Cô muốn để anh biết, Đường Hoan cô không phải là một người phụ nữ vô tích sự như anh hằng nghĩ, cô cũng có quyền thế của riêng cô, trên thế gian này không phải chỉ có mình Đoạn Kim Thần cô cũng vẫn có thể nhận được sự quan tâm từ người đàn ông khác. Thân phận của cô tuy không thể cao quý bằng Mộ Vũ Nghiên, nhưng cũng không có nghĩa cô là loại người thấp kém.
Nhịp điệu tăng nhanh, động tác của Đường Hoan và Giang Chi Thịnh cũng ngày càng nhanh hơn, đôi mắt cô lúc thì như khói lửa, lúc lại lạnh lùng, lúc này đây, toàn thân cô như đang phát ra một loại ma lực khiến trái tim của những người đứng nhìn xung quanh không khỏi run động. Mộ Vũ Nghiên đi tới bên cạnh Đoạn Kim Thần, thấy sắc mặc âm trầm của anh, hai cánh tay bỗng thu chặt lại. Cố ý đi tới trước mặt, chắn ngang tầm nhìn của Đoạn Kim Thần rồi lên tiếng nói:
“Anh Thần, thấy cô Đường khiêu vũ với người đàn ông khác có phải anh giận rồi không?”
Đoạn Kim Thần thu lại ánh mắt, bờ môi cử động.
“Anh nào có dễ giận như vậy chứ!”
Mộ Vũ Nghiên cắn môi, lúc nãy khi nhảy cảm nhận thấy anh không hề chuyên tâm, ánh mắt của anh vẫn luôn hướng về phía Đường Hoan, cô thật sự không cam lòng. Mộ Vũ Nghiên tự hiểu rằng đây không phải là lúc phân định rõ ràng với anh, do vậy đành đổi chủ đề.
“Anh Thần, anh nhìn đi, cô Đường và thiếu gia họ Thịnh thật sự quá hợp nhau, hai người họ như ngầm hiểu được ý của nhau vậy, khiêu vũ quá đẹp, người không biết còn tưởng rằng họ là một đôi ý chứ.” Đoạn Kim Thần biến sắc, cánh tay cầm ly của anh bỗng thu chặt lại. Nhìn vào sắc mặt khó coi của anh, Mộ Vũ Nghiên đắc ý mỉm cười, có điều rất nhanh sau đó liền giấu đi.
Điệu nhảy cuối cùng cũng kết thúc, Đường Hoan và Giang Chi Thịnh bước ra khỏi bục nhảy, tiếng vỗ tay vang rộng khắp căn phòng. Đường Hoan có chút mệt, đã rất lâu rồi cô không tận lòng mà nhảy như vậy, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cô. Giang Chi Thịnh đi bên cạnh, mỉm cười rồi nói:
“Hoan Hoan, không ngờ em quả nhiên lại nhảy đẹp tới như vậy, không hề lạc hậu chút nào cả.”
“Chẳng phải là vì có anh làm bạn nhảy của em hay sao, năm đó khi còn đi học, anh đã đích thân dạy em, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian của anh.” Đường Hoan bật cười, thầm cảm ơn Giang Chi Thịnh.
“Quả nhiên là thầy giỏi dạy trò giỏi.” Giang Chi Thịnh thấy cô nói như vậy cũng tự khen bản thân một câu.
Từ xa nhìn thấy hai người cười nói vui vẻ như vậy, lửa giận trong lòng Đoạn Kim Thần như có thể đốt cháy hết tất cả mọi thứ ở đây, anh sải bước đi tới, mở lời nói:
“Nhảy cùng anh một điệu.”
Giọng điệu bá đạo này ngoại trừ Đoạn Kim Thần ra thì còn có thể là ai được nữa chứ? Quả nhiên vừa ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt u ám sâu thẳm của Đoạn Kim Thần, còn Mộ Vũ Nghiên cũng nối đuôi đi tới. Đường Hoan lạnh lùng đưa mắt nhìn hai người, thẳng thừng từ chối:
“Xin lỗi anh Đoạn, tôi không phải là bạn nhảy của anh, nếu muốn nhảy anh có thể mời vị đang đứng ở bên cạnh anh lúc này.” Tưởng rằng anh là ai cơ chứ? Anh muốn nhảy là cô phải ngoan ngoãn nhảy cùng với anh sao? Cô không hề rảnh tới mức đó đâu.
Mộ Vũ Nghiên không ngờ rằng Đoạn Kim Thần quả nhiên lại mời Đường Hoan khiêu vũ, lòng đố kỵ ngày một dâng cao hơn. Nghĩ lại lúc nãy cô là người chủ động mời Đoạn Kim Thần cùng nhảy, bây giờ anh quả nhiên lại tới đây mời Đường Hoan, hơn nữa còn bị Đường Hoan từ chối, đây chẳng phải là một cái tát mạnh vào mặt cô hay sao?
“Cô Đường, tôi vừa mới nhảy với anh Thần rồi, cô nhảy đẹp như vậy, chi bằng nhảy cùng với anh ấy một điệu đi.” Tuy rằng không can tâm, nhưng Mộ Vũ Nghiên vẫn giả vờ chủ động lên tiếng.
“Tôi nhảy hay không nhảy thì có liên quan gì tới cô.” Đường Hoan lạnh lùng “hừ” một tiếng, phớt lờ cô ta.
Trong nháy mắt, Mộ Vũ Nghiên như cảm thấy bản thân bị oan ức, đưa mắt nhìn Đoạn Kim Thần, nhõng nhẽo nói:
“Cô đừng hiểu nhầm cô Đường, tôi chỉ là…….”
“Đường Hoan, phận là Đoạn phu nhân mà em quả nhiên dám nhảy cùng với một người đàn ông khác, em gấp gáp tới mức muốn được ở bên cạnh người ta đến thế rồi sao?” Không chờ Mộ Vũ Nghiên nói hết câu, Đoạn Kim Thần liền lạnh lùng lên tiếng nói, hơi thở lạnh lẽo như bao trùm quanh người anh.
“Haha……” Đường Hoan bỗng nhiên bật cười, đưa mắt quét qua người Mộ Vũ Nghiên một lượt, “Không biết giám đốc Đoạn lấy tư cách gì để nói người khác? Tôi đây quang minh chính đại tới dự tiệc sinh nhật của bạn mình, còn anh lại đưa một người phụ nữ khác tới đây làm bạn đồng hành với mình để tham dự bữa tiệc, tôi còn chưa nói anh, anh lại dám nói tôi trước sao?”
Sắc mặt Đoạn Kim Thần u ám, Giang Chi Thịnh cảnh giác nhìn anh, dường như sợ rằng anh sẽ làm hại tới Đường Hoan vậy.
“Em không được phép từ chối.” Đoạn Kim Thần giận dữ, kéo tay Đường Hoan đi về phía bục nhảy, khi Giang Chi Thịnh định tiến lên ngăn cản, anh liền lạnh giọng nói: “Giang Chi Thịnh, tốt nhất anh đừng quên giữa tôi và Đường Hoan có quan hệ với nhau như thế nào, chuyện của chúng tôi không cần anh phải can dự!”
Giang Chi Thịnh dừng bước, quả thực đây là chuyện giữa hai vợ chồng họ, anh cũng không có tư cách, càng không thể để quá nhiều người chú ý tới chuyện này, lỡ như anh quá kích động thậm chí còn có thể làm tổn hại tới Đường Hoan….Cuối cùng anh cũng không tiếp tục tiến lên trước nữa, chỉ có thể tròn mắt đứng nhìn Đường Hoan bị Đoạn Kim Thần kéo đi.
“Buông tôi ra, Đoạn Kim Thần, anh điên rồi, tôi nói không nhảy là không nhảy!” Đường Hoan vừa vùng vẫy, vừa giận dữ nói, nhưng dù sao thì ở xung quanh vẫn còn có rất nhiều khác tham dự, cô cũng không dám để lộ quá rõ.
Xung quanh đã có không ít ánh mắt tò mò hướng về phía hộ, đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, nếu như nói Đoạn Kim Thần không biết họ, nhưng họ lại nhận ra Đoạn Kim Thần. Đối với chuyện của anh mà nói mọi người tất nhiên đều rất hứng thú, có một vài phóng viên vẫn luôn im lặng ở bên cạnh bây giờ đã chuẩn bị sẵn tư thế chụp ảnh rồi. Mắt nhìn theo hai người đang tiến về phía sân khấu, sắc mặt Mộ Vũ Nghiên bỗng nhiên trắng bợt, đưa tay ôm ngực, đầu lông mày nhíu chặt, đau đến mức hét lên:
“Anh Thần, em…..đau quá……..”
Giọng nói không lớn cũng không nhỏ lọt vào tai của Đoạn Kim Thần, anh chợt dừng bước, quay người nhìn Mộ Vũ Nghiên đang ôm ngực thở gấp ở phía sau, anh vội vàng buông tay Đường Hoan, chạy về phía cô, ánh mắt hoảng loạn hỏi:
“Tiểu Nghiên, em sao vậy?” Cánh tay anh đỡ lấy phần eo của Mộ Vũ Nghiên, ánh mắt anh lo lắng, nhẹ nhàng hỏi.
Mộ Vũ Nghiên dựa sát người vào Đoạn Kim Thần, sắc mặt nhợt nhạt như không còn giọt máu, cố gắng gượng cười, tựa như đang cố gắng nén chịu một nỗi đau to lớn.
“Không sao……em chỉ là có chút đau ngực, chắc có lẽ là do điệu này vừa rồi hao tốn quá nhiều thể lực….”
Đoạn Kim Thần tối sầm mặt mũi, mặc kệ ánh mắt của mọi người xung quanh, bế Mộ Vũ Nghiên nhanh bước rời đi. Khi đi đến nhìn cũng chẳng nhìn lấy Đường Hoan một cái, tựa như họ là người dưng vậy. Mộ Vũ Nghiên từ nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, do vậy sức khỏe của cô từ trước tới nay vẫn luôn không tốt, trước đây nguyên nhân chính khiến cô phải ở nước ngoài trong khoảng thời gian dài như vậy một phần là vì sức khỏe, lần này về nước phát triển, thực chất hoàn toàn là vì Đoạn Kim Thần. Đoạn Kim Thần do lo lắng bệnh tình của cô sẽ tái phát, nhất thời không dám chậm trễ mà đưa thẳng cô tới bệnh viện.
Đường Hoan đứng nguyên tại chỗ, tròn mắt nhìn theo hai người họ rời đi, lòng đau như cắt. Hai mắt cô rưng rưng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế không để bản thân rơi nước mắt. Có lẽ, ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm, cô không nên có bất cứ suy nghĩ viển vông nào về Đoạn Kim Thần. Mọi người xung quanh sau khi nhìn thấy Đoạn Kim Thần đưa Mộ Vũ Nghiên rời đi liền bắt đầu bàn tán:
“Cô ấy chẳng phải là Đoạn phu nhân sao?”
“Chính là cô ấy, lúc đó khi hai người họ kết hôn tôi cũng có mặt, ngày hôm ấy cô dâu bị chú rể để lại một mình, nay lại bị thêm một lần nữa, tôi mà là cô ấy chắc không còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa.”
“Đúng vậy, gia thế nhà họ Đoạn thế nào, sao có thể chấp nhận một người như vậy, cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng sẽ tan vỡ….”
Dường như do đã quá đau, tất cả những lời nói đến từ xung quanh cô đều không thể nghe lột vào tai, hai mắt cô như mờ đi, mất phương hướng. Giang Chi Thịnh cùng La Vưu Phi vội đi tới bên cạnh Đường Hoan, nhìn vào sắc mặt nhợt nhạt của cô, xót xa nói:
“Hoan Hoan……”
“Mình không sao.” Nghe thấy tiếng gọi, cô thu lại ánh mắt, thấy La Vưu Phi lo lắng, cô lắc đầu nói: “Không cần lo lắng, mình thật sự không sao cả.”
“Được rồi.” La Vưu Phi cắn môi, gật đầu nói: “Cậu không sao là tốt rồi, mình có việc mình phải đi trước đây, Đại Thịnh, phiền anh lát nữa đưa Hoan Hoan về nhà nhé.”
“Ừm.”
“Cậu chú ý an toàn.”
Buổi tối ngày hôm đó, Đường Hoan một lần nữa trở thành nhân vật trong câu chuyện của người khác, rất nhiều người trong giới thượng lưu sau khi biết Đường Hoan thất sủng, dị nghị dành cho cô càng không khách khí. Bánh sinh nhật còn chưa được cắt, Đường Hoan liền nói muốn rời đi, đây là lần đầu tiên cô vô tâm trước những chuyện này, cũng không muốn để bất kì ai làm tổn thương lên mình nữa. Đoạn Kim Thần luôn có cách làm hại cô của riêng anh, dù cho là quá khứ hay hiện tại, cô vẫn mãi là kẻ bị bỏ rơi.
“Đại Thịnh, có thể làm phiền anh đưa em về được không?” Bây giờ điều duy nhất mà cô nghĩ tới chính là rời khỏi nơi đây, để những vết thương của mình không bị thương sâu hơn nữa.
“Tới nhà anh, em còn về đó làm gì nữa? Lẽ nào bản thân em bị hành hạ như vậy em vẫn chưa cảm thấy đủ sao?”
Nói xong, kéo tay Đường Hoan đi ra ngoài, cũng không màng tới việc tối nay anh là nhân vật chính, rời khỏi buổi tiệc. Tuy Đường Hoan rất muốn nói không cần, nhưng lúc này trái tim cô đã vụn nát, đến một câu thôi cũng chẳng thể nói ra.
Chiếc xe đi như bay trên đường, như một tia chớp xuất hiện dưới ánh trăng đêm nay. Sau khi thay giày ngồi xuống ghế, Giang Chi Thịnh ân cần rót cho cô một ly nước ấm.
“Uống chút nước ấm đi, tối nay em ở lại đây, em vẫn ở căn phòng trước đây nhé.”
“Em…..Đại Thịnh, hay là anh đưa em về đi…….”
“Em còn về cái nhà đó làm gì nữa?” Gương mặt của Giang Chi Thịnh bỗng có phần giận dữ, “Anh ta hoàn toàn không hề để tâm tới em, hà cớ gì em phải lo nghĩ cho anh ta? Em không về nhà một tối thì đã sao, dẫu sao thì anh ta vẫn luôn cho rằng mối quan hệ giữa hai chúng ta không rõ ràng, em cũng chẳng thể để anh ta làm hại bản thân mà không phản kích như vậy được.” Dừng lại vài giây, anh nói tiếp: “Em phải khiến anh ta biết rằng Đường Hoan đây không phải là người mà anh ta muốn làm tổn thương bất cứ lúc nào cũng được, em cũng có máu có thịt có suy nghĩ, em tại sao phải gượng ép bản thân chịu đựng một mình làm gì chứ? Em có biết nhìn em như vậy anh đau lòng tới mức nào không?” Giang Chi Thịnh đưa tay đấm lên ngực mình, ánh mắt đầy đau khổ.
Anh vẫn luôn tự dặn lòng rằng phải quên Đường Hoan, khống chế tình yêu mà anh dành cho cô, nhưng anh càng như vậy càng không thể kìm nén được cảm xúc, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ chịu thương nhưng vẫn phải giả vờ như kiên cường của cô, anh hận lòng không thể giữ cô bên cạnh mình. Tâm tư mà Giang Chi Thịnh dành cho cô, sao Đường Hoan có thể không biết chứ? Trong lòng bỗng cảm thấy áy náy, ánh mắt cô có chút bối rối.
“Đại Thịnh, xin lỗi……”
“Em không cần phải nói xin lỗi với anh.” Giang Chi Thịnh bỗng cúi người xuống trước mặt, đối mắt nhìn vào cô, hai cánh tay đặt lên hai bả vai cô, “Anh chỉ muốn em biết rằng tình yêu mà anh dành cho em không hề thua kém tình yêu mà em dành cho Đoạn Kim Thần chút nào, tại sao em vẫn nhất định không chịu quay đầu nhìn anh lấy một lần chứ?”