“Cậu đừng có ở đó mà làm dáng nữa, đi thôi, hôm nay tớ mang cậu đi đổ máu một lần, chị đây rất lâu rồi không đi dạo phố, hiện giờ tế bào toàn thân tớ đều đang kêu gào đây.”
Dù sao bọn họ cũng là bạn tốt nhiều năm, vừa nghe liền biết là cô không muốn nhắc đến chuyện liên quan đến Đoạn Kim Thần và Mộ Vũ Nghiên đang lan truyền trên mạng, vì thế La Vưu Phi cũng không nói chữ nào.
Quả nhiên, lúc tâm trạng con gái không vui đi dạo phố là cách xả stress tốt nhất.
Hai người bọn họ mới đi dạo hai tiếng, trên tay đã xách theo rất nhiều thứ.
Thật ra đa số là La Vưu Phi mua, còn Đường Hoan chỉ đi làm nền mà thôi.
Khi La Vưu Phi đang thay quần áo trong phòng thử đồ, Đường Hoan chán đến chết đi dạo trong cửa hàng.
Đang đi thì đột nhiên đi dạo đến khu quần áo trẻ em.
Trái tim đột nhiên đau xót, cô cảm thấy mình thật sự quá vô dụng, đã qua một thời gian dài như vậy mà một chút tin tức cũng không tra được.
Cô hít sâu vài lần, chịu đựng đau đớn trong lòng đi ra khu thời trang trẻ em.
Cục cưng, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con, bất kể phải trả giá lớn thế nào mẹ cũng tuyệt đối không để con bị chết oan đâu.
Khi cô xoay người định về tìm La Vưu Phi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Còn chưa đợi cô kịp phản ứng, giọng nói mềm mại của người phụ nữ đã vang lên, “Là cô? Thật khéo đấy cô Đường, cô cũng đi dạo phố hả?”
Trọng giọng nói của cô ta tràn ngập kinh ngạc, thế nhưng vẻ mặt lại không có bất cứ sự ngạc nhiên nào.
Đường Hoan nhìn cô ta sau đó nhàn nhạt mở miệng, “Ừm.”
Cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta, lạnh nhạt đáp lời thuận tiện định rời đi, nhưng Mộ Vũ Nghiên thấy cô đi liền cười nhẹ ra tiếng, “Cô Đường, tôi rất cảm ơn cô đã đồng ý để Thần ở bên tôi mấy ngày nay, vì thế tôi cố ý đi dạo phố mua mấy bộ quần áo tặng anh ấy, nếu cô Đường đang vội thì tôi cũng không quấy rầy nữa.”
Sau khi nói xong, cô ta tao nhã bước qua bên cạnh cô, để lại Đường Hoan một mình đứng tại chỗ.
Đợi đến khi cô hoàn hồn lại thì lòng bàn tay đã truyền đến đau đớn mãnh liệt, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện lòng bàn tay không biết từ khi nào đã rỉ ra máu tươi.
Mộ Vũ Nghiên biết thân phận cô cũng không quá kinh ngạc, dù gì người phụ nữ mà Đoạn Kim Thần thích sao có thể không biết đến sự tồn tại của cô được.
Cô đột nhiên rất bội phục người phụ nữ này, vì sao trong tình huống biết Đoạn Kim Thần có vợ rồi mà vẫn có thể ung dung bình tĩnh đối mặt với cô như vậy?
“Hoan Hoan, một mình cậu chạy đến đây làm gì? Mau nhìn xem bộ tớ đang mặc có đẹp không.”
La Vưu Phi thay quần áo xong đi ra dạo quanh một vòng cũng không nhìn thấy Đường Hoan, ra khỏi cửa mới phát hiện cô đang đứng giữa hành lang.
Lý trí mất đi bị kéo về, Đường Hoan thu lại cảm xúc dưới đáy lòng, nở một nụ cười xinh đẹp tiếp tục đi xem quần áo với cô.
Sau khi đi dạo một ngày với La Vưu Phi, lúc Đường Hoan trở về đã là chạng vạng, chỉ là không ngờ được khi về đến nhà lại nhìn thấy Đoạn Kim Thần, càng không ngờ được lại nhìn thấy Mộ Vũ Nghiên.
Mắt cô lóe lên, không biết Mộ Vũ Nghiên xuất hiện ở đây là có ý gì.
Đoạn Kim Thần ngồi trên ghế sofa đơn khẽ cau mày, cũng không biết là anh đang suy nghĩ cái gì.
Không đợi cô nghĩ rõ ràng đây là có chuyện gì, Mộ Vũ Nghiên bông nhiên đi đến trước mặt dịu dàng kéo tay cô, giọng nói mềm mại vang lên, “Cô Đường, tôi đột nhiên xuất hiện ở nhà cô thế này chắc cô không phiền chứ? Thật ra tôi đã sớm muốn đến thăm hỏi cô, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội.”
Đường Hoan cười lạnh trong lòng, cũng không phải cô lòng dạ hẹp hòi, mà là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy cô cũng đã sớm để lại tâm nhãn, cô sẽ không ngây thơ mà cảm thấy người phụ nữ trước mắt thật sự dịu dàng vô hại giống như vẻ bề ngoài.
Cô đã hiểu được cái gì gọi là lòng người, càng biết được trình độ ngụy trang của một người có thể đến mức nào.
Huống chi người phụ nữ trước mắt vẫn là một minh tinh nổi tiếng, hành động đương nhiên cực kỳ tỉ mỉ.
Cô bất động thanh sắc rút tay lại, mặt không chút thay đổi lùi về sau hai bước, “Không biết cô là?”
Cô biết rõ còn cố hỏi, cho dù bọn họ không chính miệng nhắc đến tên cô ta, nhưng hai ngày nay tin tức trên mạng đã sớm bay đầy trời, cho dù là người mù cũng biết người phụ nữ trước mắt là ai.
Quả nhiên trong nháy mắt cô rút tay lại, Đường Hoan nhìn thấy trong mắt cô ta chợt lóe lên nỗi căm hận.
Phụ nữ thật đúng là giỏi ngụy trang, nếu là trước kia nhất định cô sẽ không cảm thấy người phụ nữ này có ý đồ xấu, thế nhưng hiện giờ... Cô không tin tưởng bất cứ kẻ nào hết.
Mộ Vũ Nghiên nhanh chóng thu lại cảm xúc trên mặt, khi đối diện với Đoạn Kim Thần đã khôi phục dáng vẻ cao quý tao nhã.
“Thần, em hơi khát nước, anh có thể rót ly nước cho em không?” Mộ Vũ Nghiên nhìn thoáng qua Đường Hoan, đứng dậy đi đến bên người đàn ông muốn uống nước, giọng nói mềm mại vang lên.
Đoạn Kim Thần thuận tay đưa ly nước trong tay cho cô, sau đó lại cầm lên một cái ly khác tự mình uống, mặt mày đều là vẻ dịu dàng kiên nhẫn.
Đường Hoan dời mắt không nhìn bọn họ, chịu đựng đau nhức dưới đáy lòng định xoay người lên lầu.
Cuối cùng cô cũng nhìn ra, Mộ Vũ Nghiên cố ý tới diễu võ dương oai.
Cô không muốn quan tâm đến hai người bọn họ, nói một tiếng liền lên lầu.
Mộ Vũ Nghiên thành thạo ngồi lên đùi Đoạn Kim Thần, mặt mày mang cười, “Thần, hôn nhân không có tình yêu có phải nên kết thúc không? Nếu anh ly hôn vậy thì cưới em đi.”
Nói xong cô ta rũ mắt, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, lần này cô ta trở về chính là để thay thế vị trí nữ chủ nhân nhà họ Đoạn.
Trên đời này chỉ có cô ta mới xứng với anh.
Môi mỏng gợi cảm của Đoạn Kim Thần hơi cong lên, đặt cô ta xuống ghế sofa, giọng dịu dàng nói, “Được rồi, đừng nói linh tinh nữa.”
Đường Hoan rốt cuộc nghe không vào nữa nhanh chóng đi lên lầu, Đoạn Kim Thần nhìn bóng lưng cô, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Đường Hoan đóng cửa phòng lại, rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng.
Không phải đã nói sẽ không rơi nước mắt vì anh nữa sao, hiện giờ vì sao nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác, trái tim cô vẫn không thể kiềm nén được mà đau đớn thế này?
Thân thể cô vô lực dựa vào cửa, nước mắt làm ướt áo sơ mi trên người.
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếp gõ, Đường Hoan nhanh chóng duỗi tay lau khô nước mắt trên mặt, hít sâu mấy hơi điều chỉnh hô hấp rồi mới mở cửa ra.
Ngoài cửa, thân hình cao lớn của người đàn ông dựa vào cạnh cửa, anh khẽ cau mày, hai mắt nhìn chằm chằm Đường Hoan giống như không muốn buông tha bất cứ biểu cảm nào trên mặt cô.
Nhìn hốc mặt ửng đỏ của cô, Đoạn Kim Thần nhàn nhạt nhếch môi, bắt lấy cái cằm trơn bóng của cô, “Khóc cái gì?”
Nhìn ngũ quan tuấn mỹ của người đàn ông, cô nở nụ cười khổ, “Đoạn Kim Thần, hôn nhân không có tình yêu có phải nên kết thúc không?”
Trên mặt Đoạn Kim Thần cứng đờ, đáy mắt như giếng cổ không gợn sóng lướt qua ánh sáng, “Em để ý?”
Đường Hoan nở nụ cười lạnh, áp xuống chua xót trong lòng, “Vì sao tôi phải để ý, nếu tôi để ý thì sao lại muốn ly hôn với anh?”
Rất rõ ràng đây không phải đáp án mà anh muốn, ánh mắt anh nhìn cô đột nhiên biến lạnh, “Đường Hoan, em luôn có thể dễ dàng chọc tức tôi, em không muốn ở bên tôi đến vậy sao?”
Vì thế hiện giờ anh muốn ly hôn với cô sao?
“Thần, làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không?”
Mộ Vũ Nghiên vẫn ở dưới bậc thang chú ý từng cử động trên lầu, vừa nghe thấy giọng nói rét lạnh vủa anh, cô ta lập tức chạy tới gần nhìn qua.
Đoạn Kim Thần có chút phiền chán liếc cô ta, “Không có việc gì, chúng ta đi xuống thôi!”
Không đợi bọn họ đi xuống, Đường Hoan đã dẫn đầu chạy ra khỏi cửa.
Cô không muốn nán lại thêm một giây phút nào ở nơi có bọn họ nữa, lại càng không muốn đối mặt với người phụ nữ dối trá kia.
Đoạn Kim Thần không kịp nghĩ nhiều, khi thấy Đường Hoan lao ra khỏi cửa liền nói một câu với Mộ Vũ Nghiên, “Em về trước đi, tôi đi tìm cô ấy.”
Mộ Vũ Nghiên lập tức chạy theo sau anh thở dốc, “Thần, anh thật sự muốn bỏ lại em chạy đi tìm cô ta sao?”
Bước chân người đàn ông đột nhiên dừng lại, hai mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô ta.
Cô ta sợ tới mức đồng tử co rút lại, nhút nhát mở miệng, “Thần... Em...”
“Tiểu Nghiên, bất kể thế nào tôi đều hy vọng em nhớ kỹ cô ấy là vợ của tôi, hy vọng về sau em đừng có làm mấy chuyện như hôm nay nữa.”
“Chẳng lẽ anh thật sự yêu cô ta ư?” Mắt phượng của Mộ Vũ Nghiên như phủ một màn sương mờ, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, “Nhưng anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời, chẳng lẽ anh đã quên những lời đó rồi sao? Thần, anh đã nói là sẽ lấy em...”
Hai tay người đàn ông buông xuống bên người, giọng nói ít đi vẻ dịu dàng như trong dĩ vãng, “Tôi chưa bao giờ nói sẽ lấy em, Tiểu Nghiên, mặc dù tôi đồng ý chăm sóc em, nhưng...”
Người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, lời chưa nói xong kẹt lại ở cổ họng, lại nói sang câu khác, “Tôi đi tìm cô ấy trước đã, em về đi.”
Đường Hoan không biết mình đã chạy bao lâu, cả khu này đều là nơi ở của người giàu, căn bản không có phương tiện giao thông bởi vì người ở nơi này đều tự mình lái xe.
Nước mắt không khống chế được chảy xuống, bị gió thổi khô rồi lại chảy xuống, cô không biết vì sao mình lại muốn khóc.
Rõ ràng đã nói muốn quên đi người đàn ông này, nhưng sau khi nghe thấy lời của Mộ Vũ Nghiên, trái tim cô lại giống như bị người mạnh mẽ xé rách, đau đớn đến mức không thở nổi.
Cả người cô vô lực ngồi ở ven đường, khóe miệng cong lên nụ cười châm chọc.
Đường Hoan, vì sao mày chẳng bao giờ rút ra được kinh nghiệm vậy? Trong lòng người đàn ông kia không có mày, càng không đáng để mày yêu.
“Hoan Hoan?”
Một giọng nói ôn nhuận vang lên trên đỉnh đầu, hai mắt Đường Hoan đẫm lệ mơ hồ ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người tới cô nhanh chóng duỗi tay lau khô nước mắt trên mặt, “Đại Thịnh...”
Người đàn ông đó chính là Giang Chi Thịnh đã rất lâu rồi không gặp, gần đây không phải anh đang ở nước ngoài đàm phán một hạng mục lớn sao? Anh trở về từ khi nào?
Hai tròng mắt tối đen của người đàn ông ảnh ngược dáng vẻ lạnh run của cô, trong mắt hiện lên sự đau đớn, “Sao em lại ở chỗ này?”
Anh duỗi tay kéo cô đứng dậy, Đường Hoan đỏ mắt nhìn anh lắc lắc đầu.
“Có phải cơ thể không thoải mái không?” Giang Chi Thịnh bế cô vào trong xe, trong mắt tất cả đều là lo lắng.
Từ sau khi Đường Hoan sảy thai anh vẫn chưa từng xuất hiện trước mặt cô, một là vì Đoạn Kim Thần không cho phép, hai là vì gần đây do công việc phải đi công tác cho nên anh mới chưa đi tìm cô.
Rạng sáng tối qua anh mới trở về, vốn định hai ngày nay sẽ đi tìm cô, không ngờ lại vừa khéo gặp cô ở chỗ này.
Thấy cô vẫn không nói tiếng nào, trong mắt Giang Chi Thịnh hiện lên vẻ bối rối, tưởng rằng chuyện đứa bé lần trước ảnh hưởng quá lớn đến cô, cơ thể còn chưa hoàn toàn khôi phục, “Anh đưa em đi bệnh viện khám xem.”