- Đúng là xui xẻo.
Hạ Thi không vui, quay người định bỏ đi thì bị Tịnh Vy túm lấy cổ tay kéo lại. Cô ta nói :
- Sao vội đi thế ? Lâu ngày chị em ta không gặp nhau, hàn huyên tâm sự một lúc xem nào.
- Chó khôn không ngáng đường. Tránh !
- Chị !
- Làm gì mà phải tức giận thế ? Tôi bất ngờ lắm đó ! Chị em lâu ngày không gặp.
- Hừ ! Cái loại con gái bị gia chủ đuổi ra khỏi gia môn như chị mà cũng đòi đến những nhà hàng sang trọng này để ăn tối sao ? Chị xem lại mình đi, xem có xứng không ? Hay là lại trèo được lên giường của vị thiếu gia nào rồi ?
- Nếu đúng thế thì sao nào ? Cảm thấy mình kém cỏi quá à ? Cô đừng tưởng tôi không biết cô cũng trèo lên giường của tên trai bao nào rồi đấy. ( Lục Hạ Thi đang nói về chuyện Lục Tịnh Vy trèo lên giường vị hôn phu của chị gái mình. )
- Chị ! ( Lục Tịnh Vy thì đang nghĩ rằng Hạ Thi nói về chuyện cô ta bị cưỡng hiếp vào 5 năm trước. )
- Không còn việc gì thì cút ra.
Tịnh Vy đưa tay vào trong túi xách lấy ra 1 vạn tệ rồi giơ tay ra thả số tiền đó ngay trước mặt Hạ Thi rồi cười khinh bỉ :
- Hừ ! Làm như thế thì còn đâu thể diện của đại tiểu thư Lục gia nữa. Thôi thì tôi đang thừa một ít, tôi sẽ cho chị. Chị cứ coi như là ba tôi bố thí cho chị đi. Chị nên biết điều hơn đi, đừng làm mất mặt của ba tôi và cả bộ mặt của Lục gia nữa.
“ Hừ ! Đại tiểu thư Lục gia ? Bố thí tiền cho tôi ? Mất mặt ba cô và bộ mặt của Lục gia sao ? Các người cũng hoang tưởng quá rồi đấy ! ”
Tịnh Vy ghé sát tai cô thì thầm :
- Mau quỳ xuống mà nhặt số tiền đó lên đi ! Chị nên dùng số tiền đó vào mấy việc hữu ích, như chữa bệnh cho mẹ chị chẳng hạn. Bà ta không còn sống được lâu nữa đâu. Rồi bà ta cũng sẽ chết và bỏ lại chị một mình, giống như xưa mẹ ruột của chị đã bỏ lại chị và con nhỏ Hạ Nhi kia thôi.
“ Cô ta nói thế là có ý gì ? Người mẹ ruột nào cơ chứ ? ”
Hạ Thi cau mày lại, rồi cô thẳng tay tát vào mặt Tịnh Vy một cái “ bốp ”. Cô tức giận, quát lên :
- Câm miệng ! Dù tôi có nghèo kiết xác, hay mất đi tôn nghiêm của bản thân, thì cũng sẽ không bao giờ nhận mấy đồng bạc lẻ bẩn thỉu đó của mấy người. Cô cũng không có tư cách để nói mẹ tôi. Bà ấy có bệnh thì sẽ chữa trị bằng tiền của tôi, không đến lượt loại người như cô phải lo đâu.
Tịnh Vy ngồi dưới sàn cũng phải giật mình khi nghe những lời nói tức giận của của Hạ Thi. Cô ta cắn răng, từ từ đưa tay lên chỉ thẳng vào mặt Hạ Thi và nói :
- Chị...chị dám đánh tôi ? Được...được lắm ! Người đâu, lôi cổ chị ta ra ngoài cho tôi.
Bỗng có hai tên vệ sĩ xuất hiện, túm lấy cổ tay cô định lôi ra ngoài bằng đường cửa sau. Ngay lập tức, Hạ Thi ra một đòn karate đánh gục một tên. Nhưng không may, một tên còn lại đập mạnh tay vào gáy của cô.
- Hự ! * Tiếng ngã xuống *
Cú đập đó khiến Hạ Thi bất tỉnh.
Đúng lúc đó, tên vệ sĩ kia đã bị một người đàn ông đánh gục. Tịnh Vy hốt hoảng kêu nhỏ ở miệng :
- Phó...Phó tổng...
Anh ta tiến lại gần chỗ Tịnh Vy, nâng cằm cô ta lên, dí mạnh, trừng mắt lên và nói :
- Cô là người đã sai hai tên vệ sĩ kia lôi cô ấy ra ngoài ? Đúng không ?
- Dạ, tôi...
Trạch Diên hất ngã cô ta ra rồi quay lưng đi đến chỗ của Hạ Thi. Anh bế cô lên, quay đầu trừng mắt lên nhìn Tịnh Vy và nói :
- Cô nên nhớ kĩ một điều. Đừng bao giờ mong được động vào người phụ nữ của tôi. Nếu không, cô sẽ phải hối hận đấy.
Nói rồi, Phó Trạch Diên bỏ đi.
Tịnh Vy nắm chặt bàn tay lại, nghiến răng :
- Lục Hạ Thi, chị cứ đợi đấy. Bất kể ai dám cướp đi người đàn ông mà tôi yêu đều sẽ phải trả giá. “ Nếu chị đã biết được điểm yếu của tôi rồi chứ gì ? Không sao, vì tôi đã nắm được điểm yếu của chị rồi, còn đáng giá hơn đấy. Hừ ! Chỉ cần tôi tung đoạn clip đó lên mạng thì dù Phó Trạch Diên có ra tay cũng không cứu vãn được gì đâu. ”
5 năm trước, tại Khách sạn Hoa Uyển.....
Sau khi đưa Hạ Thi vào WC, Tịnh Vy liền quay người đi về phía giường. Bỗng cô ta cầm điện thoại lên, bấm một số lạ và gọi. Ngay khi điện thoại vừa đổ chuông, cô ta nói với vẻ mặt đầy đắc ý :
- Hai anh đến phòng số 9, tầng 14, khách sạn Hoa Uyển. Nhanh chân lên đó !
Bỗng nhiên, cô ta đưa tay vào trong túi quần, hoảng hốt :
- Chết thật ! Cái ví tiền của mình rơi đâu rồi ? Để nhớ lại xem nào. Hừm...Hình như vừa nãy lúc chờ check-in, do uống nhiều rượu bia quá nên mình có mượn nhà vệ sinh. Chắc rơi trong đó rồi, giờ phải quay lại đó tìm thôi. Để chị ta ở trong phòng một mình chắc không sao đâu.
Nói rồi cô ta chạy ra ngoài.
Một lúc sau, khi quay trở lại, Tịnh Vy không thấy Hạ Thi trong phòng liền gọi to :
- Chị Thi ơi !
Không thấy động tĩnh, cô ta bắt đầu lo lắng. Đúng lúc đó, có tiếng chuông cửa vang lên. Nghĩ là Hạ Thi, cô ta nhanh chóng ra mở cửa. Nhưng khác xa với suy nghĩ của mình, thay vào đó là hai tên cao to khác. Một tên hỏi :
- Hàng ngon mà cô em bảo bọn anh đâu rồi ?
- Ờ...thì chị ta đang đi WC. Nhà vệ sinh trong phòng này hình như hỏng rồi. Mong các anh đợi một lát. - Tịnh Vy ấp úng đáp lại.
- Được, tụi anh mong chờ đấy. Hehe !
Nghi ngờ Hạ Thi đã biết về kế hoạch của mình, cô ta hoang mang. Cô ta vội nói :
- Hay mấy anh ngồi đây đợi một lát để em ra ngoài tìm thử nhé.
- Được.
Nghĩ rằng kế hoạch gài bẫy này đã đổ bể, Tịnh Vy vội vã chạy ra WC tìm cô. Ra đó không thấy ai, cô ta tức giận trở về phòng. Nhưng đúng lúc đó, cô đi ngang qua phòng số 10, thấy có tiếng động liền hé cửa xem thử.
Nhìn vào trong, cô ta thấy một dáng người trông rất quen thuộc liền nghĩ thầm : “ Ơ, kia có phải chị ta không nhỉ ? Đúng thế thật rồi. Ha ! Cuối cùng cũng có cái để xem rồi. ”
Thế rồi cô ta lấy ra từ trong người một chiếc máy quay nhỏ đã chuẩn bị sẵn rồi giấu ở một góc bí mật.
“ Chúc chị có một đêm vui vẻ, chị gái ! ”
Tịnh Vy trở về phòng 9 với vẻ mặt đầy đắc ý. Mở cửa ra, nhìn hai tên kia ngồi đợi, cô ta không thèm quan tâm, cầm ví tiền lên và nói :
- Xin lỗi hai anh jai vì đã để các anh đợi lâu nhé. Hôm nay hàng chuồn mất rồi, không có như đã hứa. Em sẽ gửi trả tiền thêm, thay cho lời xin lỗi. Lần sau chắc chắn sẽ đền bù các anh xứng đáng.
- Này cô em, thái độ đó là gì chứ ? Đừng làm ăn tắc trách như thế. Nếu không có chị em, thì tụi anh vẫn cần em đền bù. Yên tâm, bọn anh chị chơi một đêm thôi mà, sẽ không lấy tiền hàng nữa đâu.
Nói rồi, cả hai tên vừa cởi quần áo, vừa tiến về phía Linh Y, mặt cười hăm hở.
- Kh...không ! Đừng qua đây ! Tôi có thể trả thêm tiền. Đừng !
- Bọn anh chỉ cần em thôi, không cần tiền của em. Nhìn cô em cũng ăn mặc quyến rũ, gợi cảm như này mà không thử thì uổng lắm.
- Không được !
Cô ta nhăn mặt sợ hãi, hốt hoảng bỏ chạy. Nhưng chưa làm gi đã bị một tên nắm lấy cổ tay kéo lại, và cuối cùng.....
Sáng hôm sau.....
Tịnh Vy mở cửa bước ra. Cô ta nhìn trông rã rời sau khi bị hai tên điên kia tra tấn và hành hạ đêm qua. Cô ta bị threesome ngay lần đầu tiên. Nhưng cũng may cô ta trên đã trên 18 tuổi.
- Mẹ kiếp ! Hai thằng chó chết này ! - Cô ta tức giận, nắm chặt tay đập vào tường.
Đúng lúc đó, Tịnh Vy thấy Hạ Thi đi ra từ phòng 11 khiến cô ta bỗng nhớ về kế hoạch ban đầu của mình.
Cô ta đẩy nhẹ cửa của phòng 11. Bên trong chỉ còn lại một người đàn ông lạ mặt đang ngủ. Tịnh Vy rón rén lấy chiếc máy quay nhỏ của minh rồi quay người đi về.
“ Chị gái à, mong chị hãy nhân từ mà tha thứ cho cô em này. Thật tiếc rằng chị cũng chỉ là một đứa con hoang mà thôi. Vậy nên, trong ván bài này, tôi thắng rồi. Haha ! ”