“Được rồi, cậu cũng còn nhiều việc cần phải làm, không cần phải lo lắng cho mình đâu, mình sẽ tự xử lý.” Đường Hoan từ chối kéo, cô thật sự cảm thấy không nhất thiết phải căng thẳng tới vậy, càng không muốn vì chuyện của Mộ Vũ Nghiên mà ảnh hưởng tới tâm trạng.
Gật đầu, La Vưu Phi cũng không nói nhiều hơn, hút một ngụm nước chanh, bỗng dưng hoảng hốt hét lên:
“Tiêu rồi, mình còn hẹn người khác bàn chuyện, thiếu chút nữa quên mất chuyện này, mình đi trước đây, bằng không thêm lát nữa là tới muộn rồi, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho mình nhé.”
Dứt lời, cô như bay một chú chim nhỏ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Đường Hoan, lắc đầu, bất lực bật cười. Khoảng nửa tiếng sau, cô quay trở về công ty, quan sát thấy ánh mắt khác thường của các đồng nghiệp khi nhìn về phía bản thân, không lẽ bọn họ đều biết chuyện trên báo rồi sao? Khóe môi khẽ nhếch lên, di chuyển vào trong phòng làm việc bắt đầu tiếp tục làm việc.
Một khi đã bận là sẽ bận tới khi tan làm, buổi tối về tới nhà, khi chuẩn bị về phòng, đi qua phòng sách lại nghe thấy giọng nói lành lạnh của người đàn ông vang lên:
“Đường Hoan, vào đây.”
Bước chân đột nhiên sững lại, vẻ nghi hoặc hiện lên qua ánh mắt của cô, sao hôm nay anh về nhà sớm vậy? Đường Hoan tự hỏi có khi nào anh cũng nhìn thấy chuyện xảy ra trên báo sáng nay rồi hay không? Bình tĩnh đẩy cửa bước vào, dáng người cao lớn của người đàn ông ngồi trên ghế làm việc hiện ra ngay trước mắt, sắc mặt anh có phần u ám, nhìn vào đôi mắt của anh khó ai có thể đoán được anh đang nghĩ gì trong đầu. Ánh mắt cô rời khỏi người anh, rơi xuống tờ báo được anh đặt trên bàn, quả nhiên là vì chuyện này!
“Nếu như là chuyện ly hôn em tình nguyện lắng nghe, nhưng nếu là những chuyện khác thì bỏ đi.” Cô lạnh lùng nói, ánh mắt thể hiện rõ thái độ của cô lúc này.
Đoạn Kim Thần không vội lên tiếng, trùng mắt xuống, thân hình cao lớn từ từ đứng dậy, quăng tờ báo tới trước mặt cô, bức ảnh của Đường Hoan và Giang Chi Thịnh hiện rõ trước mắt cô. Bầu không khí trong căn phòng từ từ giảm xuống, giọng nói lạnh lùng của anh lại bắt đầu vang lên:
“Anh đã nói với em không ít lần là phải giữ khoảng cách với Giang Chi Thịnh rồi, nhưng sao em luôn làm ngơ trước lời nói của anh vậy, em coi lời nói của anh là gió thoảng qua tai đấy à?”
Tối qua khi nhận được điện thoại của Mộ Vũ Nghiên bảo anh tới cứu, lúc đó anh không có thời gian để nghĩ quá nhiều mà vội vàng tới đó, sau đó vì cô luôn bám lấy anh nên anh vẫn chưa kịp xử lý chuyện này, không ngờ rằng tới hôm nay quả nhiên xuất hiện trên báo rồi, điều khiến anh không ngờ nhất chính là còn có một bất ngờ lớn khác đang chờ anh. Cảnh tượng hai người tay trong tay ôm ấp nhau như một cây kim lớn đâm sâu vào mắt anh vậy.
Đường Hoan liếc mắt nhìn anh, khóe môi cô khẽ nhếch lên, lên tiếng nói:
“Anh tận tình chăm sóc người phụ nữ khác, lúc ở bên cạnh người ta anh có nghĩ đến em hay không? Bây giờ anh có tư cách gì để nói em?”
Thật nực cười, chỉ mình anh được phép, còn lại đều không được sao? Kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không có tư cách để nói người còn lại. Dù sao cũng đã dự định sẽ ly hôn, cô mới không để tâm tới những chuyện này, tốt nhất nhân lúc đang giận anh hoàn thành thủ tục ly hôn giúp cô, cô còn cảm ơn tử tế.
Hai cánh tay cuộn tròn lại, gân xanh nổi lên, ánh mắt của người đàn ông như càng thêm lạnh lùng,
“Đường Hoan, em hay lắm, còn chưa ly hôn với anh, em đã vội vàng đi tìm người lấp chỗ của anh rồi đấy à?”
“Đúng!” Cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt cô vô cảm, “Kể từ sau khi mất con, định mệnh giữa hai chúng ta là không thể nào, do vậy em tìm người thế chỗ của anh cũng chẳng phải là chuyện gì kỳ lạ, hơn nữa Đoàn tổng giám đốc cũng đâu thua kém em chút nào.”
Vẻ chế giếu ẩn trong câu nói của cô được biểu lộ rất rõ ràng, ý là anh và Mộ Vũ Nghiên dây dưa không rõ, mối quan hệ giữa hai người thậm chí còn thân thiết hơn cả cô và Giang Chi Thịnh, do vậy chút chuyện cỏn con này tốt nhất đừng bàn tới nữa. Đường Hoan đưa mắt nhìn anh, cô vừa nói vừa quay người:
“Xem ra giám đốc Đoàn vẫn chưa nghĩ kĩ về chuyện ly hôn, nếu đã như vậy, giữa hai chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa.”
Giông bão như nổi lên trong đôi mắt của người đàn ông, khi cánh tay của Đường Hoan vừa chạm tới nắm cửa, bỗng nhiên bị ai đó giữ lại, ép cô quay người, cô vừa định mở miệng, lại bị người đàn ông giữ chặt lấy cằm, anh gằn giọng nối:
“Ly hôn, đừng mơ tưởng nữa!” Dứt lời, cúi đầu hôn lên bờ môi của cô, cuồng bạo hút lấy hết những mật mật ngọt trong miệng cô.
Lửa giận hiện lên trong đôi mắt, dùng lực đẩy người đàn ông ra khỏi, nhìn vào anh rồi giận dữ hét lên:
“Đoạn Kim Thần, anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Mối quan hệ của chúng ta là công bằng, khi anh yêu cầu người khác anh có từng nghĩ tới bản thân mình không? Chuyện của anh và Mộ Vũ Nghiên em có nói anh nửa câu nào không? Em nói rồi ly hôn tốt cho cả hai người chúng ta nhưng anh không đồng ý, em chuyển ra ngoài ở, anh cũng không đồng ý…….” Chần chừ vài giây, Đường Hoan nói tiếp, “Em thật sự không hiểu, anh đã yêu Mộ Vũ Nghiên tới vậy thì tại sao không thể ly hôn với em được chứ? Ly hôn rồi giữa hai chúng ta sẽ chẳng còn nhiều chuyện như vậy nữa.”
Từng câu từng chữ đều được cô giấu kín như những bí mật suốt bao năm qua trong lòng, ngày hôm nay có thể nói hết ra, cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều. Cô dám giận dữ mà tranh luận với anh như vậy là bởi vì Giang Chi Thịnh là bạn tốt của cô, hơn nữa giữa cô và Giang Chi Thịnh thật sự trong sạch, nếu như mất đi người bạn như anh cô sẽ hối hận một đời.
Lời anh của cô vô tình như thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa giận trong người Đoạn Kim Thần đạt tới cực đỉnh, anh giữ tay cô mạnh hơn, dường như muốn bỏ gãy cánh tay của cô tới nơi rồi vậy.
“Em quả nhiên là một người phụ nữ lăng loàn, hai chúng ta còn chưa ly hôn, em đã nóng lòng như vậy, tới lúc thật sự ly hôn rồi, em cho rằng Giang Chi Thịnh sẽ cho em bước chân vào nhà anh ta sao?”
Giọng nói âm trầm đầy giận dữ, ánh mắt anh lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Hoan. Nhận thấy bản thân sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, nhưng Đường Hoan vẫn cứng đầu không chấp nhận dễ dàng chịu thua trước mặt anh, cô mạnh miệng nói:
“Điều này không cần anh phải bận tâm tới.” Dẫu bị anh hạ nhục như vậy, nhưng cô cũng có lòng tự trọng của riêng mình, Đường Hoan cứng đầu nói.
Khi bắt đầu nói ra Đoạn Kim Thần cảm thấy khá hối hận, nhưng khi nghe cô phản bác, mọi áy náy trong lòng như tan biến, giọng nói đầy phẫn nộ của anh vang lên:
“Anh là chồng của em, Đường Hoan, em thật sự bản lĩnh rồi đấy!”
“Anh yên tâm, rất nhanh thôi chúng ta sẽ còn là gì của nhau nữa rồi.” Đường Hoan lạnh lùng phản bác, ánh mắt cô hờ hững, cô vốn dĩ đã bị lời nói của La Vưu Phi làm xao động, nhưng bây giờ chợt cảm thấy điều đó thật nực cười.
Khi ở bên cạnh Mộ Vũ Nghiên, anh nhẹ nhàng ấm áp, khi ở bên cạnh cô lại hung hăng dữ dằn, cả hai người hoàn toàn không hòa hợp, hy vọng anh sẽ vì cô mà ra mặt, chẳng bằng tự dựa vào bản thân. Bây giờ nghĩ lại cô bỗng cảm thấy con của cô khá may mắn, bằng không có một người bố như vậy chắc chắn sẽ vô cùng buồn tủi.
Ánh mắt sắc lạnh của anh rơi trên khuôn mặt của Đường Hoan, lửa giận như bùng cháy trong lòng:
“Cả đời này em cũng đừng mong có thể ly hôn với anh, Đường Hoan, nhân lúc chưa muộn em hãy từ bỏ cái suy nghĩ đó đi.”
Hơi thở toát ra từ trên người anh như một dòng khí lạnh, bầu không khí trong căn phòng hạ thấp, cô không nhắc anh thiếu chút nữa đã quên mất việc cô muốn ly hôn với anh, nghĩ tới chuyện đứa bé trong bụng cô không còn nữa, anh bỗng cảm thấy chột dạ.
Đường Hoan không biết trong thâm tâm anh lúc này đang nghĩ điều gì, vung tay anh ra khỏi người cô, lạnh giọng nói:
“Bỏ em ra, em muốn dọn ra ngoài.” Cô thực sự không thể tiếp tục ở chung cùng anh trong một không gian nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ nghẹn thở mà chết mất.
“Không được!” Đoạn Kim Thần vốn vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ khi cảm thấy bản thân có lỗi với cô, vừa nghe cô nói như vậy, lập tức phản bác, “Em chỉ có thể ở đây, Đường Hoan, không có sự cho phép của anh, em đừng mơ tới việc dọn ra ngoài.”
Dứt lời, kéo tay Đường Hoan đi về phía bàn làm việc, lấy ra một tệp văn kiện rồi đưa tới trước mặt cô. Đường Hoan đang định phản kích, nhưng khi nhìn thấy tệp văn kiện trong tay anh, cô bỗng sững lại vài giây, ngước mắt khó hiểu nhìn anh.
“Mở ra xem đi.” Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
Đường Hoan nghi hoặc nhận lấy, mở ra, phát hiện bên trong có một xấp ảnh, khi đổ ra còn phát hiện có một chiếc bút ghi âm. Hai người trong bức ảnh vừa nhìn cô đã có thể nhận ra, chính là hai người lần trước đã động chân động tay hại cô sảy thai, còn một người nữa cô lại không biết là ai, mặc vest, chỉ là dáng vẻ xem chừng không mấy tử tế, vừa nhìn đã biết là hạng người tâm địa hẹp hòi, độc ác. Không hết nghi ngờ, cô nhấn nút mở chiếc bút ghi âm, đoạn hội thoại trong đó truyền ra.
“Đại ca, chuyện lần này của chúng ta thành công rồi, sau này có tiền rồi, không cần phải đi làm thuê nữa rồi.”
“Đúng vậy, tôi nói cho cậu biết, chuyện lần này nhất định phải kín miệng, không được để người khác nhìn ra bất cứ sơ hở nào, phải cố ý để lộ ra tên của giám đốc Đoàn.
“Biết rồi, biết rồi…….”
Cuộc hội thoại kết thúc ở đây, tuy chỉ vài câu nói ngắn ngủi, nhưng một người thông minh như Đường Hoan hoàn toàn hiểu được họ đang nói gì. Cô không ngẩng đầu, run rẩy nói:
“Chuyện…..chuyện này nghĩa là sao?”
“Em một mực cho rằng con là do anh hại chết, anh quả thực không phủ nhận trách nhiệm của mình, bọn họ vì chuyện công mới tới tìm em.” Ý nghĩa trong câu nói của anh vô cùng rõ ràng, có nghĩa là đứa bé chết đi không phải là do anh ra tay, nhưng cũng vì anh nên con mới không còn nữa.
Ánh mắt đầy kinh ngạc của Đường Hoan xen lẫn vẻ tức giận, cô thấp giọng hỏi:
“Bọn chúng đâu rồi?”
“Anh đã cho người đưa chúng tới đồn cảnh sát rồi, Đường Hoan, chuyện này tới đây là chấm dứt, mối thù của con anh cũng đã trả rồi, tuy rằng ngày hôm đó chính miệng anh nói rằng phải phá thai, nhưng đó là vì anh không biết tình hình hiện tại lúc đó ra sao.” Một người đàn ông trước nay chưa từng cúi đầu trước bất kì một ai, luôn ở trên đỉnh cao của sự kiêu ngạo, sao có thể chịu giải thích với người khác, cũng chỉ vì đối phương là Đường Hoan, anh mới chịu mở miệng nói nhiều hơn.
Nước mắt đã ngập tràn khắp khoang mắt, vì đứa con còn chưa kịp ra đời của mình mà khiến cô đau lòng. Cô vẫn luôn tưởng rằng cái chết của con có liên quan tới anh, con đã mất bao lâu thì cô hận anh bấy lâu, nhưng bây giờ cô mới biết cô đã hận nhầm người rồi, tuy rằng chuyện này cũng có liên quan tới anh, nhưng không phải do chính tay anh hạ lệnh làm ra chuyện này.
“Hoan Hoan.” Nhìn vào gương mặt đầy đau khổ của cô, Đoạn Kim Thần không khỏi thương xót, anh đi tới bên cạnh cô, trìu mến nhìn cô, “Con mất rồi sau này còn có thể có lại, sau này đừng bao giờ nhắc tới chuyện ly hôn nữa.”
Sau này? Giữa họ còn có sau này sao? Khi đã từng mang thai con của anh, cô tưởng rằng giữa hai người vẫn còn có cơ hội, nhưng sự thực đã chứng minh rằng cô đã lầm, bây giờ cô thật sự không muốn tiếp tục nếm trải cái thứ cảm giác như đau thắt tới từng khúc thịt nữa rồi. Cô không thể lên tiếng, nỗi đau trong lòng đã đạt tới cực đỉnh, nhưng đồng thời cũng có thể thở phào một hơi, ít nhất con của cô không chết dưới tay người cha ruột của nó. Nhưng chỉ cần nghĩ tới cái chết của con, nỗi đau trong lòng của cô sẽ lại vẹn nguyên như trước, gục đầu vào lòng Đoạn Kim Thần bật khóc, khắp căn phòng ngập tràn tiếng khóc của cô.
Không biết đã khóc được bao lâu, Đường Hoan liền ngủ thiếp đi, có lẽ những ngày qua là những ngày đầy mệt mỏi đối với cô, do vậy mới khiến tinh thần cũng như sức lực của cô giảm sút như vậy. Nhấc bổng cô lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống giường, nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn của cô, đôi mắt của anh bỗng trùng xuống.
Màn đêm tĩnh lặng, dưới ánh trăng sáng, vạn vật cũng trở nên yên tĩnh như tờ, có vài người đã say giấc, nhưng cũng có những người chẳng thể nào chợp mắt.