“Đường Vãn Tình, chị không cần phải đề cao mình như vậy, chúng tôi đều biết hai người là người như thế nào.” Giọng nói lạnh lùng vang lên, trong mắt cô không hề có chút nhiệt độ nào: “Cả hai đều thích chọc vào góc nhà của người khác và làm những việc hèn hạ sau lưng họ, hai người quả thực là một cặp tiện nam tiện nữ, trời sinh một cặp.”
Những người khác có thể không hiểu Đường Hoan nói gì, nhưng Đoạn Lâm Phong lại biết những lời Đường Hoan nói là có ý gì.
Ý của Đường Hoan là Đoạn Lâm Phong kết hôn với Đường Vãn Tình sau lưng cô, sau khi kết hôn, ăn cơm trong bát còn nhớ thương những gì trong nồi.
Chuyện này luôn là cái gai trong lòng anh, nếu như không phải Đường Vãn Tình là cô chủ nhà họ Đường, mà nhà họ Đường lại chỉ thừa nhận một đứa con gái là cô ta, thì anh sẽ không bao giờ vì lợi ích mà cưới Đường Vãn Tình.
Anh buộc bản thân phải kết hôn với một người mà anh cho rằng sẽ có lợi cho sự nghiệp của mình, nhưng anh không ngờ mình lại cưới phải một rắc rối.
Càng nghĩ càng tức giận, bàn tay buông thõng hai bên sườn của anh siết chặt lại, anh còn chưa lên tiếng lại nghe thấy giọng nói của Đường Hoan vang lên: “Tôi khuyên hai người hãy đi làm việc thiện đi, đừng luôn nghĩ đến những thứ vốn không thuộc về mình nữa, để tránh lúc đó đứa con được sinh ra lại không phải của anh.”
“Em....” Đoạn Lâm Phong tức giận, anh không thể kìm nén được cơn giận trong lòng nữa, đặc biệt là sau khi Đường Hoan khiến anh nhìn rõ con người Đường Vãn Tình lần trước, anh luôn nghi ngờ đứa con trong bụng của Đường Vãn Tình không phải là con của mình.
Bây giờ lại nghe cô nói như vậy, anh không thể chịu đựng được nữa.
Sắc mặt anh lập tức thay đổi, anh bước tới và giơ tay lên muốn chào hỏi mặt của Đường Hoan.
Đường Hoan sợ hãi vì cơn giận giữ đột ngột của anh ta, cô hoàn toàn không kịp né tránh mà chỉ có thể theo bản năng nhắm tịt mắt lại.
Nhưng cơn đau trong tưởng tượng đã không đến, khi cô mở một mắt ra, liền nhìn thấy có thêm một cánh tay nữa đang giữ cánh tay của Đoạn Lâm Phong trên không trung.
Cô nghi hoặc và thuận thế nhìn lên, khuôn mặt đẹp trai với ngũ quan tinh tế của Đoạn Kim Thần xuất hiện trước mặt cô.
Trái tim cô bỗng lỡ nhịp, cô không ngờ anh lại bất ngờ xuất hiện như vậy, không phải Đoạn Kim Thần luôn ở bên cạnh Lương Phỉ Phỉ sao?
Những người vốn đang xem náo nhiệt thấy Đoạn Lâm Phong đột nhiên hành động, họ đều mở to mắt nhìn và không ngờ rằng Đoạn Kim Thần đột nhiên xuất hiện và trở thành sứ giả bảo vệ hoa.
“Đoạn Lâm Phong, ngay cả người phụ nữ của tôi và cậu cũng dám đánh sao?”
Rõ ràng chỉ là một câu nói với giọng điệu rất điềm tĩnh, nhưng khi nó lọt vào tai của Đoạn Lâm Phong, lại khiến anh ta sởn tóc gáy và không dám lên cơn.
Anh ta đành phải kìm nén cơn giận trong lòng và rút tay lại: “Xin lỗi, anh cả, chỉ là vừa nãy em quá bốc đồng.”
Đoạn Kim Thần lạnh lùng nhìn anh ta, đôi môi mỏng khẽ mở ra: “Cậu với tư cách là Phó tổng giám đốc của Đoạn Thị mà lại gây rắc rối vào một ngày quan trọng như vậy, có vẻ như chức vụ Phó tổng giám đốc này quá nhàn rỗi rồi.”
Đường Vãn Tình sợ Đoạn Kim Thần sẽ làm khó Đoạn Lâm Phong, cô nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ: “Anh cả, chuyện này không liên quan gì đến Lâm Phong, là em không nên tìm chị ấy, anh đừng giận bọn em.”
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng, sau đó mới bình tĩnh nói ra những lời này, chỉ có trời mới biết trong lòng cô căm ghét như thế nào.
Rõ ràng là hận đến nỗi muốn ăn tươi nuốt sống Đường Hoan, nhưng nghĩ đến việc Đoạn Kim Thần đang làm chủ của Tập Đoàn Đoạn Thị, nếu như chọc giận anh, cả hai bọn họ đều không gánh vác nổi. “Đúng vậy.” Đoạn Lâm Phong tiếp lời Đường Vãn Tình: “Anh cả, sau này em sẽ chú ý, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như thế này, em đưa Vãn Tình xuống dưới thay đồ trước đây.”
Nói xong, cũng không cho Đoạn Kim Thần cơ hội nói, anh ta liền kéo Đường Vãn Tình rời đi, còn những nhân viên khác đều tránh xa sau khi Đoạn Kim Thần xuất hiện.
Nhưng đôi mắt của họ luôn hướng về bọn họ.
Sau khi họ rời đi, chỉ còn Đường Hoan và Đoạn Kim Thần ở lại.
Đường Hoan nhìn chằm chằm vào lưng họ cho đến khi họ biến mất ở lối rẽ, cô vẫn không thu lại tầm mắt.
Nhìn dáng vẻ như chuột thấy mèo của họ khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần, cô cảm thấy có chút muốn cười, những chú hề nhún nhảy như bọn họ cũng chỉ dám kêu gào trước mặt cô mà thôi.
Nhìn vào vẻ mặt vô cảm của Đường Hoan, đôi mắt của Đoạn Kim Thần lóe lên một ánh nhìn khó tả: “Vừa rồi không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Bây giờ câm rồi à?”
Haha.....
Hóa ra anh đã nghe thấy tất cả, nhưng anh lại đứng ở một bên xem náo nhiệt lâu như vậy, cho đến khi Đoạn Lâm Phong muốn đánh cô anh mới xuất hiện.
Bây giờ anh hỏi như vậy là có ý gì? Đang cười cô sao?
“Vừa nãy anh ở đó xem bao lâu rồi?” Đôi môi đỏ khẽ mở ra và hỏi với vẻ mặt không cảm xúc, ẩn sâu trong đôi mắt cô là một sự cay đắng không thể xóa nhòa.
Đoạn Kim Thần hơi nhíu mày và không trả lời câu hỏi của cô: “Em đại diện cho hình ảnh của công ty, nên hãy chú ý đến lời nói và hành động một chút.”
Đường Hoan mím môi, cô nhìn bóng lưng rời đi của người đàn ông, đôi tay siết chặt lại.
Các nhân viên xem náo nhiệt khác nhìn cô, họ có chút hoài nghi đối với thái độ lúc nóng lúc lạnh của Đường Hoan, họ không biết chính xác rốt cuộc Phu nhân và Tổng giám đốc có thích nhau hay không.
Trong lễ kỷ niệm 35 năm thành lập công ty, họ đã mời rất nhiều người nổi tiếng ở trong nước và không ít những ngôi sao nổi tiếng. Công chúng rất dễ quên, may mà khúc nhạc đệm này không ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.
Đoạn Lâm Phong kéo Đường Vãn Tình vào phòng chờ, cánh cửa còn chưa đóng lại, Đường Vãn Tình đã ăn một cái tát.
“Cô đang làm gì vậy?” Đường Vãn Tình mở to mắt nhìn anh với vẻ khó tin, Đoạn Lâm Phong hừ lạnh và ngồi xuống ghế một cách bực bội: “Đều tại cô, nếu như không phải cô, sao tôi có thể mất mặt trước nhiều người như vậy?”
Đường Vãn Tình vốn đang tức giận, nghe thấy anh nói như vậy, sự tức giận của cô đã vượt khỏi tầm kiểm soát.
Cô đi đến bên cạnh anh và lớn tiếng nói: “Bây giờ anh trách tôi đúng không? Ban đầu lúc tôi đi tìm cô ta sao anh không ngăn cản? Bây giờ bị mất mặt liền đẩy hết mọi thứ lên người tôi. Đoạn Lâm Phong, anh có thể giống một người đàn ông không hả? Đừng có mỗi lần xảy ra chuyện đều đổ cho tôi?”
“Tôi là vợ anh, tôi kết hôn với anh, không phải để anh hô to gọi nhỏ với tôi, đánh tôi và càng không phải để anh đẩy tôi lên phía trước mỗi khi có chuyện xảy ra.”
Ngực cô phập phồng không ngừng, đôi mắt đỏ ngầu, nỗi hận trong lòng với Đường Hoan lại tăng thêm một bậc.
Từ nhỏ đến lớn, ở nhà họ Đường có ai không nâng niu cô trong lòng bàn tay? Bình thường bố mẹ thậm chí còn không nỡ nói cô một câu nào.
Nhưng bây giờ Đường Hoan đánh cô, ngay cả chồng cô cũng đánh cô, rốt cuộc cô đã kết hôn với một người đàn ông gì vậy.
Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, cuối anh anh cũng dịu lại: “Được rồi được rồi, đừng tức giận nữa, em mau đi thay quần áo đi, một lúc nữa bị cảm lạnh là không tốt đâu.”
“Hừ!” Cô khịt mũi một cách kiêu ngạo và quay người đi vào phòng tắm thay đồ.
Bữa tiệc kết thúc vào lúc 22h30, Đường Hoan thấy thời gian cũng kha khá rồi và định đi về, cô liền đi nói với Đoạn Kim Thần.
Không ngờ, khi cô vừa mới đi đến bên cạnh Đoạn Kim Thần, Lương Phỉ Phỉ đột nhiên xuất hiện như một âm hồn.
“Anh Kim Thần....” Lương Phỉ Phỉ nhìn Đường Hoan với vẻ mặt đắc ý và thì thầm nói: “Bố em đã về nhà rồi, anh đưa em về nhà được không? Tối nay em uống hơi nhiều, không thể lái xe được rồi.”
Đường Hoan đứng ở một bên và quan sát một cách thờ ơ, nó không hề ảnh hưởng đến cô.
Nhớ đến buổi tiệc lần trước, Đoạn Kim Thần bỏ cô lại một mình và đưa cô ta về, trong lòng cô đã biết câu trả lời.
Cô không muốn nghe thêm nữa nên mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, anh đưa cô Lương về đi, em bắt xe về là được rồi.”
Đôi mắt Lương Phỉ Phỉ sáng lên, coi như cô biết điều.
Cô đang định quay người đi, Đoạn Kim Thần liền giữ tay cô lại và nói với Lương Phỉ Phỉ: “Bảo tài xế đưa em về.”
Nói xong, anh không thèm nhìn sắc mặt Lương Phỉ Phỉ mà kéo Đường Hoan đi một cách bá đạo.
Nhìn vào bóng lưng của họ, cô dậm chân: “Anh Kim Thần!”
Tuy nhiên, bóng dáng người đàn ông đã biến mất ở lối vào từ lâu, làm sao có thể nghe thấy lời cô gọi?
Đường Hoan vẫn đang choáng váng, cô không ngờ Đoạn Kim Thần lại từ chối đưa Lương Phỉ Phỉ về nhà? Khi cô định thần lại thì đã bị người đàn ông kéo ra khỏi bữa tiệc.
Cô giãy dụa: “Đoạn Kim Thần, anh làm gì vậy? Em không cần anh đưa em về, em tự mình về là được rồi!”
Anh lại muốn làm gì vậy? Lần này sao lại không ra bài như lẽ thường? Dựa theo tình huống trước đây không phải là nên bỏ cô lại, sau đó đưa Lương Phỉ Phỉ về nhà sao?”
Người đàn ông ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của cô và kéo cô ra khỏi cửa khách sạn.
Chiếc xe đã đợi sẵn ở bên ngoài, vừa nhìn thấy anh đi ra, lập tức có người mở cửa, Đoạn Kim Thần kiên quyết nhét cô vào xe.
Đường Hoan bị ép lên xe, cô còn chưa ngồi ổn định, khi cánh cửa xe đóng lại, cánh tay liền bị người đàn ông kéo lấy.
Cô quay đầu lại nhìn vào khuôn mặt u ám của người đàn ông, trái tim cô thắt lại.
Anh nắm chặt tay cô, như thể muốn nghiền nát xương của cô rồi từ từ sát lại gần cô, Đường Hoan từ từ lùi về sau cho đến khi cơ thể áp vào sườn cửa, không còn đường lui.
Cô không hiểu sự tức giận của anh đến từ đâu, Đường Hoan lạnh lùng nói: “Đoạn Kim Thần, anh lại lên cơn điên gì vậy? Anh làm em đau, bỏ tay ra!”
Cô muốn rút tay lại, nhưng bàn tay của người đàn ông giống như một cái kìm, cô hoàn toàn không rút ra được.
Anh dường như không nghe thấy lời cô nói, nhưng bàn tay đã nới lỏng đi nhiều: “Vừa nãy sao lại không cầu xin anh?”
Đường Hoan hơi ngạc nhiên và lập tức hiểu ý của anh.
Hóa ra vừa rồi anh thực sự luôn đứng ở một bên ngoảnh mặt làm thinh, một chút cảm động trong lòng cô lập tức biến mất.
Anh đứng ở một bên xem kịch, cho đến khi Đoạn Lâm Phong ra tay anh mới xuất hiện, có lẽ là để bảo vệ cái gọi là thể diện của anh, nếu không cô thực sự không hiểu tại sao cuối cùng anh lại ra mặt giúp cô.
Trong lòng cô đau nhói, cô cố gắng kìm chế sự chua xót trong lòng, khuôn mặt vô cùng bình thản: “Chúng ta chỉ là mối quan hệ lợi ích, anh không có nghĩa vụ phải giúp em.”
Câu nói này rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ có cô mới biết, trong lòng khó chịu đến nhường nào.
Cô luôn ép mình phải từ bỏ Đoạn Kim Thần, bởi vì trái tim anh không ở chỗ cô, hơn nữa cuộc hôn nhân của họ ban đầu là vì lợi ích nên mới ở bên nhau.
Tối nay nếu như không phải nhìn vào thân phận là vợ anh của cô, có lẽ anh sẽ không giúp cô!
Cô thà một mình đối mặt còn hơn là cầu xin anh.
Cô luôn không thích khiến bản thân trở nên hèn mọn như vậy, mà quan trọng nhất là cô không muốn nợ ân huệ của anh.
Đôi mắt của Đoạn Kim Thần như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô, bàn tay đang nắm tay cô khẽ siết chặt lại.
Đường Hoan đau đến cau mày nhưng cô không lên tiếng.
Anh thầm mắng một câu trong lòng và nhéo cằm cô ép cô nhìn anh: “Được, được, được!”
Anh liên tục nói ba câu được, cả cơ thể toát ra hơi thở lạnh lẽo, cơn giận trong lòng giống như một biển lửa không ngừng sinh trưởng: “Thật là có khí phách! Nếu đã như vậy, sau này nếu có chuyện thì đừng cầu xin anh.”