Hiện trường vụ tai nạn.....
Cảnh sát đã có mặt để khám xét hiện trường. Đúng lúc đó, xe của Phó Trạch Diên dừng lại.
- Đến rồi, thưa sếp.
- Cậu đi làm việc của mình đi.
- Dạ vâng.
Anh bước xuống xe với dáng vẻ đậm chất tổng tài bá đạo lạnh lùng.
- Ồ ! Thật không ngờ người sẽ hợp tác điều tra với chúng tôi lại chính là Phó tổng. Rất vui được gặp anh. Cảm ơn anh vì đã bỏ ra chút thời gian quý báu.
- Rất vui được hợp tác với đồng chí.
Sau khi khám nghiệm hiện trường, vị cảnh sát nói :
- Đây thực sự là hành vi gây tai nạn xe có chủ đích rồi bỏ trốn. Hung thủ đã tính toán thời điểm gây tại nạn vào lúc tối muộn để tránh nhiều người chú ý đến, đặc biệt là tránh được camera an ninh được lắp đặt trên tất cả các tuyến đường.
- Hung thủ quả thật rất biết lợi dụng thời cơ thích hợp. Tôi sẽ dùng thế lực của tập đoàn Phó thị để điều tra chân tướng của vụ này.
- Vậy nếu có gì cần giúp đỡ, Phó tổng cứ nói với tôi, cảnh sát chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Được. Xin phép đồng chí.
Trong khi đó.....
Bệnh viện tư nhân riêng của Lục gia.....
- Hạ Nhi !
- Chị Tuệ Lam ! Hức...
Trình Phong và Dược Tuệ vừa chạy vào thì Lục Hạ Nhi bỗng khóc oà rồi ôm lấy Tuệ Lam.
- Phu nhân sao rồi ạ ? - Trình Phong lo lắng hỏi.
- Vẫn đang cấp cứu. - Sâm quản gia trả lời.
- Sao đột nhiên phu nhân lại phát bệnh, tôi tưởng dì đang có tiến triển rất tốt mà ? - Trình Phong thắc mắc.
Anh vừa nói dứt câu, Hạ Nhi liền xám mặt, nghiến răng nói :
- Mẹ em đã không phát bệnh, nếu con khốn đó không đến.
........Sự thật........
Tối hôm qua.....
Nhà riêng của Lục Tịnh Vy.....
* Ting *
- Hử ? Giờ này mà còn ai nhắn tin nữa không biết ?
Lục Tịnh Vy vừa cầm điện thoại lên xem liền tròn mắt. Trên màn hình là một dòng tin nhắn được một số lạ gửi tới.
« Tôi muốn tiếp tục hợp tác với cô. Tôi đã thành công thoát khỏi sự điều tra của Phó Thi và lừa được Lục Hạ Thi. Tôi đã cố ý gây tai nạn xe với Lục Hạ Thi rồi. Cô có thể lợi dụng vụ tai nạn này để ra tay với cô ta. »
Kèm theo tin nhắn đó là hình ảnh về vụ tai nạn xe của Lục Hạ Thi.
« Cô...là ai ? »
« Một người mà cô đã từng nhìn mặt. Tôi sẽ tình nguyện để cô lợi dụng, với điều kiện là tôi cần cô trả tiền cho tôi. »
« Tôi có nên tin lời cô nói hay không ? »
« Tin hay không tùy cô thôi. Coi như lấy vụ tai nạn này để khiến cô tin tôi. Hai bên cùng có lợi mà, tôi sẽ được nhận một mức tiền thỏa đáng, cô có thể đạt được mục đích của mình. Thế nào ? Cô sẽ đồng ý hợp tác với tôi chứ ? »
« Coi như tôi tin cô đi. Được, tôi sẽ hợp tác với cô, nhưng với một điều kiện là mỗi khi cần gặp mặt, cô phải có mặt. »
« Được. Quyết định vậy đi. Hợp tác vui vẻ. »
« Hợp tác vui vẻ. »
Sáng hôm sau.....
Bệnh viện tư nhân riêng của Lục gia.....
Phòng bệnh của Lục phu nhân.....
- Mẹ, bệnh tình của người tiến triển tốt hơn rồi. Người có muốn về nhà không ?
- Nếu được về rồi thì tốt quá. Ta chán cái mùi bệnh viện lắm rồi.
- Vậy để con đi hỏi thử bác sĩ.
- Ừm.
- Làm gì mà phải vội xuất viện thế, thưa phu nhân ?
Lục Hạ Nhi vừa đi ra đến cửa thì Lục Tịnh Vy xuất hiện. Cô ta vừa nói vừa nhếch mép cười nham hiểm.
- Cô đến đây làm cái gì ? Tránh ra !
- Nhị tiểu thư không cần phải vội thế đâu. Tôi sợ phu nhân còn phải chuẩn bị ở lại đây dài dài đấy.
- Cô nói thế là có ý gì ?
Lục Tịnh Vy tiến đến gần Bạch Hoà, đưa cho bà một bức ảnh cùng một tờ báo và nói :
- Phu nhân cứ từ từ thưởng thức cho nóng. Cáo từ !
Cô ta ngay lập tức rời đi.
- Mẹ, cô ta đưa cho người xem cái gì vậy ? A ! Mẹ, người làm sao thế ?
Sau khi xem tờ báo đưa tin tức về vụ tai nạn của Lục Hạ Thi vào tối qua cũng tấm ảnh cô và Linh Đan đang nằm trên giường bệnh cạnh chiếc máy thở trong tình trạng hôn mê sâu, Bạch Hoà dường như bị kích động rất mạnh. Bà đưa tay lên ngực trái thở gấp, miệng lẩm bẩm gọi tên :
- Hộc...Thi Thi ! Tiểu Linh Đan ! Hộc...
- Mẹ !
Bà ngất đi. Lục Hạ Nhi hốt hoảng chạy đến và hét lớn :
- ! Bác sĩ ! Bác sĩ ! Mẹ ơi, tỉnh lại đi đừng làm con sợ ! Mẹ !!!!!
.... . . . ....
- Chết tiệt ! Con khốn đó ! - Tuệ Lam tức giận.
Đúng lúc đó, bác sĩ mở cửa phòng cấp cứu đi ra.
- Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi ?
- Tất cả mọi người đều là người nhà bệnh nhân ?
- Đúng vậy.
- Haiz...Bệnh tình của phu nhân hiện giờ cũng chưa thể nói trước được điều gì. Gia đình tốt hơn hết nên chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
- Không... không thể nào !
Hạ Nhi như sụp đổ trước lời nói đó của vị bác sĩ. Đúng lúc đó, giường bệnh của Bạch Hoà được kéo về phía phòng hồi sức đặc biệt.
- Mẹ !
- Xin lỗi tiểu thư. Bây giờ chúng tôi cần tiếp tục theo dõi sức khỏe của phu nhân nên người nhà không thể vào thăm được. Xin thứ lỗi !
- Hức...Mẹ ơi !
- Khốn kiếp ! - Trình Phong đập mạnh tay vào tường.
- Tất cả là tại con tiện nhân Lục Tịnh Vy. - Tuệ Lam cắn răng, tức giận nói.
Tuệ Lam đỡ Hạ Nhi ngồi xuống ghế. Cô lau nước mắt, nói với khẩu khí đầy sự tức giận :
- Em không bao giờ có thể tha thứ cho loại người đó. Em sẽ bắt cô ta nợ máu thì phải trả bằng máu.