Sáng hôm sau.....
Thời trang The Fashion.....
- Oáppp...
* Rầm *
Dược Tuệ Lam đập mạnh tay xuống bàn làm việc của Lục Hạ Thi, hỏi lớn :
- Thi Thi, tối qua bà đi đâu đấy ? Tưởng lúc gọi điện cho tôi là về đến cửa chung cư rồi ?
- Mới sáng sớm, sao cứ sồn sồn lên thế ?
- Tôi hỏi bà đấy. Tối qua bà đi đâu mà không về nhà.
- Nói chính là nhiều chuyện xảy ra lắm. Nên tối qua mới phải qua ngủ nhờ biệt thư của Phó Trạch Diên.
- Thế đêm qua, hai người...
- Cấm nghĩ linh tinh ! - Hạ Thi đỏ mặt phản bác.
Tuệ Lam cười phì rồi lấy điện thoại ra nhắn tin :
« Tiểu Linh Đan, kế hoạch đã thành công mĩ mãn ! »
* Rầm *
Đúng lúc đó, trợ lý Mạt Hy vừa chạy thục mạng từ ngoài bỗng mở “ rầm ” cửa ra, vừa thở gấp vừa nói :
- Hộc...hộc...Bà chủ Thi, có chuyện rồi !
- Sao thế ? Xảy ra vấn đề gì về buổi họp báo hay lô hàng mới nhập à ?
- Hộc...Không phải, là chuyện khác. Chị...chị bị vu khống là đạo nhái thiết kế của nước ngoài.
- Cái gì ?
- Chị xem đi.
Mạt Hy đưa điện thoại của mình cho Hạ Thi.
« Tin hot : Cứ tưởng là nhà thiết kế nổi tiếng trên các sàn diễn quốc tế, hoá ra là chuyên gia đạo nhái, sao chép tác phẩm của nhà thiết kế nước ngoài. »
Nhìn vào màn hình, cô bỗng nhếch nhẹ khoé môi cười nham hiểm.
- Đến giờ này mà bà vẫn còn cười được ?
- Đây chính là bản thiết kế trấn bảo của The Fashion mà em rõ ràng đã cất khoá cẩn thận, không thể có chuyện để lọt vào tay người khác được. Thi tổng, xin chị hãy tin em !
- Nếu em đã cất khoá cẩn thận thì làm gì có chuyện người khác đăng được nó lên mạng. Bây giờ em bảo bọn chị phải tin em kiểu gì ?
- Tuệ Lam, bà cứ bình tĩnh. Lỗi này hoàn toàn không phải của Mạt Hy. Bản thiết kế trấn bảo của The Fashion là thông tin tuyệt mật mà chỉ có người trong công ty biết. Chính vì thế, kẻ đứng sau có thể chắc chắn là nhân viên công ty chúng ta.
- Vậy mình cứ kiểm tra camera giám sát của công ty trước đúng không ạ ?
- Đến phòng bảo vệ đi.
- Ừm.
Phòng bảo vệ.....
- Thi tổng !
- Các cậu thử kiểm tra lại xem mấy ngày hôm nay có ai đi vào phòng tôi không.
- Dạ vâng.
Khi bảo vệ trích xuất camera trong phòng làm việc của Lục Hạ Thi thì thấy bóng dáng của một cô gái có vẻ giống với một nhân viên nữ của công ty.
- Đây là...
- Lúc đấy quá tối, ta không thể nhìn rõ mặt của người này, nhưng dựa vào vóc dáng thì chắc chắn là nữ.
- Vậy bây giờ ta phải làm gì ?
- Đừng lo ! Bây giờ chúng ta chỉ đợi người được cho là bị hại ra mặt thôi. Giấu đầu lòi đuôi. Đến lúc đó, hung thủ chắc chắn sẽ lộ diện.
Chiều.....
Đúng như dự đoán của Lục Hạ Thi, bên phía người được cho là bị hại đã đến tận cửa công ty thời trang The Fashion.
Dưới sảnh chính công ty.....
Bao nhiêu phóng viên chen chúc nhau ở ngoài cửa đang bị bảo vệ công ty chặn lại.
Trợ lý thiết kế của người bị hại hét lớn :
- Lục Hạ Thi đâu ? Gọi cô ta ra đây cho tôi !
Đúng lúc đấy, Hạ Thi đi ra, mỉm cười. “ Toàn lũ ruồi nhặng. ”
Cô giả vờ như vừa mới ngủ dậy :
- Oáppp...
- Đến nước này rồi mà cô vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài được à ?
- Làm cái gì mà ầm ĩ thế ? - Cô tỏ vẻ tức giận, đáp lại.
- Còn không mau giải thích cho tất cả mọi người biết. Cô mang tiếng là nhà thiết kế trẻ nổi tiếng thế giới, vậy mà lại dám đạo nhái thiết kế của một tiền bối nước ngoài. Cô không tự thấy hổ thẹn à ?
- Nếu cô cứ khăng khăng cho rằng tôi đạo nhái thiết kế, chi bằng gọi nhà thiết kế của cô tới đây nói chuyện cho rõ phải trái trắng đen đi.
- Hừ ! Nếu cô đã muốn thế thì được thôi. “ Chết đến nơi rồi mà vẫn còn già mồm. ”
Một lát sau.....
Từ ngoài cửa công ty, một người phụ nữ trông rất trẻ tuy đã ở độ tuổi trung niên bước vào. Cô khoác trên vai mẫu áo vest trắng mới nhất của LMS, toát ra khí chất quý phái, thanh lịch.
- Đó chẳng phải là nhà thiết kế lừng danh Mary Quiin của nhà mốt LMs sao ?
- Không ngờ cô ấy lại có mặt ở đây.
Đám phóng viên chen lấn xô đẩy nhau.
Trong khi đó.....
Ngay khi nhà thiết kế đó bước vào, cô trợ lý đã vội chạy tới và nói :
- Ms. Mary, cô ta chính là người đã đạo nhái thiết kế của bà, nhưng lại một mực không thừa nhận.
Mary Quiin gật đầu với cô trợ lý, rồi liếc mắt sang nhìn Hạ Thi đang ra hiệu.
........Thực ra........
Lúc sáng, sau khi ra khỏi phòng bảo vệ, Lục Hạ Thi quay trở về phòng làm việc, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Cô lấy điện thoại ra nhắn tin :
« Huhu ! Cô ơi, có người vu oan cho học trò của cô kìa. »
« Lại có người lớn gan dám vu oan cho con gái cưng của ta hả ? Yên tâm đi, ta đang ở sân bay, chuẩn bị tới nước F rồi.
« A ! Cô chuẩn bị về rồi sao ? Vậy để chiều em ra sân bay đón cô nhé ! »
« Con nhỏ này, lo chuyện của mình trước đi ! Mà cô bảo. Dạo này cô thấy trợ lý mới hơi lạ. Trợ lý của cô về trước, có thể sẽ đến chỗ em đấy. Nhớ cẩn thận ! »
« Em biết phải ứng phó thế nào mà. Chiều cô ghé qua công ty em, cứ cùng em diễn một vở kịch, chắc chắn thủ phạm sẽ lộ sơ hở. Đến lúc đó trắng đen sẽ rõ. »
.... . . . ....
- Vậy sao ? - Mary Quiin bỏ kính râm xuống.
- Tôi hoàn toàn không sao chép thiết kế của bà ấy. Đây chính là tác phẩm của tôi.
- Vậy cô có bằng chứng chứng minh đây là tác phẩm do cô thiết kế không ? - Cô trợ lý lên tiếng.
- Tôi...
- Rõ là không thể chứng minh được đây là thiết kế của mình mà vẫn còn già mồm. Mang tiếng là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế lại dám đi sao chép.
- Tôi thật sự không đạo nhái. Ms. Mary, xin bà hãy tin tôi.
-…..
- Đừng cầu xin Ms. Mary. Tôi sẽ kiện việc này, để xem xem The Fashion của các người sẽ như thế nào.
- Cô không được kiện !
- Đừng có lắm lời. Thời điểm các người công bố trấn bảo của The Fashion cũng sẽ là lúc các người mất hết tất cả. - Cô trợ lý chỉ thẳng tay vào mặt Lục Hạ Thi nói lớn.
Ngay khi cô ta vừa nói dứt câu, Lục Hạ Thi và bà Mary Quiin liền cau mày nhìn nhau. “ Lộ sơ hở rồi. ”
Hạ Thi túm lấy cổ tay cô ta, trừng mắt lên hỏi :
- Cô nói cái gì ? Tại sao cô biết The Fashion của chúng tôi sắp công bố trấn bảo ?
- Tôi...“ Thôi chết, lỡ mồm rồi ! ”
- Làm sao mà cô có được thông tin này ?
- Có người nói cho tôi.
- Ha ! Đây là thông tin tuyệt mật mà chỉ có người trong công ty tôi biết. Mau khai đi ! Là ai nói cho cô ?
Cô trợ lý câm nín không nói nên lời.
Bà Mary Quiin trừng mắt nhìn cô ta.
- Tôi khuyên cô nên thành thật thú nhận đi.
“ Mình quả thật không thể làm nhà thiết kế Mary tức giận. Bà ấy là phó chủ tịch « Hiệp Hội Thời Trang Quốc Tế », chỉ cần nói vài câu là chẳng ai có thể sống nổi trong cái giới thời trang này. ”
- Nhưng rốt cuộc hai người có quan hệ gì mà tại sao bà lại nói giúp cho cô ta ?
- Quan hệ của chúng tôi à ?
Hạ Thi nhếch môi cười rồi chạy tới ôm lấy cánh tay của Mary và nói :
- Là mẹ con đó !
- HẢ ?????
- Đây là học bá giỏi nhất khoá thiết kế của tôi.
- Cô đã biết rồi còn không mau nói. Nếu không nói thì cô chỉ còn nước ngồi tù thôi đấy.
- Đừng ! Tôi nói. “ Lần này mình chọc nhầm người rồi ! ”
Cô trợ lý đó run run chỉ tay vào mặt một cô gái trong số tất cả nhân viên mà Lục Hạ Thi đã gọi ra.
- Chính cô ta, cô ta là người đã bảo tôi làm việc này.
- Cái gì ? Tôi và cô có quen nhau đâu ? Tại sao cô lại bảo là tôi sai cô ?
- Tôi có bằng chứng. Đấy chính là đoạn tin nhắn mà cô ta đã nhắn cho tôi. Chính cô ta đã bảo tôi vu oan cho cô.
- Haiz...Thôi được rồi, tôi sẽ để cho cảnh sát vào cuộc xử lý chuyện này. Mạt Hy, em gọi bảo vệ lôi hai người này tới sở cảnh sát cho chị.
- Dạ vâng.
- Không được ! Thi tổng, xin chị hãy tha cho em ! Em không phải kẻ chủ mưu, có một cô gái đã sai em làm chuyện này.
- Là ai ?
- Đây ạ.
Cô nhân viên đưa điện thoại cho Lục Hạ Thi . Cô mở điện thoại của cô nhân viên đó lên. Nhìn vào màn hình, cô xám mặt. “ Lục Tịnh Vy, có vẻ như cô vẫn còn ngu ngơ quá đó ! Vậy thì để Lục Hạ Thi này dạy cho cô biết thế nào là lễ độ ! ”
- Dẫn đi !
- Thi tổng, tôi thật sự biết sai rồi ! Thi tổng !!!!!
“ Hừ ! Muốn bôi nhọ tôi ? Cứ tu 10 kiếp để đủ 100 cái lá gan đi rồi tính sau. ”