**Chương 20**
"Thiên Duyên... Thiên Duyên mất tích rồi!"
"Cái gì?!!" Ưng Triết Hạo nghe thấy, trán anh nổi đầy vạch hắc tuyến, đập bàn đứng dậy.
"Sao lại mất tích? Chẳng phải hai người cùng đi mua sắm sao?" Triết Hạo tức giận, dự cảm không lành trong lòng anh... đã thành sự thật?
"Tôi... cũng không biết..."
Ưng Triết Hạo lập tức lấy điện thoại gọi cho ai đó.
"Dạ, ông chủ" Đầu dây bên kia phát ra giọng người đàn ông.
"Thiên Duyên mất tích rồi, quy động toàn lực lượng đi tìm, dù có phải lật tung thành phố này lên cũng phải tìm được cô ấy cho tôi!"
"Rõ! Ông chủ"
Triết Hạo cúp máy, gương mặt anh trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.
"Kỳ Kỳ, em hãy kể lại sự việc cho mọi người biết đi" Khải Phong nói.
"Chuyện là thế này..." Giai Kỳ ngồi xuống kể lại mọi chuyện cho Triết Hạo và Khải Phong.
\[...\]
Ở một diễn biến khác. Trong một ngôi nhà hoang cũ kỹ, bên ngoài đều là cây cỏ, đồng không mông quạnh. Lâm Thiên Duyên đang ngồi trên một cái ghế, tay chân đều bị trói chặt cố định một chỗ.
"Đây... là đâu vậy...?" Cô mơ màng tỉnh dậy, lúc này muốn cử động là một điều rất khó khăn. Không biết cô đã ngủ bao lâu rồi.
Cô có đủ thông mình và nhạy bén để biết chuyện gì đang diễn ra và chủ mưu của chuyện này là ai. Điều này cô cũng đã suy tính được từ trước. Đúng là hắn vẫn hèn hạ như lúc xưa.
Cô vẫn bình thản, trong tình cảnh này nếu gặp người khác thì họ sẽ hét lên cầu cứu, nhưng cô thì không, bởi cô biết, mục đích của hắn khi bắt cô đến đây là gì. Và nếu hắn chưa hoàn thành mục đích, hắn ngu gì mà làm hại con tin của mình? Cùng lắm là đánh đập chứ không tước đi mạng sống của cô.
Cánh cửa của ngôi nhà hé mở ra, một người đàn ông chậm rãi bước vào.
"Tỉnh rồi à?" Hắn ta nhếch mép cười gian xảo.
"Giang Vĩ Thành, anh hành động nhanh hơn tôi nghĩ đấy" Cô cười nhạt.
Hắn đặt một chiếc ghế đối diện cô rồi ngồi xuống.
"Đã lâu không gặp, cô còn đẹp hơn trước rất nhiều" Hắn chăm chú nhìn cô.
"Ngưng nói những lời vô nghĩa đi"
"Vẫn lạnh lùng ấy nhỉ?"
"Vì tiền thôi sao? Anh vì tiền mà làm ra những chuyện này hay sao? Đúng là tán tận lương tâm mà" Lời nói mang đầy sự mỉa mai, mắt cô hiện lên tia lạnh lẽo.
Hắn nghe cô nói như vậy, máu lại sôi lên trong lòng, nhưng chợt kiềm nén lại. "Cô thì hơn gì tôi? Chẳng phải cô đã giấu thân phận khi qua Úc sao? Vậy thì có quang minh chính đại gì?"
Cô cười khinh. "Tôi không cần phải quang minh chính đại gì cả! Nếu không gạt anh, sao tôi có thể biết được bộ mặt thật của anh chứ? Là một con người hám danh lợi?!"
Hắn tức giận bước đến bóp cổ cô.
"Cô nói lại lần nữa xem! Xem tôi có bóp chết cô không?!" Hắn gằn giọng.
Từ nãy đến giờ cô vẫn bình tĩnh. Chỉ có hắn là mất bình tĩnh thôi.
Cô trừng mắt nhìn hắn thách thức. "Còn phải xem anh dám không?" Dựa vào hắn mà muốn giết cô? Hừ, hắn là không còn muốn sống nữa!
Nếu hắn dám làm cô sức mẻ miếng thịt nào, Ưng Triết Hạo sẽ không tha thứ!
Hắn buông lỏng tay ra, nhìn cô khinh. "Chỉ cần tôi có được số tiền tôi mong muốn, cô sẽ bình an trở về. Nhưng nếu cô làm tôi tức giận, tôi sẽ không đảm bảo tính mạng cho cô đâu, tốt nhất là nên ngoan ngoãn"
Hắn nói xong bước đi khỏi căn nhà.
Cô nhìn cánh cửa khép lại, cười đầy khinh bỉ. "Là anh thật sự quá ngu si hay là anh đã quá coi thường Triết Hạo? Hừ, nhưng dù là con đường nào cũng không tránh khỏi cái chết!"
Về phía Ưng Triết Hạo.
"Tôi nghĩ Thiên Duyên đã bị bắt cóc" Giai Kỳ nói.
"Rõ ràng như vậy rồi" Tay Triết Hạo tức giận xiết chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi đầy tay.
"Khi vào nhà vệ sinh tìm kiếm, người thì không đâu nhưng tìm được chiếc ví của Thiên Duyên. Điện thoại cũng nằm ở trong này nên không biết liên lạc như thế nào"
"Nhưng là ai chứ? Thiên Duyên có thù với ai sao?" Khải Phong ngờ vực hỏi.
Triết Hạo và Giai Kỳ lắc đầu.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
\- Nếu có chỗ sai sót mong các bạn cho ý kiến.
\- Đọc xong nhớ cho mình một like nha! ♡