“ Cô ấy không sao chứ ? ”.
Ánh mắt Vô Kỵ nhìn người đàn ông mặc vest đen có phần hài hoà. Anh nằm trên giường bệnh, trên người là cả một đống dây dợ mà chính bản thân anh cũng chẳng hiểu để làm gì. Có lẽ vì vừa trải qua ca phẫu thuật trong thời gian khá dài nên sự sắc bén trên gương mặt góc cạnh kia đã bị sự mệt mỏi làm phai nhạt đi.
“ Không trúng đạn, chết không được, chỉ là quá mệt mà ngất đi. Một lúc nữa sẽ tỉnh lại ”.
Người đàn ông mặc vest đen nhẹ nhàng đáp lại. Đôi con ngươi thâm thuý không kiêng dè thản nhiên mà quan sát Vô Kỵ, phô trương không hề che đậy. Mà đối với sự lộ liễu của người nọ, Vô Kỵ ngược lại không có nửa điểm tức giận. Dựa vào điểm này cũng có thể thấy rõ quan hệ của người kia với anh tốt cỡ nào.
“ Chuyện này tuyệt đối không được nói cho con bé biết. Con bé hiện tại đang trong cữ, không nên lo lắng quá nhiều ”.
Vô Kỵ hít một hơi sâu, cố gắng khiến cho giọng nói của bản thân trở nên bình thường hơn. Nhưng anh vẫn biết đứng trước cặp mắt sắc bén của người đàn ông kia, anh vẫn thoát không được.
“ Anh cũng biết là cô ấy đang ở cữ đấy ! ”.
Người kia châm biếm cười một câu, dường như cảm thấy trêu chọc Vô Kỵ khiến bản thân cảm thấy vui vẻ, không ngại buông một câu tiếp tục.
“ Biết rõ rằng vợ người ta đang ở cữ thế nhưng lại lén lén lút lút kéo người ta đến đây phẫu thuật. Vô Kỵ, tôi không nhớ tới anh lại thiếu tiền đến mức phải mời tôi tới để phẫu thuật miễn phí ”.
Người nọ tiến đến trước đầu giường bệnh, người hơi đổ xuống với lấy hồ sơ bệnh án mà y tá đã đặt ở trước đó. Sau khi xem xong, dường như bên trong có điểm thích thú khoé môi nhịn không được mà cong lên.
“ Thời gian ngắn như vậy đã lại tiếp tục tiến vào phòng phẫu thuật. Vô Kỵ, anh khiến tôi được mở mang tầm nhìn đấy, không ngờ lại có sở thích được con dao phẫu thuật động vào khắp nơi trên cơ thể ”.
Gập lại hồ sơ bệnh án, người nọ liền lấy bật lửa trong túi áo, nhanh chóng giải quyết. Anh ta dĩ nhiên biết thân phận đặc biệt của Vô Kỵ. Thân phận của Vô Kỵ không chỉ liên quan đến giới thương trường, mà còn liên quan chặt chẽ đến giới hắc đạo. Một khi bất cứ tài liệu nào liên quan đến anh được lộ ra, nhất định sẽ có thể trở thành điểm trí mạng để hạ gục Vô Kỵ. Nhất là những thứ quan trọng như hồ sơ bệnh án.
“ Phiến Nhĩ Trác, anh đủ chưa hả ? Dù gì trên danh nghĩa tôi cũng là anh vợ anh, lại thêm tôi từng cứu anh một mạng. Gọi anh đến đây để phẫu thuật miễn phí một lần cũng không được ư ? ”.
Đáy mắt Vô Kỵ ngập tràn ý cười. Người giúp anh làm phẫu thuật không ai khác chính là Phiến Nhĩ Trác, người từng được mệnh danh trong giới y học là chiến thần, bất cứ ca phẫu thuật nào qua tay anh ta đều nắm chắc một trăm phần trăm thắng lợi. Nhưng đáng tiếc, Phiến Nhĩ Trác từ lâu đã không còn cầm dao phẫu thuật trên tay, không một ai biết lý do là vì sao, chỉ cảm thấy đáng tiếc cho một nhân tài như anh ta.
Từ bỏ con đường bác sĩ, Phiến Nhĩ Trác quay trở về tiếp quản tập đoàn Phiến thị. Nắm trong tay quyền quản lý, Phiến thị không chỉ mở rộng thị trường kinh doanh, mà còn là tập đoàn được coi là nơi sản xuất và phân bố thuốc chữa bệnh lớn nhất nhì thế giới.
Mà Phiến Nhĩ Trác lại có quan hệ đặc biệt với Vô Kỵ, không đơn giản chỉ từng là bạn bè mà ngược lại hiện tại anh ta đã trở thành chồng của em gái anh. Tuy rằng tin tức không được công bố ra bên ngoài nhưng Vô Kỵ còn có một người em gái thất lạc lâu năm đã được tìm thấy, tên Tôn Nặc.
“ Dĩ nhiên là được chứ. Nhưng tôi thật sự rất tò mò là loại phụ nữ nào mà khiến Vô tổng phải vào phòng phẫu thuật những hai lần ”.
Bật lửa trên tay Phiến Nhĩ Trác rơi xuống đất, tàn tro đen sẫm cũng lác đác in trên nền đá cẩm thạch. Phòng bệnh thoang thoải mùi giấy bị đốt cháy khét. Phiến Nhĩ Trác kéo ghế ngồi bên cạnh giường bệnh, đôi chân thon dài vắt chéo lên nhau.
“ Số lần tôi tiến vào phòng phẫu thuật nếu đem so với Phiến tổng đây sao đã bằng ? ”.
Bạc môi mỏng của Vô Kỵ khẽ nhếch lên, cực kỳ thoải mái mà trêu ngược lại Phiến Nhĩ Trác. Anh ta nghe vậy chỉ bật cười, trong một khắc ngắn ngủi, quá khứ và hiện tại, đau khổ và hạnh phúc như đã đan xen trong ánh mắt anh ta khiến gương mặt đẹp đến mê hồn biểu cảm vô cùng phong phú.
“ Tôi thật sự rất tò mò đấy là người phụ nữ nào mà khiến anh lại quan tâm đến như vậy ”.
Phiến Nhĩ Trác dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội để thăm dò. Anh ta tốn công tốn sức chạy đến đây, mà vừa đến nơi đã lập tức chui vào phòng phẫu thuật, một mình lấy năm viên đạn trong người Vô Kỵ mà không có bất cứ trợ giúp của bất kỳ ai. Công sức cũng nên đổi lấy bằng một tin tức đắt giá.
“ Là người phụ nữ mà anh vĩnh viễn không thể động vào ”.
Lời vừa dứt, cửa phòng bệnh của Vô Kỵ đã được mở ra, thực chất mà nói là dùng chân đạp tung. Người phụ nữ đầu tóc rối bời, gương mặt trắng bệch nhợt nhạt, đôi mằ to tròn vô hồn xông thẳng vào phòng bệnh, ngang nhiên mà cắt đứt cuộc đối thoại của anh và Phiến Nhĩ Trác.
Vô Kỵ nhìn người nọ vừa tiến vào, đáy mắt khẽ khàng cụp xuống, tâm trạng có phần phức tạp. Phiến Nhĩ Trác chỉ dựa vào biểu hiện của anh xem như cũng nhận ra được người phụ nữ này đối với anh có bao nhiêu quan trọng. Tuy hiện tại Bạc Nhược trông thê thảm vô cùng, nhưng ngũ quan thanh tú không gì có thể che giấu.
“ Tôi về trước. Khi nào đến thăm cô ấy nhớ phải chuẩn bị lễ nghĩa đầy đủ ”.
Phiến Nhĩ Trác buông một câu ẩn ý rồi rời đi. Phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Vô Kỵ và Bạc Nhược. Bóng hình của Phiến Nhĩ Trác vừa biến mất, ý cười trong đáy mắt Vô Kỵ cũng hoàn toàn tắt đi.
“ Vì sao ? ”.
Bạc Nhược ngẩng đầu nhìn anh. Đôi mắt vô hồn của cô đối đầu trực diện với đôi mắt sắc bén như lưỡi dao kia. Không sợ hãi, chỉ là từ đôi mắt kia mang theo thứ cảm giác bi thương chôn chặt vào trong đáy lòng Vô Kỵ.
Hai chữ đơn giản phát ra từ cánh môi trắng nhợt của cô chính là đại diện cho vô số câu hỏi.
Vì sao anh lại làm thế ?
Vì sao lại nhẫn tâm bức cô và Hắc Môn phủ sạch quan hệ ?
Hơn nữa, vì sao lại cứu cô ?
...
Vô số câu hỏi là thế nhưng Vô Kỵ cũng chỉ cho cô một đáp án, một đáp án giải đáp hết thảy những khúc mắc trong lòng Bạc Nhược, mà đáp án này cũng đã khẳng định vị trí của cô trong lòng anh.
“ Vì em là người phụ nữ của tôi ”.
Câu trả lời đơn giản như vậy. Chính bởi vì cô là người phụ nữ của anh nên anh mới giúp cô nhìn nhận rõ ràng thế cục trước mắt, năm năm trước và hiện tại cô và Hắc Môn đã định sẵn là hai thế cực trái ngược, vì vậy cô không thể quay đầu.
“ Ngoài lý do đó anh không còn lý do nào khác sao ? Vô Kỵ, anh không có quyền xen vào mối quan hệ giữa tôi và Giác Mạc Thiên, càng không có quyền thay tôi quyết định ”.
Khoảng khắc cô nhìn thấy sau lưng các sát thủ của Hắc Môn bao gồm cả F và Giác Mạc Thiên toàn là họng súng, cõi lòng cô lạnh ngắt, tựa hồ như bị người ta nhét xuống tận cùng của tảng băng.
Đáng lẽ, ngay từ khi nhìn ra Vô Kỵ không hề sợ hãi, nhìn ra sự quyết đoán của anh khi lái xe trong bóng tối tiến vào khu rừng ngăn cách giữa hai thành phố cô phải nhận ra điểm bất thường.
Nước đi này của anh thành công rồi, là đại thành công. Chỉ một sắp xếp đơn giản đã khiến cô buộc phải quay lưng với Hắc Môn, khiến hiểu nhầm giữa cô và Giác Mạc Thiên nói riêng, Hắc Môn nói chung càng sâu đậm. Có lẽ Bạc Nhược cả đời này cũng không thể giải thích.
Dù cho có giải thích được cũng không có cách nào quay trở lại Hắc Môn ...
“ Nhược Nhược, tôi không muốn em chần chừ thêm nữa. Tôi biết rõ em không phải nhìn không rõ khả năng em quay trở lại thế giới cũ chỉ là con số không. Nhưng vì em cố chấp không tin tưởng, nên tôi mới giúp em. Tôi không muốn người phụ nữ của tôi tốn thời gian với những mối quan hệ không cần thiết ”.
Bạc Nhược khẽ cười, nước mắt bỗng chốc thoát khỏi sự khống chế rơi xuống nhanh như mưa. Tầm nhìn bị lớp nước dày che khuất, cô không thấy rõ dáng vẻ của Vô Kỵ, càng là không muốn thấy.
Không cần thiết ...
Hắc Môn là nhà của cô ...
Giác Mạc Thiên là ân nhân của cô ...
Anh dựa vào đâu lại nói là không cần thiết ?
“ Hiện tại vừa ý anh rồi phải không ? Tôi vĩnh viễn chỉ có thể bị gắn chung với anh ở một chỗ ”.
Trái tim đau đến tê dại. Bàn tay cô siết chặt, móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu, giọt máu đỏ tươi tí tách rơi xuống nền đất.
Vụ đối đầu ở khu rừng kia khiến binh lực trong tay Giác Mạc Thiên thiệt hại phân nửa. Hơn nữa hắn và F hiện tại tung tích không rõ.
“ Phải, đã đúng ý tôi ”.
“ Nhược Nhược, thời điểm này em phải khắc ghi thêm một điều nữa, tôi không chỉ là người đàn ông của em còn là ân nhân cứu mạng em ”.
Năm chữ cuối cùng anh cố ý nhấn mạnh.
Đoạn ký ức ấy nhanh chóng ùa vào trong đầu Bạc Nhược, vào lúc hai bên giao đấu, tiếng súng vang lên hỗn loạn trong không khí, cô hoàn toàn không đủ sức lực chống trả, đích thực là Vô Kỵ đã che chắn cho cô ...
“ Haha. Để giữ tôi ở bên mình anh tốn không ít công sức. Trước tiên là bày mưu tính kế, sau cùng lại là vì tôi mà bị thương ”.
Bạc Nhược đưa tay gạt nước mắt, cất lời giễu cợt. Luận về tính toán, cô thừa nhận cô đấu không lại người đàn ông này. Vậy nên ở trước mặt anh, cô mãi mãi chỉ là kẻ thua cuộc.
“ Bọn họ không sao, đúng chứ ? ”.
Bạc Nhược mím chặt môi, ổn định lại tâm trạng của chính mình, hồi lâu sau mới dám lên tiếng hỏi. Cô biết anh nhất định sẽ hiểu ‘bọn họ’ trong lời nói của cô, là Giác Mạc Thiên và F.
“ Em muốn bọn họ thế nào ? ”.
Vô Kỵ không đáp. Đôi đồng tử màu hồ phách ngang nhiên quan sát cô.
“ Anh muốn thứ gì ? ”.
“ Một đứa con ”.