Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 237: Cái gọi là chân tướng



“Aizz...” La Vưu Phi còn chưa nói xong, Đường Hoan đã nhanh như chớp chạy ra ngoài. Cô ấy lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Đôi nam nữ vừa ra khỏi nhà hàng đang đứng trước thang máy. Đường Hoan khẽ khàng lại gần, những lời hai người nói với nhau dần lọt vào tai cô.

“Tiểu Nghiên, em đã thích ứng với cuộc sống ở trong nước chưa?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên. Đôi môi đỏ mọng của Đường Hoan nhếch lên thành một nụ cười châm chọc.

Bình thường vẫn thấy Lưu Hạo nham hiểm giả dối, thật không ngờ anh ta còn có lúc dịu dàng như vậy.

Cũng không phải cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, mà là hành động của Lưu Hạo lúc trước thực sự hơi quá đáng, mới có thể khiến cô có ấn tượng không tốt.

“Cũng không tồi, mặc dù có một số việc không vừa ý em cho lắm. Lưu Hạo, anh hẳn là hiểu được chuyện này.” Giọng nói mềm mại của người con gái vang lên, lúc nói chuyện gương mặt cô ta còn mang theo chút buồn rầu nhàn nhạt.

Người này đúng là Mộ Vũ Nghiên, cô ta mặc một chiếc áo lệch vai, trang điểm khéo léo, một cái nhăn mày một nụ cười đều mang theo sức quyến rũ vô hạn.

“Anh hiểu rồi.” Lưu Hạo nhìn cô ta không rời mắt, tận sâu nơi đáy mắt có chút chua xót: “Người phụ nữ kia không thể trở thành trở ngại của em được. Tuy giờ cô ta may mắn chuyển mình được, nhưng cô ta sẽ không thể tạo thành sóng gió gì đâu. Anh sẽ giúp em như lần trước.”

Lần trước?

Trong lòng Đường Hoan căng thẳng, anh ta nói như vậy là có ý gì?

Người cô không khỏi nghiêng về phía trước, đoạn đối thoại của bọn họ càng trở nên rõ ràng. Lúc này cô ở ngay phía sau chậu cây, chậu cây vừa vặn che đi người cô nên bọn họ mới không phát hiện ra cô ở đây.

“Chuyện lần trước?” Mộ Vũ Nghiên nghi hoặc một lúc, sau đó cười tươi như hoa. “Em suýt chút nữa đã quên, lần trước may mà có anh.”

“Chỉ cần có người nào uy hiếp đến thứ trong tay em, anh sẽ giúp em dẹp bỏ người đó. Anh nhất định sẽ giúp em trở thành Đoạn phu nhân. Bây giờ đứa con của người phụ nữ kia đã không còn, ít nhất em cũng có thể yên tâm một chút.”

Lưu Hạo vừa dứt lời thì cửa thang máy mở ra, hai người đi vào bên trong. Đường Hoan đứng đó nghe bọn họ nói chuyện, nghe không sót một chữ nào. Cả người cô lạnh như băng.

Cô vẫn chưa nghĩ ra lời bọn họ nói có ý tứ gì, tại sao anh ta biết chuyện cô đã mất con? Chẳng lẽ...

Một suy nghĩ táo bạo hình thành trong đầu cô. Chẳng lẽ chuyện đứa bé có liên quan tới Đoạn Kim Thần?

Từ lúc trong đầu có suy nghĩ này, cô cứ bồn chồn không yên. Lúc ăn cơm, La Vưu Phi nói gì cô cũng không nghe lọt.

“Hoan Hoan, cậu thấy tớ nói có đúng hay không?”

La Vưu Phi nuốt miếng thức ăn trong miệng rồi tiếp tục nói, nhưng không nghe thấy Đường Hoan trả lời. Cô ấy ngẩng đầu, phát hiện ra cô còn chưa đụng tới đồ ăn trong bát.

Cô ấy thò tay quơ quơ trước mặt cô, khó hiểu lên tiếng: “Hoan Hoan, cậu làm sao mà lại mất hồn mất vía như vậy? Từ lúc đi vệ sinh về, cậu cứ là lạ làm sao ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc đi ăn cơm tâm trạng cả hai đều rất tốt, dù sao hai người cũng rất vất vả mới vượt qua được khó khăn lần này.

Đường Hoan thu lại suy nghĩ của mình. Nhìn dáng vẻ nghi hoặc khó hiểu của La Vưu Phi, cô mím môi, cuối cùng vẫn nói cho cô ấy biết những lời vừa nghe được.

“Hiện tại tớ không có cách nào chứng minh. Không biết có phải những người đó nhận được lợi ích gì của Đoạn Kim Thần nên mới ra tay với tớ hay không.” Đôi lông mày thanh tú nhướn lên, cô phân tích. “Tuy lúc ấy ý thức của tớ rất mơ hồ, nhưng tớ vẫn có thể nghe thấy rõ ràng hai người kia nhắc đến Đoạn Kim Thần.”

La Vưu Phi đỡ cằm, nghĩ đến lời cô nói. “Chắc không thể nào đâu, tục ngữ có câu ‘hổ dữ không ăn thịt con’, Đoạn Kim Thần sao có thể mất trí đến mức làm hại đến con của mình được.”

“Chuyện này sao lại không thể chứ.” Đường Hoan cười khẩy một tiếng. “Anh ta nói tớ không xứng mang thai con của anh ta, nếu có thì anh ta sẽ cho tớ đi phá thai. Cậu thấy anh ta có thể làm ra chuyện như vậy không?”

Mỗi lần nhớ lại những lời này, cô đều cảm thấy vô cùng đau lòng. Người đàn ông kia vẫn luôn máu lạnh vô tình như vậy.

Chút thiện cảm của cô dành cho anh ta đã sớm chết đi theo đứa nhỏ rồi.

Lông mày La Vưu Phi nhíu lại. Cô ấy nghe cô nói xong, một lát sau mới hỏi: “Vậy nếu chuyện này thực sự có liên quan đến anh ta, thì bây giờ cậu định làm gì?”

Cô ấy biết quá rõ ràng vị trí của anh ta trong lòng cô. Nếu chuyện này thực sự có liên quan đến anh ta, vậy sau này chuyện của bọn họ không thể tiếp tục được nữa?

“Cho nên tớ muốn tự mình điều tra chuyện này. Trước khi có chứng cứ, tớ sẽ không vội vàng đưa ra lời nhận xét.” Bàn tay đặt trên bàn của cô hơi siết chặt lại. Chuyện đứa bé vẫn luôn là cái gai trong lòng cô.

“Tớ hiểu được tâm trạng của cậu. Cậu yên tâm đi, dù có chuyện gì xảy ra tớ cũng sẽ ở bên cạnh cậu. Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian ăn cơm đi, nếu không thức ăn sẽ nguội hết mất.”

Đường Hoan nhẹ gật đầu, nhưng suy nghĩ của cô chắc đã bay xa đến vạn dặm.

Sau khi ăn xong cơm tối, hai người trả phòng La Vưu Phi không yên tâm về Đường Hoan nên lái xe đưa cô về nhà.

Đường Hoan vẫn luôn ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, cho đến khi đi ngang qua một con ngõ nhỏ, nhìn thấy hai người đàn ông. Con ngươi cô co rụt lại, nói cuống lên: “Dừng xe!”

“Két...” Bánh xe ma sát với mặt đường, phát ra âm thanh chói tai.

Xe đột nhiên dừng lại, cả hai đổ người về phía trước. La Vưu Phi quay đầu nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu hỏi: “Hoan Hoan, sao vậy?”

“Cậu thấy hai người đàn ông đứng ở chỗ cột đèn đường không?” Cô kéo cửa kính xe xuống, cũng không quay đầu lại, nói: “Hôm đó chính là bọn họ đánh tớ đến mức sẩy thai. Sao bọn họ lại ở đây?”

“Cái gì?” La Vưu Phi nghe xong lập tức nhướn người lên, híp mắt nhìn, quả nhiên thấy hai người đàn ông ăn mặc thuần một sắc đen đang đứng hút thuốc dưới ngọn đèn đường.

Hai người cầm điếu thuốc lá trong tay, nhả khói mù mịt, do ánh sáng của ngọn đèn đường nên không nhìn rõ được vẻ mặt của bọn họ, nhưng vẫn có thể nhìn ra bọn họ đang thương lượng chuyện gì đó.

Thoạt nhìn, hai người họ đều là loại người bất lương, hay làm chuyện không đàng hoàng. Nhưng quần áo hàng hiệu trên người bọn họ lại rất bắt mắt. Nếu không nhìn lầm, thì quần áo bọn họ đang mặc trên người đều là nhãn hiệu của Emma. Trang phục của thương hiệu Emma giá tiền ít nhất cũng phải 5 chữ số.

“Vưu Phi, cậu quen biết nhiều người như vậy, có cách nào bắt được hai người đó không?” Đường Hoan không quay đầu lại, mắt nhìn bọn họ chằm chằm. Lâu như vậy cô mới tìm được bọn họ, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa cũng không thể để vuột mất cơ hội này.

La Vưu Phi lập tức vỗ ngực cam đoan: “Không thành vấn đề, việc nhỏ đó cứ để tớ làm cho.”

Cô ấy lập tức rút điện thoại ra gọi, sau khi dặn dò bọn họ vài câu thì vỗ vai Đường Hoan, thề son sắt: “Tớ bảo người ta trông chừng bọn họ rồi, cậu cứ chờ tin tốt của tớ đi.”

“Cám ơn.” Đường Hoan chậm rãi thu lại ánh mắt, cảm ơn một cách chân thành. Chắc cô phải tích may mắn từ kiếp trước mới quen biết được một người bạn tốt như vậy.

“Này, đừng có nói câu cảm ơn với tớ, tớ đã nói rồi, chuyện của cậu chính là chuyện của tớ.” La Vưu Phi không nề hà cười nói. Cô ấy thấy hai người kia bỏ đi thì chậm rãi lái xe theo.

Hai người đàn ông kia vẫn đi dọc theo con đường về phía trước, sau đó bước vào một quán bar. Đường Hoan và La Vưu Phi nhìn nhau một cái sau đó vào bên trong.

Bây giờ bọn họ không thể đánh rắn động cỏ, nếu để bọn họ biết được thì họ nhất định sẽ chạy mất. Việc bây giờ họ phải làm chính là giữ bọn họ trong tầm mắt, tuyệt đối không thể để mất dấu bọn họ trước khi người của La Vưu Phi tới.

Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trên sàn nhảy hỗn loạn một đám người. Đường Hoan và La Vưu Phi đến quầy bar gọi hai cốc rượu, sau đó theo dõi từng hành động của hai người kia.

Hai người đàn ông kia thậm chí còn không biết đang bị theo dõi. Họ gọi vài cốc bia rồi đứng đó uống một cách vui sướng.

Lúc hai người mới uống được một nửa thì một người nhận được điện thoại. Sau khi người đó dập máy thì nói vài câu với người còn lại, rồi đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đó.

La Vưu Phi và Đường Hoan ngồi im tại chỗ, chờ đến lúc bọn họ ra khỏi quán bar mới đứng dậy đi theo.

Còn hai người đàn ông kia, sau khi bước ra ngoài quán bar thì họ đi vào một ngõ nhỏ. Người của La Vu Phi đến rất đúng lúc, bọn họ vừa đi vào ngõ chưa được bao lâu thì lập tức bị bao vây.

Thấy có ba người đàn ông bỗng dưng lao tới, hai người kia dừng bước, vẻ mặt đề phòng hỏi: “Các người làm gì vậy?”

Nhưng mấy người đàn ông không trả lời câu hỏi của họ mà tiến lên, không nói lời nào mà bắt đầu tay đấm chân đá.

Hai người kia lúc đầu còn chửi bới, cuối cùng bị đánh đến bò lăn trên đất không đứng dậy được, miệng liên tục nói xin tha.

“Đại ca... xin tha mạng... không biết hai người chúng em đắc tội đại ca ở chỗ nào, xin các anh giơ cao đánh khẽ tha cho chúng em, nếu anh còn đánh nữa chúng em sẽ chết thật đấy...”

Một người đàn ông luôn miệng van xin, còn khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tùm lum.

“Được rồi, không cần đánh nữa.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên, ngăn cản động tác của mấy người đàn ông đó.

Hai người đàn ông bị đánh vừa nghe thấy tiếng lập tức ngẩng đầu lên. Hai người phụ nữ dáng người cao gầy, mặc quần áo đẹp đẽ xuất hiện trước mắt họ. Bởi vì ánh sáng quá chói, họ chẳng thể nhìn thấy rõ mặt hai người.

Giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra âm thanh rất nhỏ. Lúc hai người đi đến nơi, hai người đàn ông kia lại tiếp tục mở miệng xin tha.

“Ôi bà cố nội của tôi ơi, không biết chúng tôi đắc tội cô ở chỗ nào mà cô tìm người đến đánh chúng tôi? Dù chúng tôi đã phạm phải sai lầm gì, bây giờ cô cũng đã dạy dỗ chúng tôi rồi, có thể thả chúng tôi đi được chưa?”

Hai người đàn ông đã không còn chút ấn tượng nào với Đường Hoan, dù sao bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nhau.

Nghe được giọng nói đó, Đường Hoan có thể khẳng định chắc chắn đó là hai người đã đánh cô.

“Chính là bọn họ.” Giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Đường Hoan vang lên, trong mắt có một chút căm hận.

La Vưu Phi nghe thấy lời cô nói, không nói lời nào mà chạy lên cho mỗi người bọn họ một cái bạt tai, giọng nói tức giận vang lên: “Mở to mắt chó của chúng mày lên rồi nhìn xem cô ấy là ai!”

Ngón tay cô ấy giơ lên, chỉ hướng Đường Hoan. Trước khi người đàn ông này hoàn hồn, cô ấy lại mắng thêm lần nữa: “Các người đúng là lũ cặn bã của xã hội, một đám người không biết xấu hổ! Sao mấy người có thể động tay động chân với một người phụ nữ yếu đuối như thế? Cho dù không được đi học, thì cũng phải đọc sách để mà biết tính mạng con người rất đáng quý chứ?”

Hai người bọn họ bị cô ấy mắng, vẻ mặt vẫn còn mơ hồ. Họ nghĩ mãi không ra, rốt cuộc mình đã làm chuyện gì mà chọc tức đến bà cô này.

Móng tay sắc nhọn của Đường Hoan đã sớm chọc thủng làn da trơn bóng non mềm của cô. Trong đầu cô chỉ nhớ đến cảnh ngày hôm đó bị đánh đập, nỗi đau đó đã hằn vào xương tủy cô khiến cô có chết cũng không quên được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv