Cô Phong nghe thấy đầu dây bên kia nói chuyện không ngừng liền cười khẩy một tiếng rồi cất giọng nói vô cùng sắc bén, “Đừng tưởng là tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cô chỉ muốn lợi dụng tôi để tôi giúp cô loại bỏ cô ta mà thôi. Dù người khác không biết nhưng tôi lại biết rất rõ cô là người như thế nào đấy Mộ Vũ Nghiên.”
Mộ Vũ Nghiên nghe cô ta nói như vậy cũng không hề tức giận mà chỉ khựng lại một lúc, tiếng nói ở trong điện thoại tiếp tục vang lên, “Cô đừng nghĩ tôi là kẻ ngốc. Đường Hoan là cái gai trong mắt cô. Nhưng cô hãy từ bỏ việc muốn lợi dụng tôi đi.”
Cô ta nói xong liền tắt máy mà không chờ xem người nghe có nói gì nữa không.
Mộ Vũ Nghiên nghe điện thoại báo máy bận cũng không thấy bực bội mà đôi môi đỏ mọng của cô ta khẽ cong lên.
Cô ta biết là sau này mình không cần ra tay cũng có kịch hay để xem.
Cô Phong vừa cúp máy là ném điện thoại sang cho vệ sĩ. Thân hình thon thả của cô ta đứng lên khỏi sô pha, không hề liếc mắt đến nhân viên ở bên cạnh “Đưa đồ đến đây.”
Lúc nãy nói tự mình đi lấy cơ mà? Sao giờ lại bắt họ mang qua chứ?
Nhân viên bối rối trước lời nói của cô ta nhưng dù sao cô ta cũng là người họ không thể nào đắc tội nên chỉ đành lên tiếng chấp nhận.
Cô Phong không chờ xem thái độ của nhân viên ra sao mà đã bước ra ngoài cửa.
Còn ở bên này, Đường Hoan và La Vưu Phi đi ăn xong đều không có tâm trạng đi dạo nên cũng nhà ai nấy về.
Bởi vì chuyện tại nạn xe lần trước nên Đường Hoan đã ở trong nhà suốt mấy ngày. Ba ngày sau, cô không thể ngồi im một chỗ được nữa nên yêu cầu được quay về làm việc lại.
Buổi tối hôm nay khi Đoạn Kim Thần tan làm về nhà, cô liền nói ra suy nghĩ trong lòng của mình, “Tôi muốn trở lại công ty làm việc, ở nhà chán lắm. Với lại, tôi là giám đốc công ty nên không thể nghỉ việc ở nhà mãi được. Tôi mà làm như vậy người của công ty sẽ nghĩ sao về tôi chứ?”
Cô không thích cảm giác bị nhốt ở nhà, càng không thích mình cứ mãi ăn không ngồi rồi.
Thật ra tất cả mọi người đều biết cô là Đoạn phu nhân nên cô có đi làm hay không cũng chẳng ai dám nói gì trước mặt cô cả. Tuy nhiên, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nói sau lưng rằng cô lợi dụng chức quyền.
“Việc gì cô phải quan tâm người khác nghĩ gì về mình?” Đoạn Kim Thần liếc nhìn cô một cái rồi anh đặt áo khoác ở phía sau sô pha nhân tiện ngồi xuống, “ Cô là phu nhân của tổng giám đốc việc gì phải sợ bọn họ nói này nói nọ. Cho dù cô có nghỉ làm họ cũng không dám nói gì cô.”
Khóe môi Đường Hoan bỗng giật vì lời nói của anh.
Từ hôm cô ở bệnh viện nói với anh rằng cô sẽ cho cả hai một cơ hội thì cô nhận ra người đàn ông này có hơi kỳ lạ. Mặc dù thái độ của anh vẫn lạnh lùng nhưng giọng điệu tốt hơn trước rất nhiều.
Nếu trước kia cô nói cô không đi làm thì chắc chắn anh sẽ tàn nhẫn buông ra những lời làm tổn thương cô. Nhưng bây giờ anh lại nói cô là Đoạn phu nhân.
Tất cả mọi người trong công ty ai chả biết Đoạn phu nhân là người phải chịu uất ức nhất.
Cô chỉ là một người phụ nữ không được yêu thương thôi.
Đừng tưởng cô không đi làm thì cô sẽ không biết người trong công ty đang nói cái gì.
Ai cũng nói Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên có quan hệ tình cảm. Hai người họ thật lòng yêu nhau nhưng vì một số lý do nên mới phải xa nhau và người vợ cả là cô đây sẽ sớm bị đuổi ra khỏi nhà thôi.
“Anh không cho tôi trở lại công ty làm việc vì sợ tôi thấy chuyện tốt của anh với người phụ nữ khác sao?” Đường Hoan ngồi xuống đối diện anh, uống vài ngụm trà.
Vẻ mặt của Đoạn Kim Thần không hề thay đổi mấy “Ở công ty thì có chuyện tốt gì chứ?”
“Làm sao mà tôi biết được.“ Đường Hoan cười khẩy rồi nói sang chuyện khác, “ Chuyện lần trước anh đã điều tra ra chưa? Rốt cuộc là ai muốn hại tôi?”
Đôi mắt anh bỗng động đậy, môi mỏng khẽ mở “Là đối thủ của tôi gây ra cho nên tôi mới nói cô ở nhà một khoảng thời gian đừng có chạy lung tung.”
“Lại là đối thủ của anh?” Đường Hoan nhíu mày. Lần trước cô mất con cũng vì đối thủ của anh rồi lần này cô gặp nạn cũng lại vì đối thủ của anh?
“Sao anh có nhiều kẻ thù vậy? Tại sao lúc tôi kết hôn với anh, anh không nói rõ việc này” Nếu cô biết khi rơi vào cái hố này sẽ gặp nguy hiểm thế này thì cô đã không lấy anh.
“Cô chưa nghe câu thương trường là chiến trường à?” Anh không để ý quá nhiều đến lời cô nói, giọng nói trầm thấp của anh vang lên “Cô chờ mấy ngày nữa rồi hẵng đến công ty làm việc. Cô hãy tận dụng khoảng thời gian nghỉ này để học cách làm vợ cho tốt đi. Tôi đói rồi.”
Giọng điệu ngang ngược của anh khiến Đường Hoan không chấp nhận được mà đứng dậy đập vào sô pha, “Tại sao tôi phải học cách làm vợ? Nếu anh thấy tôi không có đức hạnh thì anh có thể ly hôn với tôi.”
“Tôi chỉ muốn đi làm mà cũng khó khăn đến vậy sao? Ngày nào tôi cũng ở nhà thế này thú vị lắm à? Hay tôi làm phiền đến chuyện tốt của anh?”
Đường Hoan nói xong câu cuối liền cười khẩy, ý nghĩa trong câu nói vô cùng rõ ràng.
Đoạn Kim Thần thấy cô nói càng lúc càng quá đáng, lông mày anh nhíu lại “Đường Hoan, đừng có được nước làm tới.”
“Tôi được nước làm tới chỗ nào chứ?“ Đường Hoan hỏi ngược lại anh, “Anh đừng quên hai chúng ta bình đẳng như nhau.”
Đoạn Kim Thần ảm đạm nhìn cô một lúc lâu. Cuối cùng anh đành đồng ý cho cô quay lại làm việc trước sự yêu cầu mãnh liệt của cô.
Anh suy nghĩ lại thì thấy cũng đúng. Cô đến công ty làm sẽ luôn nằm trong tầm mắt của anh như vậy vẫn tốt hơn ở nhà một mình.
Vì vậy sáng thứ hai Đường Hoan đã đến công ty làm việc nhưng cô có hơi hối hận vì đã đi làm khi thấy một đống tài liệu xếp chồng chất như núi ở trên bàn làm việc.
Cô đang hưởng phúc tại sao lại cứ muốn đi chịu tội vậy chứ?
Haiz...Cô thầm thở dài trong lòng. Chắc cái số của cô là phải chịu khổ rồi!'
Không muốn tận hưởng những ngày tháng tốt đẹp lại cứ khăng khăng làm mấy việc cực khổ này làm gì vậy hả?
Cô hít một hơi thật sâu rồi chấp nhận số phận đi đến ghế ngồi, rút một sấp tài liệu ra cắm đầu vào làm.
Khi cô đang chuẩn bị viết thì tiếng chuông điện thoại bàn vang lên. Cô đưa tay nhấc điện thoại lên, “Cô chuẩn bị đi! Lát nữa cùng tôi ra ngoài gặp khách hàng.“
“Tại sao tôi phải đi gặp khách hàng với anh?“ Đường Hoan ngay lập tức phản bác lại, “Những việc này nên để cho thư ký của anh làm chứ?”
“Cô không có quyền từ chối. Mười phút nữa đứng ở bãi đỗ xe chờ tôi.”
Anh nói xong liền cúp máy mà không cho Đường Hoan có cơ hội nói lại.
Đường Hoan nghe điện thoại báo máy bận liền thả điện thoại xuống một cái rầm.
Chắc chắn là anh cố tình. Lúc anh đi gặp khách hàng luôn có trợ lý đi cùng mà sao cứ bắt cô phải đi góp vui với anh. Cô cũng không biết anh bàn về dự án nào.
Mặc dù trong lòng cô thấy không vui nhưng cô vẫn đi chuẩn bị rồi đến bãi đỗ xe chờ anh.
Dù sao họ cũng ra ngoài bàn chuyện công việc nên cô không thể để chuyện công việc bị chậm trễ vì lý do riêng của mình được.
Cô vừa ra khỏi thang máy thì thang máy dành riêng cho tổng giám đốc cũng mở ra. Hai người bất ngờ gặp mặt, Đường Hoan lạnh lùng nhìn lướt qua anh rồi đi về phía xe của anh.
Người đàn ông này không hề để ý đến thái độ của cô mà cất bước theo sau. Còn người đứng sau anh là Jason, đôi mắt anh ta bỗng gợn sóng nhưng anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại.
Anh ta là trợ lý của Đoạn Kim Thần nên từ lâu anh ta đã học được cách che giấu cảm xúc.
Vừa nãy anh ta có hơi thắc mắc tại sao Đoạn Kim Thần không đưa thư ký đi cùng hóa ra là có phu nhân.
Nhưng từ khi nào quan hệ giữa hai người họ trở nên tốt đẹp như vậỵ.
Đường Hoan có vẻ giận dỗi nên cô đóng cửa rất mạnh còn Đoạn Kim Thần thì lại bình tĩnh ngồi xuống. Sau khi hai người đã ổn định chỗ ngồi thì xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.
Không khí trong xe vô cùng nặng nề. Đường Hoan cứ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ còn Đoạn Kim Thần thì đang xem tài liệu.
“Xem kỹ tài liệu này.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vừa phát lên thì trước mặt Đường Hoan xuất hiện tập tài liệu màu trắng.
Đường Hoan nhìn thấy dòng chữ bản kế hoạch liền đưa tay ra lấy. Cô mở ra xem nội dung ở bên trong rồi mới lên tiếng. “Tôi không biết gì về nội dung mà mọi người muốn bàn. Anh bắt tôi đi theo là để cho người ta chế giễu à?”
Những lời cô nói là sự thật. Trước đó cô chưa từng tiếp xúc với nội dung ở bên trong cho nên thật sự không thể nào hiểu được mục đích Đoạn Kim Thần bắt cô đi cùng là gì.
“Phu nhân” Jason đang ngồi ở phía trước quay đầu, đẩy gọng kính ở trên mặt lên rồi lên tiếng giải thích, “Lần này tôi muốn lấy miếng đất ở phía tây thành phố mà giờ chúng ta cũng sắp đàm phán thành công rồi nên lần này đến đó chỉ là hình thức thôi. Còn tài liệu mà tổng giám đốc đưa cho cô…”
Trên đường đi, Jason giải thích cho Đường Hoan những điểm chính của dự án lần này còn Đoạn Kim Thần lại không coi ai ra gì tiếp tục xử lý công việc của mình.
Nửa tiếng sau, xe đã đến nơi.
Trên đường đi, Đường Hoan nghe những gì Jason nói nên cũng hiểu sơ về nội dung nhưng khi đến đó cô mới biết chẳng có việc gì cho cô cả.
Lúc này họ đang đánh golf ở trên sân, Đường Hoan luôn đi bên cạnh Đoạn Kim Thần. Dù cô đến đây với thân phận là thư ký nhưng cô không nói câu gì suốt chặng đường.
Mặt trời chói lọi khiến Đường Hoan cảm thấy uể oải. Mặc dù cô có đeo kính râm nhưng mặt trời nóng bừng khiến cô có cảm giác bị thiêu đốt.
Còn Đoạn Kim đeo kính râm, trong tay cầm gậy đánh golf cùng với tư thế đánh golf hết sức đẹp trai khiến người khác phải hú hét.
Đây là lần đầu tiên Đường Hoan thấy Đoạn Kim Thần trong bộ đồ bình thường sau khi cởi bỏ bộ đồ vest.
Lúc này, anh đang mặc một bộ đồ thể thao màu trắng. Dáng người to cao không thua gì người mẫu, trên mặt đeo kính râm cũng không ảnh hưởng gì đến khí chất cao quý và nhan sắc tuyệt vời.
Anh vừa đánh xong là quay lại nhìn Đường Hoan. Anh thấy làn da trắng như tuyết của cô ửng hồng liền đi về phía cô.
Tổng giám đốc Lý thấy anh quay đi liền đi theo sau anh mà cười nói, “Tôi nghe nói những người tài giỏi đều làm việc cho tổng giám đốc Đoạn đến hôm nay mới biết đúng là sự thật. Ngay cả thư ký cũng vô cùng xinh đẹp hay là anh để cô ấy đi chơi với thư ký của tôi đi, ở đây một mình nhàm chán lắm.”