Nhà kho đã khá cũ, bây giờ còn là buổi tối, trời lại mưa, thành ra có cảm giác âm u.
Đáng sợ nhất là bầu không khí đột nhiên tĩnh lặng, tiếng vang rất nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Giang Chi Thịnh cẩn thận bước về phía trước hai bước, nhưng lại vô tình đụng phải một tảng đá, một tiếng “phanh”
vang lên nghe cực kì rõ ràng.
“Ai đó?”
Giang Chi Thịnh không dám động đậy, cả thở cũng không dám thở.
Anh cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh mình đúng lúc có một cây gậy.
Anh bình tĩnh cầm gậy, nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần mình.
Giang Chi Thịnh đang định bước thêm một bước, thì giọng một người đàn ông bỗng nhiên vang lên.
“Có người nào đâu? Chú đừng có nghi thần nghi quỷ, coi chừng người ta đi.
Anh đi vệ sinh một lát.”
Câu nói vừa dứt, anh liền nghe thấy tiếng bước chân đi về phía xa của một người đàn ông.
Hai người còn lại nghe thấy, cũng không nói gì nữa mà xoay người trở về.
Nhìn thoáng qua hướng tiếng bước chân biến mất, trong đầu Giang Chi Thịnh nảy ra một ý.
Nếu đánh gục người kia trước, anh sẽ có nhiều phần thắng hơn.
Anh nghĩ vậy, mặt không biến sắc theo sau người đàn ông kia...
Hai người đàn ông kia một lần nữa trở lại trông chừng Đường Hoan.
Thấy bộ dạng xinh đẹp của cô, một người đàn ông không nhịn được nuốt nước miếng.
“Lão Nhị, chú nhìn đứa con gái này xinh đẹp như vậy, hay chúng ta hưởng thụ đi? Dù sao lão gia cũng đã nói, chỉ cần không chơi chết cô ta thì làm gì cũng được mà.”
Đường Hoan vừa nghe người đàn ông đó nói thì lập tức cảnh giác.
Cô nhìn bộ dạng bỉ ổi của người đàn ông đó, trong lòng vang lên tiếng chuông báo động.
Nếu hai người này thật sự có ý xấu với cô, cô lại không có năng lực phản kháng, vậy chẳng phải...
Ý nghĩ vừa nảy ra trong đầu cô thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Lão Nhị nhìn thoáng qua người kia, trong mắt đầy ý tứ cảnh cáo.
“A lô...
Được, được...
Tôi biết rồi...”
Đường Hoan nghe thấy lời người đàn ông nói, cảm thấy tim mình như bị ai bóp chặt.
Nhìn bộ dạng cúi đầu khom lưng của người kia, không cần nghĩ cũng biết thân phận của người bên kia đầu dây không đơn giản.
Nếu cô đoán không sai, đối phương hẳn là lão gia.
Quả nhiên đúng như cô nghĩ, người đàn ông đó sau khi cúp máy thì xoay người nhìn Đường Hoan, trên mặt lộ ra nụ cười không tốt đẹp gì.
Người đàn ông kia thấy anh ta cúp điện thoại thì cười ha hả.
“Có phải lão gia gọi điện đến không? Lão ta nói gì vậy?”
Tuy Đường Hoan cố ra vẻ bình tĩnh nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên.
Lão Nhị nhìn thoáng qua Đường Hoan, lạnh lùng nói.
“Lão Tam, ban nãy không phải chú bảo muốn chơi cô ta à? Lão gia vừa hạ lệnh, tối nay ông ta có việc nên không đến được, bảo chúng ta muốn làm gì thì làm.”
Muốn làm gì thì làm? Trong mắt Đường Hoan có chút hoảng loạn.
Mấy người này chắc là xã hội đen, bọn họ vốn không sợ chết, hơn nữa chuyện gì làm ra được.
Cô càng nghĩ càng sợ, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
Sao Đoạn Kim Thần còn chưa đến? Không phải anh phái người âm thầm bảo vệ cô à? Lão Tam nghe lão Nhị nói thì nụ cười trên mặt càng hèn hạ hơn, đôi mắt anh ta đắm đuối nhìn Đường Hoan, cứ như cô không một mảnh vải đứng trước mặt anh ta.
Anh ta đến gần Đường Hoan rồi ngồi xổm xuống, giơ tay nâng chiếc cằm trơn bóng của cô lên, cảm giác mềm mại mịn màng ấy khiến anh ta không nhịn được xoa xoa thêm vài cái.
Lông tơ cả người Đường Hoan dựng đứng lên.
Cô hất tay người đàn ông kia ra, trừng mắt tức giận với anh ta.
“Anh làm gì đấy? Mấy người bắt tôi tới đây, nếu Đoạn Kim Thần biết được anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người!”
Bị dồn đến đường cùng, Đường Hoan đành lôi Đoạn Kim Thần ra, nhưng đối phương nghe thấy cũng không sợ hãi, ngược lại còn cười ha hả nói: “Cô nghĩ tôi sẽ sợ anh ta?”
Con ngươi Đường Hoan co lại.
Ở thủ đô, Đoạn Kim Thần cũng là một người nổi tiếng có quyền có thế, người bình thường không dám tùy tiện đắc tội anh, thế nhưng bọn họ ngay cả anh còn không sợ, xem ra lai lịch của lão già đó cũng không nhỏ.
“Tôi biết mấy người là người của lão gia, nhưng đừng quên đây là thủ đô.”
Đường Hoan đổi sách lược rất nhanh.
“Ở thủ đô Đoạn Kim Thần có thể nói là một tay che trời, nếu anh ấy biết tôi bị mấy người bắt đi, cho dù là lão gia anh ấy cũng không bỏ qua đâu.”
Hai người đàn ông nhìn nhau, cùng thấy được sự do dự trong mắt nhau.
Đường Hoan vui vẻ, tiếp tục kiên trì: “Nếu mấy người thả tôi ra, tôi có thể coi như không biết chuyện này, còn có thể cho mấy người một khoản tiền để rời đi.
Nhưng nếu để anh ấy biết mấy người bắt cóc tôi, kết cục của mấy người nhất định sẽ rất thảm.”
Cô cố tỏ vẻ bình tĩnh, chỉ cần những người này còn sợ Đoạn Kim Thần thì cô vẫn còn cơ hội trốn thoát.
Hiện giờ, điều cô sợ nhất là những người này hoàn toàn không sợ anh.
“Lão Nhị, chú nói làm sao bây giờ?”
Người đàn ông kia rõ ràng hơi sợ chết.
Tuy thực lực của lão gia cũng không nhỏ, nhưng tục ngữ có câu ‘phép vua thua lệ làng’, tên tuổi Đoạn Kim Thần bọn họ vẫn có nghe qua.
Nhưng lão Nhị rõ ràng không để tâm đến lời Đường Hoan nói.
“Người cũng trói đến đây rồi, chú nghĩ giờ chúng ta còn đường lui à? Huống chi lão gia là ông chủ của chúng ta, lời ông ta nói có thể không nghe sao? Dù cô ta là người phụ nữ của Đoạn Kim Thần thì thế nào, người đắc tội lão gia chỉ có một kết cục, đó chính là chết!”
“Nhưng thân phận cô ta dù sao...”
Lão Tam do dự nhìn thoáng qua Đường Hoan, lại nghĩ đến lão Đại đi vệ sinh lâu như vậy mà còn chưa quay về, không khỏi nói: “Lão Nhị, lão Đại đi vệ sinh lâu thế sao còn chưa quay về? Sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...
Ôi...”
Lão Tam còn chưa nói xong đã bị lão Nhị đánh một cái vào ót, đau đến nỗi anh ta thở hắt ra tiếng.
“Đang yên đang lành chú đánh tôi làm gì?”
“Chú không nói hươu nói vượn một ngày thì chết hả?”
Lão Nhị rít lên, lão Tam lập tức im miệng không nói nữa.
“Đừng lảm nhảm nữa, nếu không đến lúc đó có người thật sự tìm đến thì chúng ta chạy không kịp đâu.”
Lão Tam nghe xong, nụ cười trên mặt sâu thêm vài phần.
Anh ta gật đầu liên tục.
“Được được...”
Lòng Đường Hoan càng ngày càng trĩu nặng.
Cô tưởng rằng nhắc đến Đoạn Kim Thần thì đối phương ít nhất còn kiêng dè một chút, thật không ngờ bọn họ lại không kiêng nể gì.
Làm sao bây giờ? Đoạn Kim Thần, rốt cuộc anh đang ở đâu? Trong lúc Đường Hoan đang thần người thì lão Tam chạy ra ngoài, còn lão Nhị ở lại trông coi cô.
Phía bên kia, Giang Chi Thịnh lặng lẽ vào nhà vệ sinh cùng lão Đại.
Anh định đánh lén từ phía sau nhưng không ngờ đối phương phát hiện được, lúc này hai người đang đánh nhau kịch kiệt.
May mà Giang Chi Thịnh không phải loại đàn ông trói gà không chặt, tuy trên mặt bị thương nhưng anh cũng không thua kém lão Đại.
Thừa dịp lão Đại bị đánh lùi lại phía sau, anh nâng tay, cầm gậy đập một phát vào lưng lão Đại.
Lão Đại bị anh đánh cho lui lại mấy bước.
Anh chớp lấy thời cơ cầm gậy đánh liên tục, không để đối phương có cơ hội phản kích.
Lão Đại hoàn toàn nổi giận, anh ta gầm lên một tiếng, đưa tay đỡ gậy rồi nhấc chân đá anh.
Gian Chi Thịnh bị đá văng đến bức tường phía sau, tay anh buông lỏng, cây gậy rơi xuống, phát ra một tiếng “bịch”
.
Vì chỗ này là nhà vệ sinh, còn cách nhà kho một đoạn nên dù bên này có động tĩnh nhưng bên Đường Hoan lại không nghe thấy, hơn nữa trời đang mưa nên bọn họ càng không nghe được tiếng đánh nhau.
Bên này tình hình nguy ngập, mà bên kia Đoạn Kim Thần còn đang ở cùng khách khứa, không thoát thân được.
Anh ngồi một mình trong góc phẩm rượu, không biết tại sao trong lòng có chút bất an.
Chắc hẳn cô đang ở nhà nhỉ? Anh nâng tay, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn trên cổ tay.
Đã sắp đến mười một giờ.
“Tổng giám đốc Đoạn, nếu đã ra đây thì phải tận hứng chứ, ngồi một mình trong góc phòng thì có gì vui? Nào nào...
Tôi kính anh một ly.”
Một người đàn ông tai to mặt lớn bưng chén rượu lên, nâng ly với Đoạn Kim Thần...
Đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần nhếch lên thành một độ cong đẹp đẽ.
Anh ra hiệu nâng ly với ông ta, miệng nhẹ nhấp chén rượu.
Nhìn những người đó trái ôm phải ấp, trong mắt anh có chút chán ghét.
Nếu không phải Đoạn Thị có một công trình chính phủ cần bọn họ giúp đỡ, anh mới không lãng phí thời gian ở đây.
Lúc này ở bên kia, Đường Hoan thấy lão Tam rời đi lúc nãy đã quay về, trong tay còn cầm một chiếc camera.
Anh ta bắt đầu loay hoay, sau đó điều chỉnh góc độ rồi để ở phía đối diện với Đường Hoan.
“Mấy người muốn làm gì?”
Lúc trước cô xem TV cũng đã thấy qua không ít cảnh như vậy.
Cô cũng không phải đứa ngốc, hiện giờ bọn họ chuẩn bị như vậy đã cho thấy rõ tiếp theo họ muốn làm gì.
“Làm gì à?”
Lão Tam xoa tay, cười dâm đãng nói: “Lát nữa em sẽ biết anh trai muốn làm gì.
Lão Nhị, chúng ta có đợi lão Đại không?" “Không đợi nữa, cho cô ta uống thuốc đi.”
Lão Nhị lấy túi thuốc đã chuẩn bị trước trong túi áo ra, đưa cho lão Tam.
Đôi mắt Đường Hoan tràn ngập sợ hãi cùng tức giận.
“Anh đừng có lại đây, nếu anh dám động đến một cọng tóc của tôi, Đoạn Kim Thần nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người.”
Thấy lão Tam vẻ mặt dâm đãng đi tới gần cô, Đường Hoan vô thức lui về phía sau.
Nhưng sau lưng cô chính là bức tường, cô hoàn toàn không có đường lui.
Lão Tam cầm gói thuốc trong tay đến gần cô, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng.
Không, cô không thể để bọn họ làm nhục cô như vậy, cô có chết cũng phải biết rõ ràng rốt cuộc tại sao lão gia lại nhắm vào cô thế này.
Rõ ràng lần ở quán bar là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, đáng lẽ không thể có mối thù sâu đậm đến vậy.
“Tôi và lão gia mấy người không thù không oán, tại sao ông ta cứ nhằm vào tôi như vậy?”
Đường Hoan cắn răng lên tiếng, nhìn chằm chằm lão Tam ngày càng đến gần mình, tức giận nói.
“Có trách thì trách cô đắc tội với người không nên đắc tội.”
Ẩn ý trong lời của lão Nhị càng khiến Đường Hoan thấy khó hiểu, không chờ cô hỏi tiếp, lão Tam chạy đến ngồi xổm xuống trước mặt cô.
Cô đành ngậm miệng lại không lên tiếng nữa, mở to mắt trừng lão Tam, dường như muốn nhìn ra một cái lỗ trên người anh ta.
Thấy cô mím môi lại, lão Tam dữ tợn nói: “Người đẹp, tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn cầm lấy uống đi, nếu không lát nữa sao cô vui vẻ cùng chúng tôi được?”
Lão Tam đánh giá vẻ mặt quật cường của Đường Hoan, nụ cười trên mặt càng thêm dâm tà.
Đường Hoan bị ánh mắt của anh ta nhìn đến nổi da gà, cắn môi nhất định không chịu há miệng ra.
Anh ta đưa thuốc đến bên miệng Đường Hoan, thấy cô không chịu phối hợp, anh ta dứt khoát đưa tay cầm lấy cằm cô.
“Nếu em đã muốn chịu khổ, vậy anh trai sẽ thành toàn cho em.”
Nói xong, anh ta dùng sức nắm lấy cằm Đường Hoan, cô đau đến mức hô lên một tiếng, lão Tam thuận thế đổ thuốc vào miệng Đường Hoan, sau đó anh ta nhấc tay lên.
Đầu Đường Hoan ngẩng lên, cô bị ép nuốt chỗ thuốc đó xuống.
Sự phản kháng của cô trong mắt đàn ông chẳng có chút tác dụng nào.