Ngước mắt nhìn lên, ngũ quan anh tú của người đàn ông hiện ra trước mắt, tim đập loạn nhịp, cánh tay đặt trước lồng ngực anh như bị lửa đốt vậy.
“Mê rồi à?”
Một câu nói ngắn gọn được buông ra, kéo lí trí của Đường Hoan quay trở lại với thực tại. Đẩy anh lùi về sau một bước, ánh mắt cô hoang mang, thấp giọng nói với anh một tiếng:
“Cảm ơn.” Sau đó liền quay người định bỏ đi.
Không ngờ anh đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng lực kéo lại, cả người cô một lần nữa đổ vào lòng anh, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông trước mặt, cô lên tiếng hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Siết chặt cánh tay đang đặt trên eo cô, khuôn mặt tiến gần hơn về phía cô, hơi thở ấm nóng của anh phả lên gương mặt cô, hạ giọng ấm áp ghé sát bên tai cô rồi nói:
“Em cảm thấy anh đang muốn làm gì?”
Trong bầu không khí yên tĩnh lúc này, giọng nói ấm áp ấy của anh như mang theo một năng lực vô hình, quyến rũ lấy cô. Nhịp tim Đường Hoan đập mạnh, hai má bỗng ửng đỏ lên:
“Sao em biết được anh đang muốn làm gì chứ? Bỏ em ra, em muốn đi nghỉ ngơi.”
Cô bây giờ mệt tới mức chỉ muốn lên giường đi ngủ, nhưng người đàn ông này không muốn buông cô ra.
“Vậy thì cùng nhau nghỉ ngơi nào!”
Nói xong, anh ôm lấy eo cô đi về phía phòng ngủ, Đường Hoan vùng vẫy không chịu.
“Em không cần! Anh buông em ra đi, em ngủ ở phòng khách!”
Có đánh chết cô cũng nhất định không ngủ chung phòng với anh, đối với chuyện lần trước, cô đến nay nghĩ lại còn thấy rùng mình. Đoạn Kim Thần vốn chỉ định đùa giỡn với cô, nhưng thấy cô lại kháng cự như vậy, trong lòng bỗng có chút nổi giận.
“Em thật sự không muốn ngủ cùng với anh tới vậy sao? Hả?” “Không muốn!” Đường Hoan nghiến răng nói ra hai chữ.
Bầu không khí bỗng nhiên hạ xuống, Đường Hoan có thể cảm nhận được sự thay đổi trong hơi thở của người đàn ông ở trước mặt. Khi cô tưởng rằng người đàn ông ấy sẽ nổi giận, anh lại chỉ chăm chú quan sát nhìn vào cô. Dần dần, khoảng cách giữa hai khuôn mặt càng gần nhau hơn, bầu không khí vốn rất căng thẳng, nay lại trở nên vô cùng tình tứ. Khi đôi môi của hai người sắp chạm vào nhau, Đường Hoan đột nhiên giật mình, dùng lực đẩy anh về phòng.
Trở về phòng đóng cửa lại, cô vừa đưa tay vuốt ngực, vừa thở mạnh, điều chỉnh cảm xúc. Sau một hồi, nhịp tim của cô mới hồi phục trở lại bình thường. Đường Hoan, mày có thể tỉnh táo hơn chút được không? Người nằm trong trái tim anh ấy vốn dĩ không phải là mày, mày không thể tiếp tục sa vào vòng tay anh một lần nữa đâu. Nếu còn không biết thu lại tình cảm của bản thân, tới cuối cùng người chịu tổn thương vẫn chính là mày. Đường Hoan ngồi xuống giường, trong đầu nghĩ vẩn vơ, vò đầu bứt tóc, hoang mang rối bời. Cô ngửa người nằm lên giường, không bao lâu sau liền ngủ thiếp đi.
Tới nửa đêm, cánh cửa phòng vốn đã khóa chặt bỗng nhiên mở ra, bóng hình cao lớn của Đoạn Kim Thần xuất hiện ở trước cửa. Tiến vào trong, Đoạn Kim Thần cẩn thận đặt Đường Hoan nằm ngay ngắn lại trên giường, đắp chăn cho cô, đứng bên thành giường ngắm nhìn cô. “Bộp bộp” hai tiếng, ánh đèn trắng trên trần nhà vụt tắt, chiếc đèn ngủ được đặt trên đầu giường bỗng bật sáng. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt anh như càng trở nên anh tuấn hơn, như một vị thần đứng ở đó. Đôi bàn tay gân cốt sờ nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, ánh mắt anh phức tạp, bờ môi khẽ động đậy, từng hơi thở được truyền ra, cuối cùng lại theo gió mà cuốn bay đi mất.
Buổi sáng ngày hôm, Đoạn Kim Thần xuống tầng, dặn dò nhà bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, hơn nữa đa số đều là các món ăn mà Đường Hoan thích. Khi Đường Hoan tỉnh dậy không thấy bóng dáng của Đoạn Kim Thần ở bên, sau khi xuống tầng liền đi tới phòng bếp giúp đỡ. Bây giờ thân phận của cô đã khác, cô là người làm giống như bao người khác ở đây, không thể giống như trước thức dậy là ăn, chẳng cần phải làm gì nữa rồi. Thấy mọi người đang bận bịu trong phòng bếp, Đường Hoan đi tới bên cạnh dì Đồng rồi hỏi:
“Wow, dì Đồng, sao hôm nay lại làm nhiều món ngon vậy ạ? Có khách tới đây sao?”
Dì Đồng mỉm cười lắc đầu:
“Nào có khách nào tới đâu, là cậu chủ đặc biệt dặn dò làm vậy đó.”
Sau khi bận bịu trong phòng bếp khoảng nửa tiếng đồng hồ, tất cả các món điểm tâm đều được bưng lên bàn. Khi Đường Hoan mang bát đũa tới, Đoạn Kim Thần đã yên vị ngồi ngay ngắn trên ghế. Hờ hững nhìn anh, trong lòng thầm nhủ, nhiều đồ ăn sáng tới như vậy, một mình anh có thể ăn hết được sao?
“Giám đốc Đoạn, mời dùng.”
Kính cẩn nói một câu, sau đó liền quay người định rời đi, nhưng lại bất ngờ khi bị anh gọi lại.
“Chờ đã.”
Dừng bước, ngoảnh đầu nhìn anh, giả vờ cười nói:
“Xin hỏi anh còn có điều gì muốn giao phó?”
Chỉ thấy Đoạn Kim Thần ung dung thong thả dùng đũa gắp lên vài miếng, sau đó liền đặt đũa xuống, có vài món dường như còn chưa đụng đũa tới. Đường Hoan thấy anh đặt đũa xuống, đáy mắt có chút hoài nghi, lẽ nào anh chỉ anh có vài miếng rồi không ăn nữa ư? Trong lòng nghĩ là vậy, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng phát ra:
“Còn nhiều như vậy không ăn tới đổ đi thì lãng phí, em phụ trách ăn hết nhé, ăn không hết thì một mình dọn hết tất cả phòng vệ sinh của biệt thự.”
“Anh nói cái gì vậy?” Đường Hoan cao giọng ngạc nhiên hỏi.
Sáng sớm ra anh yêu cầu người của nhà bếp chuẩn bị biết bao lâu như vậy, cuối cùng chỉ ăn có vài miếng, bây giờ còn bắt cô một mình ăn hết nhiều như vậy, anh đang đùa cô đấy sao? Một nụ cười gượng ép được để lộ trên môi, cố gắng kìm nén lại cảm xúc lúc này, nhẹ nhàng nói:
“Giám đốc Đoạn, mới sáng sớm ra anh yêu cầu mọi người chuẩn bị nhiều món như vậy, bây giờ chỉ ăn có vài miếng rồi yêu cầu em một mình ăn hết, anh cảm thấy em là lợn sao?” Tuy đều là những món cô thích ăn, nhưng dù cho dạ dày có lớn tới cỡ nào đi chăng nữa cũng chẳng thể ăn hết được!
Đoạn Kim Thần làm ngơ trước lời kháng nghị của cô, rút một tờ giấy ăn nho nhã lau miệng, thờ ơ nói:
“Lời đã nói qua, anh không bao giờ muốn nhắc lại lần thứ hai, dì Đồng, canh chừng cô ấy ăn hết.”
Dì Đồng đứng ở một bên, bật cười: “Vâng.”
“………”
Đường Hoan tức giận tới mức muốn bốc khói đầu, nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh khuất dần, như có hai luồng điện đang dõi theo anh. Người này rõ ràng là đang cố ý, cố ý đổi cách để chỉnh cô! Điều mà cô không thể nhìn thấy được chính là một giây ngay khi người đàn ông ấy quay người, một nụ cười đắc ý được để lộ ra trên khóe môi anh.
Thu lại ánh mắt giận dữ của mình hướng xuống bàn, hàng loạt các món điểm tâm ngon mắt được đặt ở trên đó, Đường Hoan hậm hực ngồi xuống ghế. Dì Đồng mỉm cười đi tới, nhẹ nhàng nói:
“Phu nhân, từ từ ăn, cẩn thận kẻo nghẹn, cậu chủ làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô ấy mà.” . Đam Mỹ Hài
Đường Hoan nghe xong, phồng mồm phản bác:
“Dì Đồng, dì đừng thay anh ấy nói nữa, anh ấy làm gì muốn tốt cho cháu đâu cơ chứ! Đây chẳng khác nào là giết người, một mình ăn làm sao nhiều được thế này, còn yêu cầu mọi người chuẩn bị nhiều như vậy, anh ấy chẳng phải đang tiêu tiền để người khác phải chịu khổ hay sao?”
Thế giới của những người có tiền đều như vậy ư? Tưởng rằng có tiền là có thể thích làm gì thì làm sao, anh không biết có biết bao người vẫn đang không có cơm ăn đấy à? Hành động này của anh thật ấu trĩ! Trong lòng Đường Hoan thầm oán trách, miệng vẫn không ngừng nhai, hành động và suy nghĩ của cô hoàn toàn trái ngược với nhau. Ai bắt anh mời đầu bếp nấu còn ngon hơn cả các nhà hàng năm sao michelin ở bên ngoài cơ chứ!
Vì không muốn một mình dọn dẹp vệ sinh, Đường Hoan đành ngậm ngùi ăn hết tất cả các món ăn trên bàn. Sau khi ăn no, cô ngửa người nằm trên ghế sofa, không muốn động chân động tay làm gì cả.
“Ôi… no quá…”
Căng da bụng, trùng da mắt, cô ngáp một hơi, từ từ ngắm mắt lại. Tuy rằng hiện tại thân phận của cô ở trong biệt thự chính là người làm, có điều những người làm kia đều không ai dám xem cô như người làm cả. Dẫu sao thì cô cũng là thiếu phu nhân của họ, cho dù Đoạn Kim Thần có muốn làm khó cô tới đâu đi chăng nữa, họ cũng không thể thật sự coi cô như đồng nghiệp của mình được. Dù gì thì thân phận của người ta vẫn bày ra trước mắt, nếu như thật sự dám coi cô như vậy, liệu đến bát cơm ăn còn có thể giữ nổi được hay không? Do vậy cho dù bây giờ cô ăn no rồi nằm ngủ ở trên ghế, mọi người cũng không dám than vãn bất cứ câu nào cả.
Dì Đồng từ trong bếp đi ra, trên tay bưng một ly trà, đi tới bên cạnh cô, nheo mắt cười nói:
“Phu nhân, cô ăn nhiều quá rồi, mau uống chút trà tiêu hóa đi.”
“Cảm ơn dì Đồng.” Đường Hoan không mở mắt, chỉ xua xua tay, nói lời cảm ơn.
Những ngày tháng của hiện tại trôi qua quá nhàm chán rồi, cô còn biết bao việc chưa làm tới, sao có thể ở trong nhà làm việc của người hầu được chứ? Nếu như để Đường Vãn Tình biết được, chắc chắn sẽ chế nhạo cô. Không được, cô nhất định phải nghĩ cách, chỉ ngồi há miệng chờ sung như vậy cũng không phải là cách. Tuy nói rằng để cô làm công việc của người làm để đổi lấy viện phí chữa bệnh của bà ngoại, lẽ nào thật sự định ở đây làm công cả đời hay sao? Đáp án tất nhiên là không thể nào, cô bắt buộc phải tìm ra cách, nhưng nên làm thế nào đây?
Ngày tháng vẫn bình lặng trôi qua, hôm nay vừa hay là cuối tuần. Kể từ sau khi Đường Hoan trở thành người làm ở trong nhà, thời gian đi làm và tan làm của Đoạn Kim Thần đều vô cùng đúng giờ. Giống như những người chồng khác, mỗi ngày đến giờ tan làm thì về nhà ăn cơm, cuối tuần không tới công ty tăng ca thì lại ở trong phòng sách làm việc. Dì Đồng luôn nói rằng đây chính là nhờ công lao của Đường Hoan, nó Đoạn Kim Thần thay đổi rất nhiều so với trước đây, có tình người hơn trước.
Hôm nay, sau khi làm xong công việc ở trong vườn hoa sau vườn, Đường Hoan quay trở lại phòng khách, không ngờ lại nhìn thấy Lương Phi Phi đang ngồi ở trên ghế. Sao cô ta lại tới đây? Không muốn để Lương Phi Phi nhìn thấy cô trong bộ dạng của người làm, định quay người bỏ đi, Lương Phi Phi bỗng nhiên lại nhìn thấy cô.
“Ôi trời, đây là ai thế này? Không phải là Đoạn phu nhân của chúng ta hay sao? Sao lại mặc quần áo của người làm như vậy chứ?”
Một giọng nói đầy vẻ chế giễu được phát ra, Lương Phi Phi giậm chân, vẻ mặt cao ngạo đi tới trước mặt Đường Hoan, đôi mắt xinh đẹp dò xét nhìn cô từ trên xuống dưới. Cánh tay cầm chổi thu chặt lại, hít một hơi thật sâu, quay người lịch sự mỉm cười. Dẫu sao thì bây giờ cô cũng đang mặc trên người trang phục của người làm, đầu còn đội khăn, tay cầm chổi, chỉ cần người có mắt đều có thể nhìn ra cô bây giờ đang làm gì. Cứ che đậy, giấu giếm cũng chẳng phải là cách, chi bằng đứng đắn mà thừa nhận, hơn nữa mà nói, công việc của người làm thì đã sao? Cũng chẳng liên quan gì tới cao thấp hay giàu nghèo.
“Tôi còn tưởng là ai nữa chứ, hóa ra là cô Lương đấy à, cô tới đây tìm Đoạn Kim Thần đúng không?” Đường Hoan cười như không cười, cố ý phủi bụi trên người.
Lương Phi Phi khoa trương lấy tay che miệng, lùi bước về phía sau, chau mày.
“Cô đang làm gì vậy? Bẩn bẩn thỉu thỉu, khắp người đều là bụi, đừng để bụi bám lên người tôi, tránh xa tôi ra một chút.” Lương Phi Phi dè bỉu nói.
Đường Hoan cũng không hề bận tâm, cố ý nói:
“Thực sự rất xin lỗi cô Lương, trên người tôi khắp nơi đều là bụi, cho dù đi tới đâu cũng đều mang theo bụi mà thôi. Cô đấy à, tốt nhất nên tự biết điều tránh xa tôi ra một, tránh để bụi trên người tôi bám lên người cô, không nói nữa, còn rất nhiều việc phải làm đây này!”
Dứt lời, cố ý vung vẩy chiếc chổi quét, chiếc chổi vốn dĩ đã rất nhiều bụi, bụi bay khắp nơi.