Rõ ràng đã biết trước đáp án, tại sao vẫn còn muốn chọc thủng vết thương, lẽ nào vết thương vẫn còn chưa đủ nặng hay sao? Đoạn Kim Thần mím môi nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt anh bối rối, nhưng khi nghĩ tới một người con gái khác, anh đành quay người đi về phía phòng sách.
Đóng cửa phòng, Đường Hoan đau khổ bật khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống sàn nhà. Màn đêm dần dần buông xuống, những ánh sao như tô điểm cho bầu trời đêm, rõ ràng cảnh đêm nay đẹp đến mức không lời nào tả hết, nhưng không rõ tại sao, những tiếng thở dài vẫn liên tục được phát ra, nhờ gió mang đi hết.
Kể từ sau ngày hôm đó, Đường Hoan luôn giữ khoảng cách với Đoạn Kim Thần, nếu đã không thể có được, vậy thì cô sẽ không cố gắng nữa, bây giờ chuyện quan trọng nhất mà cô cần làm chính là bảo vệ cho đứa bé trong bụng.
Những tháng ngày bình lặng từ từ trôi qua, vết thương trên người La Vưu Phi đã lành trở lại, còn Đoạn Lâm Phong kể từ ngày hôm đó trở đi, nỗi oán hận của anh dành cho Đoạn Kim Thần như dày thêm một lớp, suy nghĩ giành lại trái tim của Đường Hoan ngày càng lớn hơn.
Tại biệt thự nhà họ Đoạn.
Đoạn Lâm Phong đứng bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại, bóng người cao lớn của anh dưới ánh nắng như được kéo dài thêm. Sau khi ngắt máy, anh lái xe rời khỏi biệt thự. Sau khi dạo phố một vòng, tới một nhà hàng gần đó để dùng bữa, lại vô tình bắt gặp Đường Vãn Tình trong trang phục của nhân viên phục vụ. Trước đây nhìn quen mắt với một Đường Vãn Tình trang điểm lộng lẫy, lần này thấy cô mặc đồ phục vụ, quả thực khiến anh cảm thấy có đôi phần lạ lẫm. Ánh mắt của anh nhìn vào càng sâu xa hơn, chợt nhớ tới lần gặp trước đó vài ngày, dáng vẻ ngượng ngùng đơn thuần của cô, khóe môi anh khẽ cong lên. Gọi phục vụ tới, bảo ta cho gọi Đường Vãn Tình tới giúp anh chọn món. Đường Vãn Tình không hề hay biết người đó chính là Đoạn Lâm Phong, chỉ đến khi tới gần mới nhìn rõ là anh. Định quay người bỏ đi, nhưng nhớ tới thân phận của mình ở đây, chỉ còn cách dày mặt cứng đầu tiến lên, lịch sự hỏi:
“Chào anh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh?” Giọng nói kính cẩn không mang theo bất cứ cảm xúc nào, nụ cười chuyên nghiệp để lộ trên môi, thái độ xa cách tựa như hai người chẳng hề quen biết nhau.
Chỉ có điều Đoạn Lâm Phong lại không cho là vậy, cô càng lạnh lùng lại càng thu hút sự chú ý của anh nhiều hơn. Nhìn vào dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của cô, trong đầu anh bỗng nảy ra ý định muốn thử cô nhiều hơn.
“Hóa ra cô ở đây làm phục vụ, xem ra duyên phận của chúng ta khá sâu nặng đó, tôi mời cô ăn cơm, cô thấy thế nào?” Một giọng nói ấm áp phát ra, Đoạn Kim Thần mỉm cười nhìn cô.
Dáng vẻ ấm áp, dịu dàng này của anh tựa như hai người họ trước kia chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, cũng đã quên mất anh đã từng giơ tay đá chân thế nào với cô. Đường Vãn Tình sững sờ vài giây, hờ hững nói:
“Không cần đâu, chỗ chúng tôi nổi tiếng nhất chính là món bò bít tết ăn kèm với gan ngỗng, anh có muốn thử một phần không?” Cô hơi đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào anh, cánh tay cầm thực đơn thu chặt lại.
Đoạn Lâm Phong vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhẹ giọng nói:
“Tình Tình, sao em phải từ chối anh chứ? Nói gì đi chăng nữa chúng ta cũng đã từng quen biết qua lại với nhau, sao bây giờ nhìn thấy anh em lại làm như chẳng hề quen biết vậy?”
Đường Vãn Tình cắn môi, dáng vẻ thẹn thùng khiến người đối diện khó có thể kiềm chế được cảm xúc. Đường Vãn Tình của hiện tại đã bớt đi vẻ mỹ miều vốn có của cô trước đây, nhưng lại có thêm vài phần trong sáng, tạo ra một cảm giác mới lạ khác hẳn so với trước đây, cô của hiện tại trông thuận mắt hơn trước rất nhiều.
“Thưa anh, nếu anh còn muốn ăn thêm món gì khác thì mời anh xem thực đơn của nhà hàng chúng tôi, tôi xin phép đi làm việc của mình.”
Nói xong, đặt thực đơn xuống bàn rồi quay người định rời đi, nhưng lại bị Đoạn Lâm Phong giữ tay lại, cô hoảng hốt giật mình, vội vàng rút tay lại.
“Anh làm gì thế?” Đường Vãn Tình phẫn nộ nói, “Xin anh tự trọng một chút!”
Nhưng Đoạn Lâm Phong lại chẳng hề nghe lọt vào tai lời cô nói, ý cười trên khuông mặt càng thể hiện rõ hơn.
“Cô không cần căng thẳng, chúng ta trước đây những chuyện thân mật hơn thế đều làm qua rồi, cô còn sợ gì nữa chứ?”
Đoạn Lâm Phong không biết chuyện Đường Vãn Tình bị mất trí nhớ, chỉ biết vài lần gặp gần đây cô như biến thành một người khác vậy, khiến anh vô cùng hứng thú. Nghe thấy giọng điệu đá đểu của anh, Đường Vãn Tình liền chau mày, cố gắng kiềm chế lại cảm xúc, lời nói phát ra từ trong miệng thể hiện rõ thái độ không vui của cô:
“Giám đốc Đoàn, nếu như anh chưa nghĩ ra muốn ăn thêm món gì, vậy thì mời anh từ từ nghiên cứu thực đơn của nhà hàng chúng tôi.” Dứt lời, mặc cho anh có còn muốn nói tiếp hay không, quay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, Đoạn Lâm Phong nheo mí mắt, ánh mắt xa xăm dõi theo từng bước đi của cô. Có lẽ con người chính là vậy, khi có được lại không biết trân trọng, lúc mất đi rồi lại muốn nắm lấy cô. Còn Đoạn Lâm Phong vừa hay lại chính là loại người này. Kể từ ngày hôm đó trở đi, anh thường xuyên tới nhà hàng nơi Đường Vãn Tình làm việc để dùng bữa, mỗi buổi tối chờ cô tan làm về nhà, mỗi ngày đúng giờ gọi điện thoại tới cho cô, dù cho Đường Vãn Tình có chặn số của anh, anh vẫn có cách để gọi tới cho cô, hại cô buổi tối đi ngủ đều không dám mở máy.
Bị anh giày vò vài ngày, Đường Vãn Tình cảm thấy cô như sắp phát điên tới nơi rồi vậy, dưới sự bất lực của mình, cô đành tìm tới Đường Hoan, hy vọng cô có thể giúp đỡ. Nhưng sau khi Đường Hoan nghe xong, cô dường như chẳng hề có phản ứng gì cả, càng không tình nguyện giúp cô. Đối với chuyện Đường Vãn Tình mất trí nhớ, trong lòng cô trước nay vẫn luôn hoài nghi, bây giờ Đoạn Lâm Phong lại tới làm phiền cô, ai biết hai người họ liệu có âm thầm hợp tác hãm hại cô hay không. Bây giờ cô không chỉ sống cho riêng bản thân mà còn có thêm một tiểu sinh linh khác đang nằm trong cơ thể của cô, cô bắt buộc phải đảm bảo cho con của mình được bình an vô sự. Hơn nữa mà nói, cô thực sự không muốn dây dưa tới Đoạn Lâm Phong, những chuyện mà trước đây Đường Vãn Tình đã từng gây ra cho cô, cô vẫn còn nhớ như in. Dù cho bây giờ cô đang bị mất trí nhớ, nhưng những vết sẹo trong lòng cô sẽ mãi mãi chẳng thể biến mất.
“Hoan Hoan, em giúp chị đi được không? Chị thật sự không còn cách nào nữa rồi, chị sợ lắm, ngoại trừ em ra, chị thật sự không biết còn ai có thể giúp chị nữa rồi.” Đường Vãn Tình nghẹn ngào nói, nhưng Đường Hoan lại chẳng màng để tâm.
Đường Hoan nhún vai, ánh mắt bình thản, cô nói:
“Đây là chuyện giữa hai người, tôi không thể can dự vào được.”
“Không đâu, em nhất định có cách mà, đúng không?” Đường Vãn Tình rưng rưng nước mắt, “Hoan Hoan, em giúp chị lần này thôi được không? Chị thật sự không muốn ngày nào cũng phải sống trong nơm nớp lo sợ, bây giờ ngày ngày anh ta đều tới chỗ chị làm việc chờ chị tan làm, mặc kệ chị nói thế nào anh ta đều không nghe, chị thật sự hết cách rồi nên mới tới tìm em.”
Thấy Đường Vãn Tình khẩn cầu như vậy, Đường Hoan bỗng cảm thấy có chút muốn cười, ông trời thật biết đùa người khác, trước đây cô và Đường Vãn Tình nước sông không phạm nước giếng, mỗi lần gặp nhau là những lần đấu khẩu gay gắt xuất hiện, nào giống như bây giờ có thể cùng nhau ngồi đây uống cà phê, càng không cần nói đến việc cầu xin cô rồi. Đường Hoan thầm nghĩ, nếu có một ngày Đường Vãn Tình khôi phục lại trí nhớ, nghĩ đến bản thân đã từng thấp giọng cầu xin cô như vậy, liệu có giận tới xanh mặt không đây? Khóe môi cô khẽ cong lên, hờ hững nói:
“Chuyện của cô thì cô nên tự mình giải quyết, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện giữa các người.”
Buông ra một câu nói rồi đứng dậy rời đi, Đường Vãn Tình nhìn theo bóng lưng đi xa dần của cô, ánh mắt đau lòng không chút giấu giếm mà để lộ rõ. Vốn tưởng rằng sau khi tâm sự với Đường Hoan, cô ít nhiều sẽ đồng ý giúp đỡ, nhưng không ngờ cô quả nhiên lại thẳng thừng từ chối như vậy, Đường Vãn Tình tự hỏi rốt cuộc trước đây mối thù hận giữa hai người lớn đến mức nào?
Ra khỏi quán cà phê, ánh nắng ấm áp chiếu lên người cô, khiến cô nhìn mọi thứ như càng đẹp mắt hơn. Hôm nay là cuối tuần do vậy cô không cần tới công ty làm việc, kể từ sau khi mang thai, cô đã cắt giảm đi khối lượng công việc của mình, không để bản thân quá lao lực. Bác sĩ nói thai phụ nhất định phải biết sắp xếp thời gian nghỉ ngơi hợp lý, chú ý bồi bổ dinh dưỡng, như vậy thai nhi mới có thể khỏe mạnh.
Đi dạo khắp phố một vòng, Đường Hoan phát hiện hình như đã rất lâu rồi cô không được nếm trải cái cảm giác này. Đi tới đứng bên cạnh bờ sông, gió trời thoang thoảng, len lỏi qua từng ngọn tóc của cô, vạt áo cô như tung bay trước gió. Nhớ lại câu nói hôm trước của Đoạn Kim Thần, tâm trạng cô bỗng trở nên nặng nề, đôi mắt long lanh vui vẻ trước đó trong nháy mắt liền biến mất.
“Anh chỉ là có phần thích em, nhưng anh không yêu em.”
Một câu nói lạnh lùng như băng tuyết mùa đông, chẳng khác nào một con dao sắc đâm xuyên trái tim cô, có phải chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa là anh có thể sẽ yêu cô? Lắc đầu, cô đau khổ cười, tự cười bản thân mộng tưởng hão huyền. Trong lúc cô vẫn đang thất thần, mải mê suy nghĩ về cuộc đời của mình thì một tiếng chuông điện thoại vang lên, thành công kéo cô quay trở lại với hiện thực. Rút điện thoại ra, vừa nhìn liền phát hiện là Giang Chi Thịnh, sau một hồi do dự, cuối cùng vẫn quyết định ấn nhận điện thoại.
“Alo, Đại Thịnh.”
Kể từ sau chuyện báo giá bị bại lộ lần trước, cả hai người đều không liên lạc với nhau, có lần anh gọi điện thoại tới cho cô, nhưng lại bị cô từ chối. Sau đó khi biết chuyện này không hề liên quan tới anh mà là do La Vưu Phi gây ra, cô vẫn luôn tự hỏi nên đối mặt với anh thế nào. Bởi vì họ đều là những người bạn tốt của cô, nhưng đi tới ngày hôm nay cô mới chợt nhận ra rằng giữa họ bây giờ đều đã có khoảng cách.
“Hoan Hoan, hôm nay có thời gian cùng nhau ăn một bữa không? Đã rất lâu rồi anh không gặp em.” Điện thoại truyền ra giọng nói e dè của Giang Chi Thịnh, dường như sợ rằng cô sẽ lại từ chối.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng đã nghĩ thông rất nhiều thứ, cũng đều đã bỏ qua cho tất cả, chỉ là tình yêu của anh dành cho Đường Hoan vẫn chẳng hề giảm bớt.
“Em……..”
“Hoan Hoan, đừng từ chối anh, ngày mai anh phải đi xa rồi, lẽ nào đến một câu tạm biệt em cũng không nỡ nói với anh sao?” Cuối cùng do sợ rằng sẽ lại một lần nữa nghe thấy lời từ chối của co, Giang Chi Thịnh đành đánh liều nói.
“Anh rời khỏi đây?” Đường Hoan sững người, hỏi ngược lại.
“Ừ, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ nhé, sáu giờ chiều nay.”
Cuối cùng Đường Hoan quyết định không từ chối anh, đúng sáu giờ chiều cả hai người tới nhà hàng đã hẹn trước, ngồi đối diện với nhau. Giang Chi Thịnh lựa chọn rời đi là bởi vì nếu vẫn còn tiếp tục ở lại đây, anh sợ rằng anh sẽ càng lún sâu hơn vào thứ tình cảm này. Khoảng thời gian này cô không nhận điện thoại của anh, cũng không đồng ý gặp anh, điều này đối với anh mà nói chẳng khác nào là một loại cực hình, chính vì vậy anh quyết định sẽ giấu đi tình cảm của mình, cất nó vào tim. Và cách để có thể ngăn cảm được trái tim chính là rời xa thành phố - nơi cô ở đây.
“Đại Thịnh, lần trước em nói chuyện có phần quá đáng, mong anh đừng để bụng.” Một câu xin lỗi được phát ra từ trong miệng Đường Hoan.
Dù thế nào đi chăng nữa cũng là do cô không đúng trước, nói cho cùng, trong chuyện này anh cũng là người bị hại, còn cô lại chẳng hề đứng dưới góc độ là anh để suy nghĩ, mà ngược lại còn trách móc anh. Khoảng thời gian này, trong lòng anh nhất định cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu.
“Không sao.” Giang Chi Thịnh lắc đầu nói, “Là do anh không tốt, đáng lẽ khi nhận được dòng thư đó anh nên nói với em một tiếng, thời gian gần đây em thế nào, cuộc sống có tốt không?” Rõ ràng là có hàng nghìn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại biến thành một câu hỏi thăm đơn giản. Nhìn vào gương mặt có phần gầy gò hơn trước, trong lòng anh không khỏi thương xót.
“Em rất tốt.”