Lời nói của anh giống như một cái gai đâm thẳng vào trái tim cô, khiến cô đau đến nỗi nước mắt lưng tròng, nhưng cô bướng bỉnh không cho nó rơi xuống: “Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào mới có thể thay tôi trả viện phí cho bà?”
“Em biết mà.” Anh nhẹ nhàng nói ra vài chữ nhưng lại khiến Đường Hoan không còn đủ kiên nhẫn để nói chuyện với anh, cô hét vào trong điện thoại: “Tôi sẽ không cầu xin anh đâu!”
Nói xong cô dứt khoát cúp điện thoại và quay người đi lên phòng đóng cửa lại.
Cô nằm trên giường, nước mắt rơi xuống thấm ướt hết gối, những tiếng nấc vang vọng trong phòng.
Mẹ ơi, rốt cuộc con phải làm sao đây?
Tại sao anh lại tàn nhẫn với cô như vậy? Rõ ràng anh biết người mà cô quan tâm nhất là ai? Nhưng anh vẫn hành hạ cô như thế này, rốt cuộc là tại sao?
Lẽ nào anh thực sự muốn nhìn thấy cô cầu xin anh một cách hèn mọn, sống cùng anh mà không có tôn nghiêm sao?
Trái tim cô đau nhói, tiếng khóc đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Bóng đêm trầm lắng, những ngôi sao trên bầu trời tô điểm cho bầu trời đêm yên tĩnh, tạo thêm một khung cảnh tuyệt đẹp cho đêm tối cô đơn này.
Một hơi thở đều đặn vang lên trong phòng, cánh cửa vốn đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, ánh sáng từ ngoài hành lang tràn vào.
Dáng người cao lớn của người đàn ông đi ngược sáng, anh bước đến bên giường và nhìn người phụ nữ đang ngủ say.
Anh ngồi xuống giường và nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh tú của cô với đôi mắt phức tạp.
Dưới ánh đèn mập mờ, nét mặt của người đàn ông lại càng trở nên lạnh lùng và quyến rũ, trên người tỏa ra một hơi thở khiến người ta không dám lại gần.
Anh đưa tay miêu tả lại ngũ quan thanh tú của cô và khẽ nói: “Tại sao em lại không chịu cúi đầu? Một cái gật đầu chỉ trong nháy mắt thực sự khó như vậy sao?”
Người đang chìm trong giấc ngủ là Đường Hoan không nghe thấy anh nói, cô lật người và càng ngủ ngon hơn.
Đoạn Kim Thần nhíu mày, anh không nhìn cô nữa mà quay người rời đi.
Sáng hôm sau, Đường Hoan và Đoạn Kim Thần cùng nhau ăn sáng ở phòng ăn, cả bữa ăn cô đều cúi đầu xuống, coi Đoạn Kim Thần như một người vô hình.
Đoạn Kim Thần cũng không nói gì mà thản nhiên ăn sáng.
Sau khi ăn sáng xong, anh rút khăn giấy lau miệng và chuẩn bị đi làm.
Người vốn đang có vẻ mặt vô cảm là Đường Hoan đột nhiên chớp mắt.
“Có một chuyên gia lâm sàng nước ngoài mấy hôm nữa sẽ về nước, bệnh của bà ngoại em có thể được chữa trị, sau này không cần phải ở trong bệnh viện dựa vào máy thở để sống nữa.”
Chuyên gia lâm sàng sao?
Vậy bệnh của bà ngoại sẽ được chữa trị sao? Trong lòng không khỏi cảm kích, cô ngẩng đầu lên muốn nói chuyện, nhưng bóng dáng của người đàn ông đã bước ra khỏi cổng rồi.
Cô kìm nén sự kích động muốn đuổi theo anh, cô biết Đoạn Kim Thần cố ý tiết lộ tin tức này cho cô với mục đích là để cô cầu xin anh.
Muốn cô cúi đầu trước anh sao, không đời nào!
Mặc dù cô không thích tác phong này của Đoạn Kim Thần, nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, dù sao bà ngoại được cứu rồi, sau này không cần phải nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo nữa.
Cô kích động đến nỗi ngay cả bữa sáng cũng không ăn nữa mà chạy luôn lên lầu, cô nhất định phải tìm cách tìm thông tin liên lạc với vị bác sĩ kia, cầu xin anh ấy đến gặp bà của mình.
Dù sao đây cũng có thể là hy vọng cuối cùng của bà.
Những năm này bà luôn nằm trong bệnh viện, tình trạng không được cải thiện và cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Nếu như lần này có thể khiến bà tỉnh lại, không cần phải dựa vào máy móc để sống nữa, cô sẵn sàng làm mọi thứ.
Chỉ là sau khi kiểm tra trên mạng một lúc, cô hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào, bởi vì cô không biết tên của vị bác sĩ kia, lại càng không biết vài ngày nữa của anh ta là hai ngày, ba ngày hay bốn ngày mới về.
Cô đi một vòng quanh phòng như một con ruồi không đầu, cô cầm điện thoại và nhìn vào tên của Đoạn Kim Thần, cô nghĩ một lúc và cuối cùng vẫn không bấm gọi.
Đúng rồi, Đại Thịnh!
Đôi mắt cô sáng lên, cô liền tìm số của Giang Chi Thịnh và gọi cho anh.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói hơi phấn khích của Giang Chi Thịnh truyền đến: “Hoan Hoan, sao hôm nay lại gọi điện cho anh vậy?”
“Đại Thịnh, em có chuyện cần nhờ anh giúp đỡ.” Giọng nói của cô không thể che giấu được sự phấn khích.
Hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy, khóe môi anh khẽ cong lên: “Chuyện gì vậy? Chỉ cần anh có thể giúp được, anh nhất định sẽ giúp.”
Mặc dù trong lòng có chút thất vọng vì cô gọi cho anh không phải vì cô nhớ anh, nhưng nghĩ đến việc cô có chuyện liền nhớ đến anh đầu tiên, trong lòng lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Đại Thịnh, em muốn anh giúp em tìm một vị bác sĩ, mấy hôm nữa anh ta sẽ từ nước ngoài về, nhưng em không có thông tin liên lạc của anh ta, anh có thể tìm giúp em để em gặp mặt anh ta được không?” Giọng nói của Đường Hoan mang theo một sự gấp gáp và lo lắng.
“Bác sĩ sao?”
“Vâng.” Đường Hoan gật đầu và nói tiếp: “Bác sĩ này có thể chữa khỏi bệnh cho bà ngoại em, sau này bà không cần phải dùng đến máy móc để duy trì sự sống nữa, Đại Thịnh, anh có thể giúp em chuyện này không?”
Thực ra trong lòng cô cũng rất áy náy, lần nào có chuyện đều là Giang Chi Thịnh đứng sau giúp đỡ cô.
Lần trước Giang Chi Thịnh gọi điện cho cô để nói về chuyện ra nước ngoài, nhưng cô thậm chí còn không gặp mặt anh, bây giờ anh đang đi công tác nước ngoài, mà cô lại làm phiền anh.
Một tiếng cười nhẹ nhàng vang lên: “Anh còn tưởng là chuyện gì chứ? Hóa ra là chuyện này, em yên tâm đi, cứ giao cho anh, em cứ đợi tin tốt của anh là được rồi.”
Một dòng nước ấm tuôn trào từ tận đáy lòng, đôi mắt cô có chút chua chát: “Cảm ơn anh, Đại Thịnh.”
May mà khi cô bất lực nhất, vẫn có người sẵn sàng giúp đỡ cô.
Nghe thấy vẻ nghẹn ngào trong lời nói của cô, Giang Chi Thịnh cảm thấy có chút bất lực: “Không cần cảm ơn anh, chuyện của em chính là chuyện của anh, hơn nữa, bà ngoại có thể khỏe lại, anh cũng mừng thay cho em.”
“Ừm!” Đường Hoan gật đầu: “Đại Thịnh, em đợi tin tốt của anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hoan vui vẻ nằm trên giường, đôi môi đỏ khẽ cong lên.
Cuối cùng bệnh tình của bà cũng có hy vọng rồi, cô đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được hy vọng.
Ở phía bên kia, sau khi Giang Chi Thịnh cúp điện thoại, anh lập tức bắt tay vào điều tra thông tin của vị bác sĩ kia. Kết quả là ba ngày sau anh ta sẽ về nước và anh đã gọi cho anh ta sau khi tìm được cách thức liên lạc.
“Chào bác sĩ Kiều, tôi là Giang Chi Thịnh của Tập Đoàn Giang Thị, hôm nay đột nhiên mạo muội làm phiền anh, thật là ngại quá.” Giọng nói lịch sự của Giang Chi Thịnh truyền đến.
Bác sĩ Kiều nhướn mày và khẽ nói: “Không sao, xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, tôi nghe nói ba ngày nữa anh sẽ về nước, đến lúc đó tôi muốn mời anh khám bệnh cho bà ngoại của một người bạn của tôi. Tất nhiên, anh không cần phải lo lắng về chi phí, anh cứ nói ra là được.”
“Bạn của anh là.....” Bác sĩ Kiều nghi hoặc nói, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn.
“Cô ấy là Đường Hoan....”
Tập Đoàn Đoạn Thị, văn phòng Tổng giám đốc.
Lúc này đã qua giờ tan làm, nhưng Đoạn Kim Thần vẫn làm việc chăm chỉ, ngón tay chạm vào bàn phím phát ra những âm thanh tách tách.
Ngũ quan tinh tế của người đàn ông càng trở nên sắc nét và góc cạnh dưới ánh đèn chân không, bộ vest màu đen có giá trị xa xỉ tôn lên khí chất lạnh lùng của anh, trông lại càng khó tiếp cận hơn.
Điện thoại trên bàn reo lên, anh liếc nhìn ID người gọi là lập tức bắt máy, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Alo!”
“Muộn thế này rồi không phải Tổng giám đốc lại thức đêm tăng ca đấy chứ?” Một giọng nói trêu chọc phát ra từ điện thoại: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi đừng có thức đêm tăng ca, cơ thể sẽ bị suy nhược, đến lúc đó cậu kiếm được bao nhiêu tiền cũng không bù đắp được đâu....”
Đoạn Kim Thần không có tâm trạng nói nhảm với anh ta, anh ngắt lời anh ta với vẻ thiếu kiên nhẫn: “Cậu bớt nói nhảm đi, có chuyện gì thì nói đi.”
“Haiz....tôi nói này, khi nào thì cậu mới có thể tháo bỏ cái phong cách lạnh lùng này đi chứ....được! Tôi nói.”
Cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của người đàn ông ở đầu dây bên kia, anh liền chuyển đề tài: “Giang Chi Thịnh của Tập Đoàn Giang Thị gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi sau khi về nước thì gặp vợ cậu, cậu nói xem tôi nên gặp hay không gặp đây?”
Bàn tay đang cầm điện thoại của anh siết chặt lại, đôi mắt anh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Lửa giận trong lòng dâng lên, anh nói một câu cảm ơn với người ở đầu dây bên kia rồi cúp máy, sau đó với lấy áo khoác đi ra ngoài.
Anh lái xe về nhà với tốc độ bàn thờ, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai.
Thông thường phải mất hơn một giờ để trở về biệt thự, nhưng đã bị anh kiên quyết giảm bốn mươi phút.
Bây giờ đã là 12h đêm, người làm đều nghỉ ngơi hết rồi, căn biệt thự yên tĩnh đến đáng sợ.
Đoạn Kim Thần vào nhà và đi lên lầu, đi thẳng đến phòng của Đường Hoan.
Anh đẩy cửa đi vào, cơn giận trong người không có cách nào bình ổn lại, bước vào nhìn thấy Đường Hoan đang ngủ ngon anh lại càng tức giận hơn, cơ thể cao lớn của anh ập xuống và gặm nhấm xương quai xanh quyến rũ của cô.
Đường Hoan vốn đang ngủ ngon lành, nhưng đột nhiên hít thở trở nên khó khăn, hơn nữa còn có thứ gì đó dính trên cổ cô.
Cô mơ mơ màng màng mở đôi mắt ngái ngủ ra, đập vào mắt cô là một cái đầu đầy tóc.
Mà thứ đang đè trên người cô là một người đàn ông, cô sợ hãi hét lên, nhưng lại bị người đàn ông đưa tay bịp miệng cô lại.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, cuối cùng Đường Hoan cũng nhìn rõ người đến là ai.
Nét mặt lạnh lùng và quyến rũ của người đàn ông xuất hiện một cách rõ ràng trước mặt cô, trong mắt cuộn lên lửa giận, cô vùng vẫy: “Đoạn Kim Thần, anh đang làm gì vậy? Buông tôi ra!”
Đôi mắt sắc bén của Đoạn Kim Thần nhìn thẳng vào cô, trong mắt là cơn giận ngập trời: “Em thà tìm Giang Chi Thịnh giúp đỡ cũng không muốn tìm anh sao?”
Nghĩ đến đây, cơn giận trong lòng anh lại càng dữ dội hơn, nó không ngừng làm xói mòn lý trí của anh.
“Tôi tìm anh ấy thì liên quan gì đến anh?” Đường Hoan cũng tức giận: “Là anh đã tiết lộ thông tin với tôi, tôi không cầu xin anh lẽ nào không thể nhờ người khác giúp sao? Đoạn Kim Thần, anh đừng quá độc đoán chuyên quyền như vậy!”
Là anh muốn thỏa mãn lòng hư vinh của mình, nên đã cố tình tiết lộ thông tin với cô và muốn cô cầu xin anh.
Bây giờ cô không cầu xin anh giúp đỡ, lẽ nào ngay cả tìm người khác cũng không được sao?
Dựa vào cái gì chứ?
Lẽ nào quãng đời còn lại của cô đều để anh làm chủ sao? Làm chuyện gì cũng phải cần sự cho phép của anh sao?
“Bản thân anh không chịu giúp tôi, tôi không thể tự mình tìm cách sao? Anh cho rằng tôi không có anh thì không thể sống nổi sao?” Trong lúc tức giận, Đường Hoan có chút nói mà không suy nghĩ.
Cô không hề biết rằng những lời này của mình đã châm ngòi cơn giận trong lòng của Đoạn Kim Thần.
“Rất tốt.” Đoạn Kim Thần bật cười, hơi thở của anh lạnh như băng: “Đường Hoan, em luôn có cách để chọc giận anh.”
Lời vừa dứt, bộ đồ ngủ trên người Đường Hoan liền bị anh xé rách, làn da trắng mịn của cô lộ ra, nhũ hoa mềm mại khiến đôi mắt anh tối sầm lại.
Đôi mắt Đường Hoan thoáng qua một sự hoảng loạn, cô ôm lấy ngực và hét lên: “Đoạn Kim Thần, anh buông tôi ra! Anh là đang cưỡng bức trong hôn nhân....a....”
Không có màn dạo đầu, đau đến mức khiến sắc mặt Đường Hoan tái nhợt, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.
Sự căm ghét đang lớn dần trong tim, móng tay cắm sâu vào da thịt cô, tại sao anh luôn có thể làm tổn thương cô một cách trắng trợn như vậy?
Lúc này Đoạn Kim Thần đã bị cơn giận nuốt chửng, anh không hề nghe thấy sự đau đớn của cô.