Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 239: Đau lòng



Người cô run nhẹ, bởi vì phẫn nộ mà giọng trở nên chói tai, trong lòng vừa đau vừa hận.

Sắc mặt người đàn ông chợt lạnh, con ngươi anh ta tối lại, gân xanh trên tay nhảy lên thình thịch.

Anh như con cưng của trời vậy, đâu có người nào dám hô to gọi nhỏ trước mặt anh? . Đọc truyện hay tại -- TrumTr uyen. org --

Anh bước tới, tay nắm lấy cằm nhọn của cô. Hai người mắt đối mắt, đều thấy được lửa giận trong mắt nhau.

Giọng nói rét lạnh của người đàn ông vang lên. “Đường Hoan, giờ cô có hối hận cũng không kịp. Cô là người phụ nữ của tôi, là vợ hợp pháp.”

Giọng nói lạnh lùng của anh ta khiến người khác không rét mà run. Nhưng Đường Hoan không có chút luống cuống nào, cô cười gằn một tiếng đẩy tay anh ta ra lạnh lùng nói, “Trên đời này chẳng có mối quan hệ nào là không thay đổi. Tóm lại, Đoạn Kim Thần, hôm nay tôi nói cho anh biết. Mặc kệ anh có đồng ý hay không, tôi vẫn quyết định ly hôn.”

Cô đã sớm chịu đựng đủ sự bá đạo, buồn vui thất thường của người đàn ông này, lại càng chán ghét sự máu lạnh tàn nhẫn của anh. Mỗi lần nhìn anh, cô lại nhớ đến cái chết của đứa nhỏ.

Nỗi hận như một cây con bén rễ nảy mầm trong lòng. Dù cô đã cố gắng không để ý đến nó, nhưng mỗi ngày nó đều nhắc nhở cô rằng, người đàn ông này đã hại chết đứa bé, một đứa bé còn chưa kịp mở mắt ra nhìn thế giới này.

“Đường Hoan!” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của anh ta mang theo cơn thịnh nộ, nhưng Đường Hoan lại không chút sợ hãi, ngược lại còn ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta. “Anh không cần nhìn tôi như vậy. Đoạn Kim Thần, lúc anh hại chết con của chúng ta, anh nên nghĩ đến việc chúng ta sẽ ly hôn. Mai tôi sẽ dọn ra ngoài, đơn ly hôn tôi sẽ ký cho anh.”

Bỏ lại những lời này, cô xoay người định chạy, nhưng lại bị anh ta kéo tay lại. Anh ta lạnh giọng lầm bầm: “Xem ra lời tôi nói lúc trước cô đã quên rồi, tôi nói cô đừng mơ tới việc ly hôn!”

Trong lòng đau đến không chịu nổi, nhưng trên mặt cô lại không biểu hiện ra chút tình cảm nào. “Lần này mặc kệ anh nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ ly hôn. Đoạn Kim Thần, tôi thực sự nghi ngờ trái tim anh làm bằng đá, ngay cả con ruột của mình mà anh cũng giết! Đây là một sinh mệnh đang sống sờ sờ đấy! Sao anh không giết cả tôi luôn đi?”

Nếu giết cô rồi, cô cũng sẽ không đau khổ như bây giờ, mỗi tối cũng sẽ không mơ thấy đứa bé cả người là máu tươi.

Càng nghe càng không hiểu cô nói gì, lông mày anh ta nhăn lại, bàn tay nắm lấy tay cô hơi dùng sức. “Cô cho rằng cái chết của đứa nhỏ, là do tôi sai người làm?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cô trả lời một cách mỉa mai. “Anh dám làm không dám nhận à? Còn nói tôi dối trá, so với tôi anh còn dối trá hơn.”

Tại sao đến bây giờ, anh ta vẫn có thể mang cái vẻ mặt không liên quan đến mình như vậy?

Cô vung tay mấy lần mà không giật được khỏi tay anh ta, lửa giận trong mắt cô càng thêm lớn.

“Tôi giết con của chúng ta lúc nào hả?” Người thông minh như anh ta rốt cuộc cũng hiểu được, tại sao cô lại khác thường như vậy. Thì ra cô cho rằng chuyện của đứa bé có liên quan đến anh.

“Anh còn không chịu thừa nhận à? Lúc trước anh nói gì anh đã quên rồi à? Anh cho là không phải đích thân anh ra tay, thì tôi sẽ không điều tra ra được ư?” Dù đã nói sẽ không bao giờ khóc vì người đàn ông này nữa nhưng cô vẫn không nhịn được. “Đoạn Kim Thần, tôi đã quyết định sẽ ly hôn, tôi mặc kệ anh có đồng ý hay không.”

“Tôi cũng sẽ điều tra rõ ràng cái chết của đứa nhỏ, nếu là do anh đứng sau mọi chuyện, tôi nhất định sẽ báo cảnh sát! Đừng tưởng rằng anh quyền thế ngập trời thì tôi sẽ sợ anh, dù sao tôi cũng chẳng còn gì, cho dù phải liều mạng tôi cũng sẽ lấy lại công bằng cho đứa nhỏ.”

Hơi ấm trong phòng giảm mạnh. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, trong phòng tràn ngập mùi thuốc súng.

Trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Tiếng hít thở của hai người ở trong phòng nghe đặc biệt rõ ràng, hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.

Một lúc lâu sau, giọng nói rét lạnh của Đoạn Kim Thần vang lên: “Sự thật tôi sẽ điều tra rõ ràng, còn việc Đường Hoan cô muốn ly hôn với tôi thì nằm mơ đi!”

Nói xong, người đàn ông đó không thèm nhìn cô thêm lần nào nữa, xoay người rời khỏi phòng, để lại Đường Hoan một mình đứng sững sờ tại chỗ.

Hồi lâu sau cô mới hoàn hồn, phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng người đàn ông đó, chỉ có mùi bạc hà thoang thoảng trong không khí chứng minh những gì vừa xảy ra đều là thật.

Cô mệt mỏi ngồi xuống mép giường, nước mắt chảy dài trên mặt, rơi xuống mu bàn tay cô, lòng đã sớm đau đến chết lặng.

Nhớ tới vẻ mặt của người đàn ông đó lúc bỏ đi, trong lòng cô vang lên một giọng nói, có lẽ chuyện của đứa bé thật sự không liên quan đến anh ta?

Nhưng ngay sau đó cô lập tức phủ nhận, nếu không phải hắn bày mưu đặt kế, Lưu Hạo sao có thể xuống tay với cô?

Sau khi bỏ đi, Đoạn Kim Thần trở về phòng làm việc, nghĩ đến lời nói của Đường Hoan, sắc mặt anh ta cực kì khó coi. Anh ta rút di động ra gọi điện thoại cho Jason, chẳng có lời mở đầu mà căn dặn luôn. “Tôi muốn trong vòng hai ngày, anh phải điều tra rõ chân tướng chuyện phu nhân sinh non.”

Nói xong, không để người đầu dây bên kia có cơ hội nói chuyện, anh ta “bíp” một tiếng cúp điện thoại.

Nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại, Jason ngồi dậy từ trên giường, vẻ mặt đau khổ. Anh ta cứ tưởng là sẽ được ngủ ngon giấc, không ngờ vẫn bị áp bức bóc lột.

Bóng đêm tràn ngập, có người ngủ ngon, có người lại mất ngủ.

Đường Hoan nằm trên giường, không thể ngủ được. Cô không nhớ nổi đây là đêm thứ mấy mình bị mất ngủ. Từ lúc đứa nhỏ mất đi đến bây giờ, cô chưa ngủ được một giấc an ổn nào.

Ngày hôm sau, lúc trời còn tờ mờ sáng, Đường Hoan đã tỉnh giấc. Mở mắt ra, thấy mọi thứ trong căn phòng quen thuộc, trong lòng cô cảm thấy vô cùng cay đắng.

Cô xốc chăn xuống giường, đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo, dù trong lòng có bao nhiêu cảm xúc tiêu cực đi chăng nữa, cô cũng phải mang nó theo mà đi tiếp, như vậy mới tiến về phía trước được.

Cô đứng trước gương, tô một vệt son môi đẹp đẽ, rồi nhìn vẻ xinh đẹp của bản thân trong gương, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng. Chuyện ly hôn, chỉ sợ Đoạn Kim Thần sẽ không đồng ý đâu nhỉ?

Rốt cuộc đến bao giờ cô mới có thể sống thoải mái được đây?

Thay xong quần áo đi xuống tầng dưới, người hầu đã bắt đầu quét tước biệt thự. Cô cũng không thấy bóng dáng Đoạn Kim Thần.

Dì Đồng chào đón cô như thường lệ, cung kính nói với cô. “Cô chủ, cậu chủ đã tới công ty rồi ạ.”

Thấy Đường Hoan đi thẳng tới phòng ăn, lập tức có người hầu bưng bữa ăn sáng lên. Dì Đồng bày thức ăn ra trước mặt cô rồi lùi lại đằng sau, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tối hôm qua, lúc nghe thấy Đường Hoan nói sẽ ly hôn với Đoạn Kim Thần, bà cứ liên tục thở dài trong lòng.

Trong mắt bà, hai người bọn họ rất xứng đôi, nhưng bây giờ mối quan hệ của bọn họ lại trở nên cực kì gay gắt, bà thực sự sốt ruột thay bọn họ.

Đường Hoan ăn cháo gạo kê cảm thấy chẳng có vị gì. Cô còn chẳng động tới món điểm tâm trên bàn, sau khi ăn hết bát cháo gạo kê thì chuẩn bị đi làm. “Dì Đồng, tối tôi không ăn cơm tối đâu.”

Nói xong cô xoay người đi. Dì Đồng nhìn theo bóng dáng cô, liên tục thở dài.

Sau khi rời biệt thự, cô cũng không đến công ty mà hẹn gặp La Vưu Phi ở quán cà phê. Cô đã định dọn ra ngoài ở, nên trước khi dọn ra cô phải tìm được một căn hộ tốt.

Chín giờ, La Vưu Phi trong bộ đồ công sở xuất hiện trước mặt cô, mái tóc đen nhánh buông xõa sau lưng. Cô ấy vừa bước vào quán cà phê đã thấy Đường Hoan ngồi ngẩn người bên cửa sổ.

Cô ấy đi đến phía đối diện cô rồi ngồi xuống, giơ tay vẫy người phục vụ, gọi một cốc sữa nóng và hai phần sandwich. Đến lúc cô ấy ngẩng đầu nhìn Đường Hoan, phát hiện cô vẫn còn giữ nguyên tư thế ban nãy.

Cô ấy lắc đầu, đưa tay quơ quơ trước mặt cô. “Hoan Hoan, hoàn hồn đi nào. Cậu làm sao vậy, mới sáng sớm mà đã như người mất hồn.”

Bị cắt đứt dòng suy nghĩ, cô hoàn hồn, đảo mắt, thấy La Vưu Phi không biết đã tới từ khi nào. “Cậu tới lúc nào vậy?”

Đúng lúc đó, như lời La Vưu Phi gọi, người bán hàng bưng lên đồ ăn sáng lên.

Cô ấy có chút bất đắc dĩ, nói: “Nhìn đi, đồ ăn sáng tớ gọi cũng được bê lên rồi này, cậu nghĩ tớ đến được bao lâu rồi?”

Trong mắt hiện lên chút xấu hổ, cô khuấy cà phê trong cốc, thờ ơ nói: “Tớ có một việc muốn nhờ cậu.”

Đường Hoan không vòng vo với cô ấy mà nói thẳng vào vấn đề. Hai người dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, lời khách sáo không cần phải nói nhiều.

Uống một ngụm sữa, La Vưu Phi gật đầu. “Nói đi, cậu có chuyện gì nào?”

“Tớ muốn cậu để ý hộ tớ, xem có... căn hộ nào rẻ mà thực dụng không. Cậu cũng biết đó, từ lúc tớ kết hôn với anh ta thì dọn đến chỗ anh ta ở, căn hộ tớ thuê lúc trước cũng đã trả rồi. Bây giờ nếu muốn dọn ra ngoài, thì tớ cũng phải tìm một chỗ ở trước đã.”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô vang lên, mang theo chút đau buồn nhàn nhạt.

La Vưu Phi vừa nghe xong đã khoát tay, nói: “Ôi, tớ còn tưởng là chuyện gì chứ? Có tớ ở đây, cậu thấy cần tìm phòng ở à?”

“Tớ...”

“Cậu cứ dọn tới chỗ tớ ở không phải là được sao, dù sao chỗ đó vẫn còn phòng trống. Một mình tớ ở đó cũng cô đơn lắm, cậu tới đó đúng lúc có thể làm bạn với tớ.” Cô ấy không chút để ý phất tay, cầm cốc sữa lên uống một ngụm lớn.

Cô ấy vốn thuê nhà một mình. Nhà có hai phòng ngủ một phòng khách, diện tích cũng khá lớn, nếu hai người ở cũng không bị chật chội.

“Như vậy hình như không tốt lắm?” Mày Đường Hoan nhăn lại, chung quy cô vẫn cảm thấy cô ấy đã gặp quá nhiều phiền toái.

“Có gì mà không tốt, nếu cậu có căn hộ thì tớ cũng chạy đến đó ăn chực uống chực, đáng tiếc là cậu không có. Nghe tớ đi, bao giờ cậu dọn ra ngoài thì cứ đến thẳng chỗ tớ mà ở, hơn nữa giá thuê nhà bây giờ cũng không thấp, một gian phòng cũng có giá vài nghìn tệ, nếu cậu thừa tiền như vậy không bằng cho tớ đi.”

Đường Hoan hiểu dụng ý của La Vưu Phi. Cô ấy sợ cô ở một mình sẽ suy nghĩ lung tung, nên mới bảo cô ở cùng một chỗ với cô ấy.

Cuối cùng, cô không thể nào đỡ lại được kiểu nhõng nhẽo của La Vưu Phi, nên đành phải đồng ý nếu dọn ra ngoài ở thì sẽ tới ở chỗ cô ấy.

Lúc hai người rời khỏi quán cà phê đã là mười giờ. Đường Hoan nghĩ đã lâu chưa đi thăm bà ngoại, nên đến bệnh viện trò chuyện với bà.

Lúc vào phòng bệnh, thấy bà ngoại nằm đang ngủ say trên giường bệnh, Đường Hoan nhẹ nhàng bước đến, cầm lấy cánh tay bên ngoài chăn của bà đặt vào trong chăn.

Cô nhẹ nhàng để hoa quả mua được lên trên mặt bàn, rồi rời khỏi phòng bệnh, đến chỗ bác sĩ phụ trách để hỏi về tình trạng cơ bản của bà. Bác sĩ nói cơ thể bà khôi phục rất tốt, tâm trạng u buồn cuối cùng cũng đã giảm bớt một chút.

Cô ở lại bệnh viện với bà ngoại luôn, đến tận sau khi ăn cơm trưa xong mới rời khỏi.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, cô trở về công ty làm việc. Dù thế nào thì cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, cô không thích lẫn lộn tình cảm cá nhân với chuyện công việc. Chỉ cần còn ngồi ở vị trí này một ngày, cô sẽ làm hết trách nhiệm của mình. Vì không muốn cho bản thân có thời gian suy nghĩ miên man, cô sẽ không để mình có chút thời gian rảnh rỗi nào.

“Tổng giám đốc Đường.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv