Đường Vãn Tình nghiến răng, nhìn Đường Hoan thong thả đi vào, lửa giận trong lòng như bùng cháy.
“Tôi biểu hiện ra ngoài rõ ràng tới vậy ư?” Trên gương mặt của Đường Hoan để lộ ra một nụ cười, đưa tay vén sợi tóc mai ra phía sau tai, ngũ quan tinh tế như càng nổi bật hơn, “Tôi còn tưởng rằng tôi che giấu rất tốt nữa đấy.”
“Cô…..”
“Giận rồi sao?” Đường Hoan bật cười một tiếng, “Cô bây giờ vẫn còn đang bị thương đấy, tức giận không có lợi cho việc hồi phục vết thương đâu.”
Không chờ Đường Vãn Tình lên tiếng, Đường Hoan nói tiếp: “Trận đòn vừa rồi chắc cũng để lại ấn tượng sâu đậm với cô rồi đấy nhỉ, sau này liệu còn muốn ra ngoài ngoại tình với đàn ông nữa hay không? Nếu như cô vẫn còn muốn, tôi có thể giới thiệu cho cô vài người, số đàn ông tôi quen biết cũng không ít, hơn nữa cũng khá tốt, tốt hơn anh ta rất nhiều, bằng không sẽ không đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô như vậy.”
“Cô…..hôm nay tôi sẽ đánh chết cô!” Câu nói này khiến Đường Vãn Tình giận tím mặt, muốn xuống giường động chân động tay với Đường Hoan.
Do quá kích động, vết thương trên lưng bỗng rách ra, cơn đau truyền tới khiến Đường Vãn Tình phải cắn răng, sắc mặt tái nhợt. Đường Hoan thấy vậy liền bật cười, cô hả hê nói:
“Với dáng vẻ hiện tại của cô cũng muốn đánh tôi ư? Đường Vãn Tình, đã lâu như vậy rồi sao cô vẫn chẳng hề thay đổi chút nào vậy? Còn tưởng rằng tôi vẫn là Đường Hoan mà trước đây cô thích bắt nạt hay ăn hiếp lúc nào cũng được nữa sao?”
Đầu móng tay sắc nhọn đâm sâu vào trong lòng của Đường Vãn Tình, ánh mắt hướng về phía Đường Hoan ngày càng độc ác hơn.
“Để tôi xem cô còn có thể đắc ý tới bao giờ!”
“Tôi đắc ý tới khi nào thì không cần cô phải lo.” Đường Hoan cong môi, “Điều tôi vui nhất lúc này chính là thấy cô chỉ có thể nằm trên giường nhìn tôi, lại chẳng thể động tới tôi, Đường Vãn Tình, tôi cảnh cáo, tôi chưa chết là vì mạng tôi lớn, món nợ giữa hai chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
Dứt lời, Đường Hoan trừng mắt nhìn Đường Vãn Tình, sau đó liền quay người rời đi, để lại một mình Đường Vãn Tình vẫn còn đang tức giận ở đó. Vung tay một cái, bình hoa tươi và đĩa hoa quả được đặt trên đầu giường đều rơi xuống đất, tiếng thủy tinh rơi vỡ vang rộng khắp căn phòng.
Đường Hoan vừa ra khỏi phòng bệnh, vô tình chạm mặt với Đoạn Lâm Phong. Ánh mắt của hai người nhìn vào nhau, một bên thì lạnh lùng khinh thường, bên còn lại thì âm trầm, u ám, mỗi bên đều chứng đựng những cảm xúc khác nhau. Lúc đi qua người Đường Hoan, Đoạn Lâm Phong đột nhiên mở miệng lên tiếng:
“Chuyện này là do em làm đúng không?”
Đường Hoan dừng bước, nghiêng người nhìn anh, mỉa mai nói:
“Ý anh là chuyện nào vậy? Đoạn Lâm Phong, tôi khuyên anh tốt nhất nên quản thật tốt vợ của mình, bằng không lần sau cô ta sẽ càng chết thảm hơn.” Dứt lời, không muốn tiếp tục phí lời với anh, quay người bỏ đi. Trong mắt cô, Đoạn Lâm Phong và Đường Vãn Tình cùng chung một hạng người, kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai thua kém ai.
Nhìn theo bóng lưng của cô cho tới khi khuất dần sau cánh cửa, Đoạn Lâm Phong mới thu lại ánh mắt. Đường Hoan tới đây nhất định là vì tìm Đường Vãn Tình rồi, nếu như không phải vì Đường Vãn Tình chọc giận tới cô, sao cô có thể làm tổn hại tới danh tiếng của anh cũng như mang tới nhiều tai tiếng cho nhà họ Đoạn vậy chứ. Bây giờ, chiếc sừng mọc trên đầu anh lại càng dài hơn, càng bị người khác chê cười nhiều hơn, cục tức này sao có thể nuốt trôi được chứ. Đoạn Lâm Phong phẫn nộ, quay người hướng về phía phòng bệnh của Đường Vãn Tình.
Thủy tinh rơi vỡ trên nền nhà từ lâu đã được hộ tá thu dọn sạch sẽ, thấy Đoạn Lâm Phong đã tới, Đường Vãn Tình trong nháy mắt liền tươi cười niềm nở, mọi bực tức trong lòng như tan biến trong phút chốc.
“Đoạn Lâm Phong, anh cuối cùng cũng tới rồi, sao dạo này anh không tới thăm em vậy? Anh có biết em nhớ anh nhiều tới nhường nào không?” Cô mừng rỡ nhìn vào người đàn ông ở trước mắt, nhưng khi nhìn thấy anh hung hăng đi tới, nụ cười trên môi bỗng trở nên căng cứng.
Sững sờ vài giây, trong lòng có chút khó hiểu, một lần nữa lên tiếng:
“Anh sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy, anh vẫn còn trách em đúng không, em biết chuyện này là do em không đúng, em đảm bảo sau này sẽ không còn phạm lỗi nữa đâu, anh đừng giận em nữa có được không?”
Chỉ tay lên trời thề thốt, nhưng Đoạn Lâm Phong chẳng hề để tâm, lạnh giọng nói:
“Đường Vãn Tình, tôi cảnh cáo cô, sau này đừng chọc giận tới Đường Hoan nữa, bằng trí thông minh của cô hoàn toàn không thể đấu với cô ấy được đâu.”
Nụ cười trên môi trong nháy mắt biến mất đi, không dám nhìn vào đôi mắt anh, đầu móng tay đâm sau vào da thịt, cuối cùng đành gượng ép mỉm cười nói:
“Lâm Phong, anh…..anh sao có thể nói như vậy chứ, lẽ nào anh muốn em tròn mắt nhìn cô ta đắc ý ở trước mặt mình hay sao?”
“Bị chơi một vố đau như vậy rồi cô vẫn chưa chịu từ bỏ.” Đoạn Lâm Phong bất lực thở dài, ánh mắt của anh khi nhìn vào cô chẳng hề có lấy một chút nhẫn nại, “Nếu không phải vì cô động tới cô ấy trước, cô ấy sẽ đối phó với cô sao? Sau này tránh xa cô ấy ra một chút, đừng vô duyên vô cớ kiếm chuyện, bằng không người chịu thiệt chỉ có mình cô thôi.”
Vứt lại một câu nói, cũng chẳng màng tới thái độ phản ứng của Đường Vãn Tình ra sao, Đoạn Lâm Phong quay người bỏ đi. Vốn dĩ anh tới bệnh viện cũng không phải tới thăm cô. Thấy anh định đi, Đường Vãn Tình kích động níu giữ, nhưng vô tình chạm tới vết thương, nhăn mày đau đớn, không chịu từ bỏ.
“Đoạn Lâm Phong, anh vừa tới đã định đi rồi sao? Anh không ở lại đây với em một chút được ư? Kể từ lúc em nhập viện tới giờ anh mới đến đây thăm em.”
Bước chân đột ngột dừng lại, Đoạn Lâm Phong quay người, đôi mắt như chứa đựng hình viên đạn ẩn sâu bên trong, anh lạnh giọng nói:
“Nếu cô còn tiếp tục tới tìm những người đàn ông khác, tôi đảm bảo lần sau cô không thể lên nổi giường trong một tháng.”
Toàn thân cô run rẩy, nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ở trước mặt, cơn thịnh nộ trong lòng như càng lớn hơn, đôi mắt ánh lên vẻ hung ác. Sự đố kỵ đã che lấp đi lý trí trong con người cô, nếu như Đường Hoan đang ở ngay trước mặt cô lúc này, cô nhất định sẽ dùng dao đâm thẳng vào ngực, khiến Đường Hoan không thể tiếp tục xuất hiện trên thế gian này nữa.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, chớp mắt một cái một tuần nữa lại trôi qua, sau khi Đường Vãn Tình nhập viện, cuộc sống của Đường Hoan trôi qua bình yên một cách lạ thường. Ngày ngày tới bệnh viện thăm bà ngoại, lúc rảnh rỗi cùng bạn thân đi dạo phố. Còn Đường Vãn Tình sau một tuần nhập viện, vết thương trên người gần như đã hồi phục nên quyết định xuất viện. Chỉ có điều khi cô xuất viện, Đoạn Lâm Phong không hề tới đón cô, cô một mình cô độc ra viện, trong lòng còn có chút oán hận.
Vốn tưởng rằng Đoạn Lâm Phong ở công ty, khi về tới nhà lúc đi qua phòng sách, Đường Vãn Tình vô tình nghe thấy Đoạn Lâm Phong đang gọi điện thoại ở trong đó.
“Bố, hạng mục này con theo sát đã lâu, bố giao cho con xử lý, con đảm bảo sẽ sắp xếp và xử lý ổn thỏa.”
“Con xem xem dạo gần đây con đã làm ra những chuyện gì?” Một giọng nói gào thết truyền ra từ trong điện thoại, do phòng sách khá im ắng, Đường Vãn Tình phảng phất nghe thấy giọng điệu giận dữ ấy.
“Có chút chuyện cỏn con cũng làm không xong, bố sẽ không giao cho con việc này.”
Sắc mặt Đoạn Lâm Phong liền trở nên khó coi hơn.
“Bố, con biết chuyện của Đường Vãn Tình làm ảnh hưởng không ít tới công ty, nhưng bây giờ con đang nỗ lực lấy lại hình tượng, con cũng không thể ngồi im nhìn mọi người vất vả. Dẫu sao thì con cũng là phó tổng giám đốc của công ty, trong tay không có thực lực, sao có thể khiến cấp dưới phục mình được chứ!”
“Hừ!” Đoạn Trấn Nam bực dọc nói: “Con đến vợ của mình cũng quản không xong còn muốn quản người khác, con vẫn nên làm tốt những việc trong tay mình trước đã, những chuyện khác tính sau.”
Chỉ một giây sau đó, tiếng “tút..tút” từ đầu dây bên kia liền truyền tới. Đoạn Lâm Phong nổi giận, sau khi ngắt điện thoại, anh giận dữ đáp điện thoại vào trong góc tường, màn hình điện thoại vỡ tan. Anh bây giờ biến thành một phó tổng giám đốc bất tài, trong tay không có quyền lực, như vậy ở trong công ty có tác dụng gì ư? Anh chẳng thể làm chủ bất cứ điều gì, ngay cả một vài đơn hàng trong tay cũng phải chờ tới sự đồng ý của Đoạn Kim Thần mới có thể thông qua. Đường Vãn Tình đứng ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh ở trong phòng, hai bả vai run lên, không dám gây tiếng động, âm thầm quay trở về phòng, cô không muốn nằm trước họng súng để chờ ăn đạn đâu!
Quay trở về phòng ngồi xuống ghế, Đường Vãn Tình càng nghĩ càng tức giận, hai vợ chồng họ trở nên lạnh nhạt với nhau như vậy, tất cả đều là do Đường Hoan. Nghiến răng giận dữ, cuối cùng đứng dậy rời khỏi phòng.
Tại biệt thự nhà họ Đoạn.
Đường Hoan sau khi dùng xong bữa trưa liền tới bệnh viện thăm bà ngoại, sau hai lần phẫu thuật, khí sắc của bà ngoại đã tốt hơn trước rất nhiều. Có nhiều lúc khi bà tỉnh lại, bà sẽ cùng cô tâm sự và trò chuyện. Dạo gần đây mối quan hệ giữa Đường Hoan và Đoạn Kim Thần cũng hòa hợp hơn trước không ít, có lẽ vì những chuyện anh làm cho cô đều vượt ngoài dự kiến. Dù cho anh không nói nhưng Đường Hoan cũng có thể tự đoán ra, chuyện lần trước của cô nhất định là do anh ở phía sau tác động, bằng không sẽ không thể chỉ trong chừng ấy thời gian, tin tức đó đã được đẩy lên vị trí đầu báo của tất cả các trang mạng xã hội. Cho dù Đoạn Lâm Phong muốn ngăn cản, cũng vô phương bất lực.
Chờ tới khi bà ngoại ngủ, Đường Hoan tới tìm Âu Dương nhằm hiểu hơn về tình hình hiện tại của bà. Âu Dương nói với cô rằng bệnh tình của bà ngoại gần như đã ổn định, chỉ cần dùng thuốc đúng giờ cũng như nghỉ ngơi thật tốt, qua một thời gian nữa sẽ có thể hồi phục sức khỏe. Khi biết tình hình bệnh tình của bà ngoại đang có chuyển biến tích cực, mọi dằn vặt trong lòng cô mới tạm thời được gác xuống.
Rời khỏi phòng làm việc của Âu Dương, định gọi xe về nhà, không ngờ vừa ra khỏi cổng bệnh viện, một giọng nói chanh chua bỗng hướng về phía cô.
“Đường Hoan, con tiện nhân khốn khiếp!”
Ngước mắt nhìn lên, Đường Hoan phát hiện Đường Vãn Tình giận dữ tiến về phía cô, đôi giày cao gót như muốn chọc thủng nền đất, phát ra tiếng âm thanh lộp cộp. Còn những người khác ở xung quanh, nhìn thấy Đường Vãn Tình như vậy đều ngoảnh đầu nhìn về phía cô. Đường Hoan nhếch miệng cười, từ từ tiến lại gần về phía Đường Vãn Tình.
“Ôi, đại tiểu thư Đường xuất viện rồi đấy à?”
“Cô…..”
Nghe thấy giọng nói mỉa mai của cô, Đường Vãn Tình hung hăng, định giơ tay đánh cô, nhưng bất ngờ bị Đường Hoan giữ lại. Vùng vằng vài giây cũng chẳng thể vung tay khỏi người cô, cuối cùng đành trừng mắt nhìn cô nói:
“Buông tay! Tiện nhân.”
Văng một cú mạnh, Đường Vãn Tình nhất thời không chuẩn bị trước, theo phản xạ lùi lại phía sau, sắc mặt có chút khó coi. Không chờ Đường Vãn Tình phản ứng, “Bốp” một tiếng, một cú tát giáng thẳng lên mặt của cô, Đường Hoan không nhanh không chậm thu tay lại, từ từ nói:
“Mở miệng là chửi người khác tiện nhân, người không biết còn tưởng rằng cô chỉ học mỗi hai chữ đấy thôi đó!”
Đường Vãn Tình vốn dĩ muốn đánh Đường Hoan, nay lại bị Đường Hoan tát một cú, lửa giận trong lòng như dâng trào, không ngừng bùng cháy.
“Cô dám đánh tôi?” Đường Vãn Tình ôm mặt, không dám tin mà nói.
Đường Hoan bật cười, khinh bỉ nhìn Đường Vãn Tình.
“Tôi đánh cô thì sao, là cô động tay trước, tôi chỉ là đang tự bảo vệ mình mà thôi.”
“Cô….” Đường Vãn Tình nghiến răng tức giận, “Cô bây giờ đang rất đắc ý đúng không? Cô tưởng rằng cô thắng tôi rồi sao? Tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi còn sống, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”
“Nói như vậy, tôi cũng sẽ vẹn nguyên như cũ, chờ cô phản đòn.”
Dứt lời, Đường Hoan tiến lên trước một bước, ánh mắc sắc lạnh nhìn thằng vào trong đôi mắt của Đường Vãn Tình, cảnh cáo nói:
“Đừng tưởng rằng những chuyện thất đức mà cô làm ra là có thể qua được mắt tôi, Đường Vãn Tình, nếu cô còn dám tới tìm tôi gây chuyện, tôi đảm bảo, lần sau của cô sẽ càng thảm hơn.”