Giang Chi Thịnh nghe vậy lại càng tức giận: “Đoạn Kim Thần, anh đừng cho rằng đã kết hôn với Hoan Hoan thì cô ấy nhất định phải chịu sự kiểm soát của anh, cô ấy cũng có tự do của riêng mình.”
“Đại Thịnh!” Thấy họ sắp bắt đầu cãi nhau, Đường Hoan hít một hơi thật sâu và khẽ cười: “Anh nghĩ nhiều rồi, anh ấy là chồng em, sao có thể làm tổn thương em được?”
Nói rồi cô chuyển tầm nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ tội lỗi: “Em biết anh quan tâm em, nhưng hiện tại em sống rất tốt, anh không cần phải lo lắng, em sẽ sống thật tốt, sau này anh không cần đến tìm em đâu, cũng không cần phải liên lạc với em nữa.”
Sau khi nói ra những lời này, trái tim cô vô cùng khó chịu.
Xin lỗi, Đại Thịnh.
Hãy tha thứ cho sự ích kỷ của em, cho dù không có người bạn này, anh vẫn có thể sống rất tốt, còn em chỉ có bà ngoại mà thôi, em không thể để bà xảy ra chuyện.
Trong mắt Giang Chi Thịnh toàn là sự đau đớn, cơ thể không kiểm soát được mà lùi lại một bước.
Anh kìm nén nỗi đau ở trong lòng và cố gắng nở một nụ cười: “Tại sao? Hoan Hoan....có phải anh có chỗ nào không đúng khiến em không vui không? Anh.....”
“Không phải!” Cô không muốn nghe giọng nói thương tâm của anh, Đường Hoan ngắt lời anh: “Anh làm rất tốt, nhưng bây giờ em đã kết hôn rồi, nhà họ Đoạn cũng tốt, nhà họ Giang cũng vậy, đều là những người có máu mặt, em không muốn chuyện lần trước lại xảy ra một lần nữa, do đó ảnh hưởng đến danh tiếng của cả hai nhà, vì vậy để tránh hiềm nghi, sau này anh đừng đến tìm em nữa.”
Nội tâm Giang Chi Thịnh không thể nào chấp nhận được những lời nói lạnh lùng như vậy của cô, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, tận sâu trong đôi mắt anh là một sự đau khổ giống như một cơn thủy triều nhấn chìm anh.
Đoạn Kim Thần lắng nghe Đường Hoan nói, đôi mắt sâu thẳm.
Giang Chi Thịnh rủ mắt xuống che đi cảm xúc ở trong mắt, khi anh ngước mắt lên, đã khôi phục lại dáng vẻ ôn nhu như ngọc: “Anh biết rồi, thật xin lỗi, trước đây đã mang đến phiền phức cho em, sau này em nhất định phải sống thật tốt, anh đi đây.”
Sau khi nói xong, anh không dám ở lại thêm một khắc nào nữa, anh sợ không thể kìm nén được sự buồn bã trong lòng, sau khi lên xe, anh lập tức lái xe rời đi.
Thấy chiếc xe khuất dần khỏi tầm mắt, Đường Hoan không ngừng xin lỗi anh ở trong lòng.
“Không nỡ sao?” Giọng nói mỉa mai vang lên, không đợi Đường Hoan trả lời, người đàn ông đã kéo cô vào nhà.
Đường Hoan bị anh kéo như vậy không thể không đi theo sau, sau khi vào phòng khách, cô hất mạnh tay anh ra, lửa giận trong lòng không thể kìm chế nữa rồi: “Anh có biết sự độc đoán chuyên quyền của anh thực sự khiến người ta căm ghét không hả? Tại sao trong mắt anh không thể chấp nhận một hạt cát? Em và anh ấy là bạn tốt, giữa bọn em trong sạch không hề có gì cả.”
“Trong sạch?” Đoạn Kim Thần cười khẩy và nheo mắt nhìn cô: “Vậy thì sao?”
“Anh….” Nghe thấy câu trả lời kiêu ngạo của anh, Đường Hoan tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Đoạn Kim Thần đưa tay véo lấy cằm cô, khuôn mặt đẹp trai sát lại gần. Khoảng cách của hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở ra và một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sau này em không được phép gần gũi với bất kỳ người đàn ông nào, nếu không sự hợp tác sẽ bị chấm dứt và ca phẫu thuận tiếp theo của bà ngoại em cũng sẽ bị vô hiệu.”
Đường Hoan tức đến nỗi khoang ngực không ngừng phập phồng, đôi mắt xinh đẹp của cô cháy bùng lên hai ngọn lửa mãnh liệt.
Mặc dù trong lòng lửa giận ngập trời, nhưng cô bất lực, bởi vì trước mặt anh cô thậm chí còn không có quyền nói chuyện.
Cuối cùng cô đành phải kìm nén sự bất lực của mình: “Em biết rồi.”
Bỏ lại câu nói này, cô gạt tay anh ra và đi lên lầu.
Cho dù anh có đưa ra bao nhiêu yêu cầu vô lý, cô cũng phải đồng ý, bởi vì mạng sống của bà ngoại nằm trong tay anh.
Người đàn ông nhìn bóng dáng cô biến mất ở góc cầu thang, bàn tay khẽ nắm chặt lại, đôi mắt lóe lên.
Anh quay người và đi đến bên cửa sổ nhìn thời tiết tươi đẹp ở bên ngoài, nhưng nội tâm lại rất khó chịu, tại sao chỉ có đe dọa cô mới có thể giữ cô ở bên cạnh?
Cơn gió nhẹ lướt qua người anh, nhưng không thể thổi bay được sự nghi ngờ trong lòng anh.
Sau khi Đường Hoan về phòng, cô nằm bẹp trên giường và nhìn chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà, lửa giận trong lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai, cô quay đầu và nhìn vào cái túi ở trên bàn.
Đôi mắt cô sáng lên, cô ngồi dậy và lôi điện thoại ra tìm tên của Giang Chi Thịnh.
Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, cuối cùng cô để điện thoại sang một bên, cô buồn bực giơ tay bứt tóc rồi lại nằm xuống giường và chùm chăn.
Vừa nãy đã nói rõ rồi, nếu như còn gọi điện cho anh, chẳng phải là tự tìm phiền não sao, cứ như vậy đi.
Mặc dù trong lòng rất áy náy, nhưng có lẽ Giang Chi Thịnh sẽ thông cảm cho cô, dù sao cũng không phải cô cố tình làm vậy.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cô liền đến bệnh viện thăm bà ngoại.
Cô ngồi bên mép giường, nắm lấy tay bà và nói ra những lời trong lòng: “Bà ơi, cháu đã tìm được bác sĩ điều trị cho bà rồi, cháu tin bệnh của bà sẽ nhanh chóng được chữa khỏi, đến lúc đó chúng ta không cần phải đến bệnh viện nữa, được không?”
Sau khi nằm bên giường của bà ngoại một lúc, cô đứng dậy và đắp lại chăn cho bà. Khi đang chuẩn bị rời đi, cô không ngờ vừa đi đến cửa, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi đến.
Cô không kịp phản ứng lại, trên mặt ăn trọn một cái tát.
Cô lùi lại một bước, mặt cô đau rát, cô ngước mắt lên và thấy Đường Kha Thành đang đứng trước mặt cô với vẻ tức giận.
Sự tức giận dâng lên trong mắt cô, cô nhìn ông ta và tức giận nói: “Đường Kha Thành, ông bị điên à?”
“Mày còn dám hỏi tao à?” Đường Kha Thành chỉ vào cô và chửi: “Hãy nhìn xem mày đã làm ra chuyện tốt gì, chị gái mày xảy ra chuyện như vậy, vậy mà mày còn dám làm tổn thương nó? Xem hôm nay tao có đánh chết đứa con gái bất hiếu như mày không.”
Nói rồi ông ta định nhào lên, Đường Hoan thấy vậy nhanh chóng lùi về sau và lạnh lùng nhìn ông ta: “Đường Kha Thành, ông căn bản không xứng đáng làm một người bố! Ông dung túng cho hai mẹ con họ bắt nạt tôi, nếu như tôi có sự lựa chọn, tôi thà không mang họ Đường!”
Trong lòng cô tràn ngập sự thù hận, nếu như không phải sự thiên vị của ông ta, mẹ cô sao có thể hai mẹ con nhà kia ép chết cơ chứ?
Đường Kha Thành tức đến run người và chỉ vào Đường Hoan: “Được lắm! Bây giờ đủ lông đủ cánh rồi phải không? Mày cho rằng gả vào nhà họ Đoạn rồi có thể ngồi vững vị trí của mình sao? Nó là chị gái của mày, vậy mà mày còn cùng với người ngoài chỉ trích nó….”
“Tôi không có người chị nào như chị ta, nếu như không phải chị ta tính trăm phương ngàn kế muốn hại chết tôi, liệu tôi có đối xử với chị ta như vậy không?” Đường Hoan lạnh lùng ngắt lời ông rồi lại nói tiếp: “Đường Kha Thành, tôi cảnh cáo ông, đừng dùng đứa trẻ trong bụng chị ta để leo lên nhà họ Đoạn, chỉ cần có tôi ở đây, các người đừng mong được sống yên ổn!”
Trong những năm qua cô đã bị họ áp bức quá nhiều, nếu như cô còn không biết phản kháng lại, vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày cô và bà ngoại cũng sẽ chết một cách thê thảm.
Cô bắt buộc phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, chỉ khi bản thân đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ được những người mà cô muốn bảo vệ.
Dù sao bây giờ cô cũng không có gì phải sợ cả, tất cả hy vọng của cô đều là bà ngoại. Nếu đã như vậy, tại sao cô còn phải khiến bản thân chịu thiệt thòi như vậy?
Nếu muốn sau này được sống yên ổn, vậy chỉ có thể chặt đứt đôi cánh của họ.
Đường Kha Thành đứng đó và nhìn cô với vẻ tức giận: “Con sói mắt trắng như cô, nhất định phải ép chết nó sao?”
“Rốt cuộc là ai ép ai?” Cô hét lên và kìm nén sự chua chát trong mắt: “Chị ta có ngày hôm nay là do chị ta tự mình gây ra, Đường Kha Thành tôi nói cho ông biết, trong tay tôi vẫn còn video chị ta bị cưỡng hiếp, nếu như ông còn ở đây nói thêm một câu, tôi sẽ lập tức đăng video đó lên mạng, tôi xem đến lúc đó Đường Vãn Tình làm thế nào để trụ lại nhà họ Đoạn nữa!”
Trong lời nói mang theo sự đe dọa trắng trợn, quả nhiên Đường Kha Thành không dám nói thêm nữa mà chỉ nhìn cô chằm chằm với khuôn mặt u ám.
Cô cười khẩy trong lòng, quả nhiên trong lòng ông ta, chỉ có Đường Vãn Tình mới là con gái của ông ta.
Để bảo vệ đứa con gái bảo bối của mình, cũng thật là co được dãn được. Khóe môi cô cong lên và nhìn ông ta với vẻ kiêu ngạo: “Bà ngoại tôi cần phải nghỉ ngơi, ông về đi.”
Nói xong, cô lạnh lùng liếc nhìn ông ta rồi quay người đi vào phòng bệnh của bà. Đường Kha Thành tức giận đứng đó nhìn cô, nhưng lại không dám nổi điên, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Hiện tại cô không hề lo lắng đến việc Đường Kha Thành sẽ ra tay với bà ngoại, vì Đoạn Kim Thần đã cho vệ sĩ bảo vệ bà, bây giờ chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, bà ngoại sẽ không gặp nguy hiểm.
Khi cô rời khỏi bệnh viện và trở về nhà, đã là năm giờ chiều.
Cô ngồi xuống ghế sofa và tựa đầu vào lưng ghế, thả lỏng cơ thể.
Nghĩ đến việc hôm nay Đường Kha Thành đến bệnh viện tìm cô, khóe miệng cong lên tạo thành một vòng cung khinh bỉ, có lẽ Đường Vãn Tình đã thêm mắm thêm muối nói gì đó với ông ta, nếu không ông ta sẽ không đích thân đến dạy dỗ cô như vậy đâu.
Nhưng vậy thì sao, hiện tại mọi chuyện đã làm đến nước này, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Vài ngày trôi qua trong sự nhạt nhẽo, hôm nay sau khi ăn sáng xong, Đường Hoan định ở nhà nghỉ ngơi một chút. Mấy hôm nay cô đều bận chạy đến bệnh viện, bây giờ tình trạng của bà ngoại đã được kiểm soát, cô có thể nghỉ ngơi một chút rồi.
Sau khi ăn cơm trưa xong, cô định đi ra sau vườn tắm nắng, nhưng điện thoại reo lên và người gọi đến là La Vưu Phi, cô không do dự mà lập tức bắt máy: “Vưu Phi, sao hôm nay lại nghĩ đến việc gọi điện cho mình vậy?”
“Bây giờ mình đang ở trước cửa nhà cậu, cậu ra đây một lúc đi!”
“Cậu ở trước cửa nhà mình sao?” Đường Hoan nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt càng tươi hơn: “Mình ra ngay đây.”
Cô cầm điện thoại và quay người chạy ra ngoài, vừa ra đến cửa cô liền nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ rượu đỗ ở đó, vô cùng bắt mắt.
La Vưu Phi vừa nhìn thấy cô đi ra liền bíp còi, Đường Hoan bước tới và trực tiếp mở cửa xe ngồi vào trong.
Cô quay sang nhìn vào góc nghiêng tinh tế của La Vưu Phi: “Sao hôm nay cô chủ lớn lại có thời gian đến gặp mình vậy? Bố cậu không hạn chế sự tự do của cậu nữa à.”
La Vưu Phi mím môi và quay lại nhìn cô, trên mặt không hề có nụ cười.
Nhìn dáng vẻ của cô, nụ cười trên khuôn mặt Đường Hoan giảm đi không ít: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi à? Sao lại nghiêm túc như vậy?”
“Dẫn cậu đến một nơi.” Cô nói một cách bình tĩnh rồi đạp chân ga, đẩy tốc độ lên đến cực điểm.
Đường Hoan hiếm khi nhìn thấy vẻ ngoài nghiêm túc như thế này của cô ấy, trong lòng không ngừng suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và muốn đưa cô đi đâu?
Chiếc xe đi thẳng đến địa điểm giải trí ở trung tâm thành phố và dừng lại ở Vương Tử.
Hai người xuống xe, đóng cửa xe lại và bước vào trong. Đường Hoan cảm thấy nghi ngờ, cô kéo tay La Vưu Phi: “Con nha đầu chết tiệt nhà cậu, không phải lại làm việc ở đây đấy chứ?”
“Không, đến rồi cậu sẽ biết liền.” La Vưu Phi trả lời với một chút bất lực, sau đó dẫn Đường Hoan đi vòng vèo rồi dừng lại ở phòng riêng số 333 và đẩy cửa bước vào.
Khi cánh cửa mở ra, cô liền thấy Giang Chi Thịnh đã uống say ngã trên ghế sofa, mà trên bàn đều là những chai rượu rỗng, trong phòng tràn ngập mùi rượu.