn kéo ra xa.
“ Không có, là anh đến sớm ”.
“ Mấy năm nay, anh ổn chứ ? ”.
Bạc Nhược mỉm cười, khuấy đều ly nước ép trước mặt.
“ Anh ổn, em có ổn không ? ”.
Hỏi câu này, Giác Mạc Thiên nhìn cô rất chăm chú, có lẽ là đang âm thầm phán đoán câu trả lời chăng. Ba năm không gặp cô, Bạc Nhược thay đổi rất nhiều, tính cách trầm đi, cô dùng sự lạnh nhạt để che giấu tổn thương sâu sắc bên trong.
Hắn biết, cô vẫn sẽ đáp là ổn.
Quả nhiên.
“ Rất ổn ”.
“ A Nhược, chuyện ba năm về trước, anh không có ý định xin lỗi ”.
Bạc Nhược ngẩn người, không ngờ Giác Mạc Thiên lại vào chủ đề nhanh như vậy, hơn nữa lại rất thẳng thắn. Khi nhận được điện thoại của hắn, Bạc Nhược đã biết chuyện mà hôm nay hai người nói sẽ liên quan đến vụ việc cô bị bắt vào ba năm trước.
Hắn nói sẽ đưa cô đến một nơi, không ngờ lại đưa cô vào tay của nhóm người Phổ Trắc, lợi dụng cô để đạt được mục đích, nhưng đáng tiếc khi ấy Vô Kỵ lại lựa chọn tiền bạc, bỏ rơi cô hại đứa trẻ chưa thành hình người đã bị giết chết.
“ Giác Mạc Thiên, anh nói ra câu này có phải rất quá đáng không ? ”.
Không có ý muốn xin lỗi ? Người đầu tiên sai chính là hắn. Sai vì lợi dụng sự tin tưởng của cô ...
“ Kỳ thực, anh là người đầu tiên khi ấy đã biết em mang thai ”.
Bạc Nhược kích động, không kiềm chế được hất đổ ly nước ép trước mặt xuống nền đất. Nói như vậy đưa cô vào tay kẻ khác, ngay từ đầu đã là kế hoạch của hắn. Nói như vậy hắn sớm đã biết Vô Kỵ sẽ không buông bỏ lợi ích để rồi đứa nhỏ trong bụng cô sẽ chết ... Giác Mạc Thiên đã sớm lên kế hoạch giết chết đứa nhỏ trong bụng cô.
“ Hoá ra anh cũng giống như bọn họ, đều điên rồi ”.
“ Anh chỉ là muốn tốt cho em. Khi ấy nếu em sinh đứa bé kia ra sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thương, em vốn không biết. Bạc Nhược, em biết vì sao Vô Kỵ coi trọng em, bằng mọi giá phải có được em không ? ”.
Vô Kỵ muốn có được cô, có lí do sao ?
Một câu này của Giác Mạc Thiên lại như con dao cứa vào trái tim cô. Ngày hôm nay, cuộc gặp mặt này đã khiến cõi lòng Bạc Nhược tan nát, vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ.
“ Em không muốn biết. Em chỉ muốn biết anh vì sao lại coi giết con của em là muốn tốt cho em ”.
Phải rồi, Bạc Nhược cô đã sớm cắt đứt quan hệ với Vô Kỵ, làm sao còn quan tâm đến anh nữa. Thứ cô quan tâm nhất bây giờ chính là bốn chữ ‘muốn tốt cho em’ của Giác Mạc Thiên.
Muốn tốt cho cô lại bán đứng lòng tin của cô.
Muốn tốt cho cô lại hại chết đứa con đầu lòng của cô.
Nếu đây thật sự là ý tốt, Bạc Nhược này dù đau lòng đến mấy, tổn thương đến mấy cũng không dám nhận.
“ Em buộc phải biết. Em nhìn lại mình xem, rồi nhìn tấm ảnh này, em và cô ấy giống nhau mấy phần ”.
Giác Mạc Thiên lấy ví ra, từ trong đó rút ra một tấm ảnh cũ kĩ. Tuy hơi ngả vàng, nhưng vẫn không thể làm thay đổi dung nhan của người phụ nữ trên tấm ảnh đó.
Bạc Nhược nhìn đến ngẩng ngơ. Thật sự rất giống cô, cô và người trong tấm ảnh giống đến mức người lạ còn tưởng là hai chị em sinh đôi.
“ Cô ấy có phải Duẫn Giản Giao không ? ”.
“ Phải ”.
“ Anh có quan hệ gì với cô ấy ”.
“ Anh là anh trai cô ấy. Bạc Nhược, anh theo họ mẹ, cô ấy theo họ ba ”.
Đầu óc Bạc Nhược như muốn nổ tung. Một loạt tin tức Giác Mạc Thiên hôm nay đem đến cho cô khiến cô kỳ thực không thể tiếp thu nổi.
“ Vậy nên anh mới giết đứa nhỏ trong bụng em ? ”.
“ A Nhược, cách tốt nhất để em có cuộc sống tốt hơn chính là cắt đứt toàn bộ quan hệ giữa em và Vô Kỵ. Khi ấy, anh đã định dù có nguy hiểm thế nào, anh cũng phải đem em rời đi. Nhưng hoàn toàn không ngờ tới em lại mang thai. Chi bằng anh thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng bản tính ích kỷ của Vô Kỵ đã pháp vỡ phòng tuyến cuối cùng của em dành cho hắn. Chỉ là không ngờ ... ”.
“ Không ngờ thứ gì ? ”.
“ Em vẫn mang thai con của hắn, lại còn an toàn hạ sinh ”.
Hố hấp của Bạc Nhược trở nên gấp gáp, cô lập tức phản biện.
“ Không phải. Em không hề có con với Vô Kỵ ”.
“ Em có dám thề với anh Vô Hi Hoạ không phải là con gái của Vô Kỵ không ? ”.