Sáng hôm sau.
Qua một đêm ngon giấc, khi Đường Hoan tỉnh lại phía bên cạnh cô từ lâu đã trống rỗng, cảnh tượng tối qua bỗng ùa về trong đầu, một nụ cười nhẹ để lộ ra trên bờ môi của cô. Đưa tay đặt lên trên chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của mình, cô dường như có thể cảm nhận được tiểu sinh linh bé nhỏ kia đang từng ngày lớn lên ở trong đó. Cũng không biết tối qua có làm hại tới con của cô hay không, một lát nữa cô sẽ tới bệnh viện để kiểm tra một chút.
Lật chăn xuống giường, đang định tiến về phía phòng tắm thì bỗng dưng chiếc điện thoại trên đầu giường vang lên, Đường Hoan dừng bước, tiện tay cầm theo điện thoại. Một giây sau đó, bước chân của cô chợt sững lại, hai mắt trợn tròn mở to. Nội dung của tin nhắn là “Tôi tuyệt đối sẽ không để cô yên ổn bao lâu nữa đâu, trừ khi cô phải chết!”. Màn hình hiện thị một dòng số lạ, khi gọi lại thì chỉ nghe thấy giọng nói của tổng đài viên phát ra:
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi không có…….”
Không có? Nỗi nghi ngờ trong cô càng lớn hơn, rốt cuộc là ai đã gửi tới cho cô những dòng tin nhắn này? Lẽ nào người này và tên lão gia lần trước có liên quan tới nhau sao? Ngoại trừ ông ta, cô thật sự không thể nghĩ ra được bất kì ai khác, trước đây cô đã từng bảo Giang Chi Thịnh đi điều tra tư liệu về ông ta, chỉ có điều thông tin của ông ta lại rất ít, do ông ta không mấy khi ở trong nước, đa số thời gian đều định cư ở nước ngoài, chỉ có lần về nước nhưng lại không rõ mục đích.
Một bên Đường Hoan nghĩ hoài vẫn không ra ai là kẻ đứng sau dòng tin nhắn, một bên khác, La Vưu Phi lại đau lòng đến mức tuyệt vọng. Kể từ sau khi bị Giang Chi Thịnh bắt gặp cô và Đoạn Lâm Phong đi cùng nhau, anh vẫn luôn né tránh cô. Gọi điện thoại thì từ chối nhận máy, đến cửa chính của Giang Thị cô cũng không thể vào, quá nóng lòng, cô đành nhờ bảo vệ chuyển lời, nếu như anh không gặp cô, vậy thì hãy chờ gặp xác của cô. Bảo vệ chuyển lại nguyên văn lời nói của cô tới cho Giang Chi Thịnh, cuối cùng, anh đã đồng ý tới gặp La Vưu Phi.
Lúc này, cả hai người ngồi đối diện với nhau trong một phòng bao khách sạn, La Vưu Phi từ lúc bước vào vẫn luôn cúi gầm mặt, đôi mắt sưng húp đỏ hoe. Cô đã khóc suốt cả đêm hôm qua, nỗi đau khổ và sự dằn vặt như giằng xé cõi lòng của cô, cả đêm qua cô chưa từng chợp mắt lấy một phút.
“Đại Thịnh, em…..em biết em không còn mặt mũi nào để cầu xin sự tha thứ từ phía hai người, nhưng……” La Vưu Phi ấp úng nói, “Em xin lỗi, em…….em làm vậy chỉ là do em quá yêu anh….”
“Người mà cô cần phải xin lỗi không phải là tôi, mà là Hoan Hoan, cô ấy tin tưởng cô tới vậy, sao cô có thể làm ra chuyện này ở sau lưng cô ấy được chứ?” Giang Chi Thịnh chau mày, vẻ chán ghét để lộ rõ trong ánh mắt của anh, “Nếu như cô lấy cái chết ra chỉ để nói với tôi những lời này, vậy thì đừng làm nữa, vì không cần thiết.”
Dứt lời, anh đứng dậy định rời đi, La Vưu Phi vội vàng chạy tới trước mặt anh chắn đường, lắc đầu nói:
“Đại Thịnh, anh đừng như vậy với em, em……em biết em không nên làm như vậy, em cũng không biết lúc đó em bị sao, tại sao lại đồng ý với yêu cầu của Đoạn Lâm Phong……” La Vưu Phi nghẹn ngào nói tiếp, “Em……em biết rất rõ anh ta như vậy sẽ làm hại tới Hoan Hoan, nhưng vì bản thân em vẫn chấp nhận làm tổn thương cô ấy, đồng thời cũng gây tổn thương tới, em thật sự vô cùng ăn năn và tự trách, thật sự, Đại Thịnh, anh có thể đánh em chửi em, nhưng……nhưng anh có thể bỏ qua cho em lần này được không…….”
“Người mà cô làm tổn thương ở đây không là tôi, mà là Hoan Hoan.” Giang Chi Thịnh mặt không cảm xúc nhìn vào cô, nếu như không phải vì cô là bạn thân nhất của Đường Hoan, anh tuyệt đối sẽ chẳng buồn nhìn lấy một cái.
Nghe miệng anh nói ra từng câu từng chữ đều nhắc tới Đường Hoan, La Vưu Phi vừa giận vừa ân hận vừa tức giận, cảm xúc kìm nén bấy lâu nay trong nháy mắt như bùng nổ.
“Đường Hoan Đường Hoan Đường Hoan, anh lúc nào cũng chỉ biết tới cô ấy mà thôi, tại sao anh đều không để ý tới em? Em rốt cuộc có chỗ nào không bằng cô ấy chứ? Cô ấy thì sao, luôn mồm luôn miệng nói em là bạn tốt của cô ấy, nói sẽ giúp em, nhưng sau lưng lại âm thầm dây dưa không dứt với anh.”
Một giọt nước mắt lăn dài trên má, trái tim cô như vỡ tan ra, nghẹn ngào nói tiếp:
“Anh nói cho em biết, em làm như vậy là sai sao?” Tình yêu quả nhiên khiến con người như mù đi đôi mắt, có thể khiến hai người chị em suốt bao năm qua trong phút chốc bỗng trở thành kẻ thù của nhau.
Cảm thấy có chút thương xót, vừa cảm thấy có chút đồng cảm, nhìn vào những giọt nước mắt của cô, Giang Chi Thịnh thấp giọng nói:
“Vưu Phi, tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, Đường Hoan từ trước tới nay chưa từng thích tôi, trong lòng cô ấy, tôi mãi mãi chỉ là một người bạn tốt mà thôi, sau này cô đừng vì tôi mà làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.” Ngập ngừng vài giây, Giang Chi Thịnh nói tiếp, “Bởi vì tôi sẽ không thích cô, trong lòng Đường Hoan, địa vị của tôi không cao bằng cô, cô biết tôi ngưỡng mộ cô tới nhường nào không? Cô ấy có chuyện gì cũng đều kể cho cô nghe, nhưng tôi thì khác, chỉ cần tôi tiến lại gần, cô ấy sẽ tìm cách trốn tránh. Nếu như để cô ấy biết người bạn mà cô ấy tin tưởng và tín nhiệm nhất phản bội lại cô ấy, cô cảm thấy cô ấy có thể chấp nhận được sự thật này hay không?”
Nghiến chặt răng, La Vưu Phi nhất thời không nói nên lời, vẻ dằn vặt hằn sâu trong ánh mắt của cô. Nhớ lại thời còn đi học nằm chung trên một chiếc giường, đến cả những lời thề non hẹn ước của trước kia, trong nháy mắt như ùa về trong trí nhớ của cô. Cô đã từng nói rằng cả đời này dù cho tất cả mọi người đều quay lưng với Đường Hoan, La Vưu Phi cô chắc chắn sẽ luôn ở bên cạnh cô, đứng về phía cô. Nhưng cô đã làm những gì vậy? Đau khổ ôm đầu quỳ xuống, những giọt nước mắt từ từ rơi xuống đất.
Giang Chi Thịnh cúi người, vỗ nhẹ lên lưng cô rồi nói:
“Vưu Phi, có những chuyện làm sai rồi cũng không sao, nhưng điều quan trọng nhất ở đây chính là sai còn có thể sửa, tìm cơ hội nói ra sự thật cho Đường Hoan biết, tôi tin cô ấy nhất sẽ tha thứ cho cô, bằng không sau này để cô ấy biết được, hai người chắc chắn sẽ chẳng thể tiếp tục làm bạn nữa đâu.” Dứt lời, anh nói tiếp, “Nhớ rằng, dù cho là ai đi chăng nữa cũng không xứng đáng để cô thay đổi, còn cô cũng không cần hao công tổn sức đi làm những chuyện vô ích này vì tôi nữa.”
La Vưu Phi ngước đôi mắt đã ướt nhòe của mình lên nhìn Giang Chi Thịnh, khẽ gật đầu. Anh nói đúng, Đường Hoan là người bạn tốt nhất của cô, cô không thể mất đi người bạn này.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Đường Hoan thảnh thơi ngồi sưởi nắng trong vườn nhà, ánh nắng ấm áp mang theo những cơn gió, khẽ luồn qua mái tóc cô. Đường Hoan lim dim đôi mắt, điện thoại trong túi bỗng vang lên, mơ màng lấy ra điện thoại, phát hiện màn hình hiển thị người gọi tới là La Vưu Phi. Sửng sốt ngồi thẳng người dậy, chần chừ nhìn vào màn hình hồi lâu, cuối cùng cô vẫn nhấp máy nhận điện thoại,
“Alo.”
“Hoan Hoan, chúng ta gặp nhau đi, cậu bây giờ có đang rảnh không?” Giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong điện thoại, nhưng tới nay nghe lại chẳng còn giống như trước nữa.
“Xin lỗi, mình bây giờ không rảnh, lần sau đi, mình tắt máy trước đây.”
Dứt lời, cũng không màng tới việc La Vưu Phi vẫn còn lời muốn nói tiếp, cô thẳng tay ngắt điện thoại, tâm trạng không dễ dàng mới có thể bình phục trở lại trong nháy mắt lại trở nên nặng nề. Cô vẫn chưa biết nên đối mặt với La Vưu Phi ra sao, chuyện này quả thực đã mang tới cho cô đả kích rất lớn, trước đây cô có thể yên tâm tin tưởng luôn có một người đứng về phía cô, nhưng bây giờ……cô đến một người có thể tín nhiệm cũng chẳng có nữa rồi. Bờ môi đỏ khẽ cong lên theo đường vòng cung, từ từ ngả lưng nằm xuống, tiếp tục nhắm chặt hai mắt.
Sau hai ngày nghỉ dưỡng ở nhà, Đường Hoan quay trở lại công ty làm việc, nhân lúc cô không biết chuyện, Đoạn Kim Thần bắt đầu lên kế hoạch ra tay với La Thị. La Thị là công ty nhỏ, đối với Đoàn Thị mà nói rõ ràng là trứng chọi với đá, chỉ cần anh ra tay, bọn họ chắc chắn sẽ không có đủ năng lực để phản đòn. Chỉ vỏn vẹn trong một ngày, cổ phiếu của La Thị rớt giá không phanh, cả công ty chao đảo. Sang tới ngày thứ hai, cổ đông bắt đầu rút vốn đầu tư, rất nhiều đối tác làm ăn đột nhiên không cung cấp hàng hóa, dẫn tới việc rất nhiều hạng mục không thể tiếp tục tiến hành, La Phụ như ngồi trên đống lửa, gấp rút gọi La Vưu Phi quay về.
“Con và Đoạn phu nhân chẳng phải là bạn tốt hay sao? Sao Đoàn Thị đột nhiên nhắm vào chúng ta vậy? Công ty khó khăn lắm mới cải tử hồi sinh được, bây giờ lại bị đày đọa thế này, bố biết phải làm sao tiếp đây?” La Nhĩ Ưu sốt sắng nói.
La Vưu Phi hoảng hốt kinh ngạc, vội hỏi:
“Bố, ý của bố là công ty biến thành như vậy là vì Đoàn Thị ư?”
Lẽ nào Hoan Hoan đã biết chuyện rồi sao? Đây chính là lý do cô nhất định không chịu gặp mặt cô đấy sao? Cô tưởng rằng việc cô làm ngoài cô và Đoạn Lâm Phong biết ra, dường như chẳng ai có thể biết được chuyện này, nhưng cô quả thực đã xem thường bản lĩnh của Đoạn Kim Thần, anh làm vậy là để báo thù cô.
“Vưu Phi, bố nói chuyện với con con rốt cuộc có nghe thấy hay không vậy?”
Lắc mạnh hai bên vai của La Vưu Phi, trong nháy mắt như sực tỉnh lại, ánh mắt cô để lộ ra vẻ tự trách.
“Bố, con xin lỗi…..chuyện này là do con không tốt…….”
Sau khi nghe La Vưu Phi kể lại đầu đuôi câu chuyện, La phụ không ngừng lắc đầu thở dài, nhưng dẫu sao đây cũng là con gái ruột của ông, thấy cô hối hận như vậy, ông cũng không nỡ buông lời nặng nhẹ với cô.
“Bố, bố yên tâm, chuyện này vốn dĩ là vì con mà ra, con nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện này.” Nói xong, không chờ La phụ nói gì thêm, La Vưu Phi chạy vội ra khỏi La Thị.
Bận bịu chính là cách đốt cháy thời gian nhanh nhất, vì vào đống bản thiết kế vừa hoàn thành, Đường Hoan ưỡn ngực vươn vai một cái. Ngoảnh đầu nhìn ra thời tiết ngoài cửa sổ, một nụ cười nhàn nhạt để lộ trên bờ môi cô, sau hai ngày chìm trong trầm mặc và suy nghĩ, cô cuối cùng cũng đã nghĩ thông rồi. Dẫu có ra sao thì cuộc sống của cô vẫn phải tiếp tục, vả lại bây giờ cô cũng không còn chỉ sống cho riêng mình nữa rồi. Cúi đầu, nhìn xuống chiếc bụng phẳng của mình, ánh mắt cô bỗng trở nên dịu dàng hơn lúc bình thường.
“Cốc cốc…..”
Phòng làm việc đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Đường Hoan khôi phục lại vẻ mặt bình thường của mình, lạnh giọng lên tiếng.
“Mời vào.”
Thư kí đẩy cửa bước vào, kính cẩn nói:
“Giám đốc Đường, cô La ở bên ngoài nói có việc gấp muốn gặp cô.”
Đường Hoan có chút bất ngờ, không chờ cô đồng ý, La Vưu Phi đột nhiên tiến vào trong, gấp gáp nói:
“Hoan Hoan, mình thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
“Chuyện này…….”
“Tiểu Lý, không sao, cô đi làm việc của mình đi.”
Thư ký chưa kịp nói hết, Đường Hoan liền cắt ngang lời cô, thấy Đường Hoan đã nói như vậy, thư ký gật đầu rồi quay người rời khỏi phòng làm việc. Sau khi thư ký đi ra ngoài, La Vưu Phi đi tới trước mặt Đường Hoan, hai mắt đỏ hoe.
“Hoan Hoan, mình xin cậu, cậu bảo Đoạn Kim Thần bỏ qua cho La Thị được không?”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Đường Hoan khó hiểu nhìn La Vưu Phi, “La Thị xảy ra chuyện gì rồi?”
La Vưu Phi tóm tắt mọi chuyện cho Đường Hoan nghe, cô vốn tưởng rằng Đường Hoan biết chuyện Đoạn Kim Thần ra tay đối phó với La Thị, nhưng hóa ra cô lại chẳng hề biết gì cả. Sau khi nghe xong, Đường Hoan vẫn có chút gì đó không tin, lo sợ rằng đây sẽ lại là một cái bẫy khác của La Vưu Phi và Đoạn Lâm Phong, dẫu sao thì cuộc nói chuyện lần trước của hai người họ cũng đều đã lọt cả vào tai cô.
“Hoan Hoan, là thật đó, mình không bao giờ lấy những chuyện như vậy ra để đùa đâu, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp mình được thôi.” Giọng nói của La Vưu Phi có phần nghẹn ngào, cánh tay giữ túi không ngừng siết chặt.
‘’Vưu Phi, chuyện này mình sẽ hỏi lại cho rõ ràng, cậu về trước đi.”
“Hoan Hoan, mình…..cảm ơn cậu, mong cậu nể tình hai chúng ta là bạn tốt suốt bao năm qua, nhất định phải giúp mình, La Thị là tâm huyết của bố mình, mình không thể tròn mắt đứng nhìn nó sụp đổ.”
Ánh mắt Đường Hoan trở nên phức tạp, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày hai người họ phải dùng tới cách này để nói chuyện với nhau, thậm chí phải dùng tới cả chữ cầu xin. Hít sâu một hơi, lắc đầu rồi nói:
“Cậu về trước đi, có tin tức gì mình sẽ báo cho cậu biết.”
Dẫu có thế nào đi chăng nữa, cô đều không thể quên được những việc mà La Vưu Phi đã từng giúp cô trước đây, cô ấy đã từng vì cô mà đối đầu với Nhiễm Thị, chuyện này hại La Vưu Phi rơi vào nguy hiểm. Tất cả những điều đó cô đều ghi nhớ trong tim, do vậy, dù cho La Vưu Phi đã làm những gì với cô, cô nhất định phải trả lại ân tình này.