Đối mặt với tình huống này, cô muốn ngăn cản nhưng bất lực.
Nếu như có thể thực sự kiểm soát khi yêu một ai đó, vậy thì bây giờ cô cũng không cần phải đau khổ như thế này.
“Hóa ra em cho rằng anh là người như vậy.” Đoạn Kim Thần nghiến răng nói, trong mắt cuộn trào bão tố.
Đường Hoan nhìn thẳng vào mắt anh không chút sợ hãi: “Lẽ nào em nói sai sao? Không phải anh luôn độc đoán chuyên quyền cho mình là đúng sao? Không phải anh luôn cho rằng mình bị cắm sừng cho nên mới đối xử với em như vậy sao?”
Chuyện đến nước này, cô đã nhìn thấu mọi thứ rồi, cho dù rời khỏi anh trái tim cô sẽ chết, nhưng cô cũng không muốn bị anh giày vò mãi như thế này.
Đoạn Kim Thần mím môi nhìn cô, nhiệt độ trong không khí giảm xuống từng chút một, không ai chịu lên tiếng.
Đúng lúc này cô lao công bước ra khỏi phòng sau khi vừa dọn dẹp xong, nhìn thấy bầu không khí căng thẳng giữa hai người, cô ấy muốn nhìn nhưng lại bị Đoạn Kim Thần trừng mắt nhìn, cô lao công sợ hãi nhanh chóng đẩy xe đi khỏi hiện trường, như thể phía sau cô ấy có bão táp thú dữ vậy.
“Sao không nói rồi?” Sau một hồi im lặng, Đường Hoan lên tiếng phá vỡ sự im lặng, trên mặt cô lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Dù sao bây giờ cô cũng không còn gì phải sợ nữa rồi, nếu như anh muốn đe dọa cô, vậy thì tùy anh thôi, tốt nhất anh hãy tức giận mà ly hôn với cô, như vậy cô có thể được giải thoát, sau đó có thể đưa bà ngoại rời khỏi thành phố đau thương này và sống một cuộc đời nhỏ bé của họ.
Đối mặt với câu hỏi của cô, Đoạn Kim Thần không hề lên tiếng mà chỉ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung mang theo mùi thuốc súng nồng nặc.
Anh đột nhiên tiến lên từng bước, cô bị giật mình trước hành động này của anh, Đường Hoan lùi lại một bước và nhìn anh với vẻ mặt cảnh giác: “Anh muốn làm gì? Em cảnh cáo anh, đừng có làm bậy.”
“Em cho rằng anh sẽ làm gì? Bà xã của anh.” Đôi môi mỏng của Đoạn Kim Thần cong lên tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp, trên mặt rõ ràng là đang cười, nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, anh của lúc này đáng sợ hơn bao giờ hết.
Khi Đường Hoan tưởng anh sẽ có động thái tiếp theo, nhưng không ngờ anh chỉ mở cửa ra, sau đó vươn tay kéo cô vào phòng.
“A....” Đường Hoan hét lên kinh ngạc trước hành động này của anh, sau đó anh hất mạnh tay khiến cô ngã xuống sofa.
Vốn dĩ sau khi uống rượu cô đã có chút đau đầu, bây giờ bị anh đẩy như vậy, cảm giác chóng mặt càng nặng nề hơn, phải một lúc sau cô mới ổn định lại.
Không biết có phải là do men rượu hay không, tóm lại bây giờ cô to gan hơn lúc bình thường rất nhiều, cô ngẩng đầu lên và nhìn anh với ánh mắt mỉa mai: “Đoạn Kim Thần, ngoài việc bắt nạt em ra anh còn được việc gì nữa, ban đầu rõ ràng đã nói hai chúng ta là mối quan hệ hợp tác, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không coi em ra gì.”
“Nếu đã như vậy chúng ta ly hôn đi, như vậy mọi người đều không ghét nhau không phải tốt hơn sao? Cũng tránh việc anh cảm thấy không vui khi ngày nào cũng nhìn thấy em.”
Những lời này cô đã đè nén ở trong lòng rất lâu rồi, giờ nói ra khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Trong mắt cô, mặc dù ban đầu chỉ vì lợi dụng lẫn nhau nên mới kết hôn, cuộc sống sau hôn nhân cũng không vui vẻ mấy, nhưng anh cũng từng khiến cô cảm động, khi cô gặp phải nguy hiểm, anh đã bất chấp cả mạng sống để cứu cô, cô rất cảm động, nhưng bây giờ những sự rung động đó đã không còn nữa rồi.
Sắc mặt Đoạn Kim Thần tối sầm lại, anh bước tới nắm chặt cổ tay cô.
Đường Hoan cau mày đau đớn nhưng cô bướng bỉnh không chịu kêu lên, rõ ràng trong lòng rất đau đớn nhưng trên mặt cô lại nở một nụ cười nhạt, điều đó khiến cơn giận của Đoạn Kim Thần càng trở nên mãnh liệt hơn.
“Em nôn nóng muốn ly hôn với anh để ở bên người đàn ông khác như vậy sao?” Gân xanh nổi đầy trên trán anh, nếu như không phải anh kìm cố kìm nén lửa giận trong lòng, có lẽ bây giờ cổ tay Đường Hoan đã bị gãy rồi.
“Đúng vậy!” Cô không chút do dự đáp lại, trái tim cô đau đớn không thở nổi.
“Hóa ra em em ly hôn với anh là để ở bên Giang Chi Thịnh!” Cơn giận trong lòng Đoạn Kim Thần đã lên đến cực điểm, tiếng gầm của anh khiến cơ thể cô không khỏi run lên.
Khoảnh khắc đó, cô dường như nhìn thấy hai người thực sự đã đi đến hồi kết.
Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ và chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của người đàn ông.
Thật lâu sau, Đường Hoan lấy hết can đảm nhìn anh và nhẹ nhàng nói: “Đoạn Kim Thần, anh cho rằng chúng ta cứ tiếp tục như vậy có ý nghĩa gì không? Nếu như anh không thích em, tại sao không chịu ly hôn với em?”
“Ly hôn sao? Đường Hoan, em đừng bao giờ nghĩ đến chuyện này!”Vẻ kiên định hiện lên trong mắt của người đàn ông khiến trái tim Đường Hoan thắt lại, anh kéo mạnh một cái và bế cô lên: “Cả đời này em cũng đừng nghĩ đến việc ly hôn với anh, anh tuyệt đối sẽ không cho phép em ở bên Giang Chi Thịnh đâu.”
“A...anh bỏ em xuống, Đoạn Kim Thần....”
Đoạn Kim Thần phớt lờ sự vùng vẫy của cô mà bế cô sải bước đi về phía phòng ngủ.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, tiếng động lớn khiến Đường Hoan càng thêm run rẩy.
Cô bị anh ném xuống giường không thương tiếc, đầu óc cô choáng váng, cô còn chưa kịp đứng dậy thì thân hình cao lớn của Đoạn Kim Thần đã ập xuống.
Sức nặng khiến cô khó thở, cô theo bản năng không ngừng giãy dụa nhưng người đàn ông đã giữ hai tay cô trên đỉnh đầu, sau đó hôn lên người cô một cách mãnh liệt.
Cả một đêm, Đoạn Kim Thần chiếm lấy cô một cách mãnh liệt, tất cả sự tức giận của anh đều dồn hết lên người Đường Hoan.
Đường Hoan nhíu mày thật chặt, làn da trở nên ửng hồng, cô không biết rốt cuộc bản thân đã bị anh chiếm hữu bao nhiêu lần, cô chỉ biết cuối cùng cô đã ngất đi.
Nhìn Đường Hoan đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, trên khuôn mặt thanh tú của cô không còn chút sắc máu nào, Đoạn Kim Thần cau mày, anh thản nhiên vén những sợi tóc vương trên mặt ra sau tai cho cô.
Đột nhiên anh ghé sát vào tai cô, từ trong miệng phát ra một giọng nói trầm thấp: “Cả đời này em cũng đừng mong rời khỏi anh.”
Khi Đường Hoan tỉnh lại đã là ngày hôm sau, toàn thân đau nhức khiến cô cau mày, khi cô mở mắt ra, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Đoạn Kim Thần.
Nghĩ đến mọi chuyện tối hôm qua, trái tim cô vô cùng đau đớn, cô đưa tay ôm lấy ngực cố gắng muốn khiến nó bớt đau một chút, nhưng không hề có chút tác dụng nào.
Cô nhấc chăn ra rồi xuống giường, cơn đau từ hạ thân truyền đến khiến cô phải cắn môi.
Cô kìm chế cơn đau và đi vào phòng tắm ngâm nước nóng, lúc này cơn đau trên cơ thể mới dịu đi.
Nửa tiếng sau cô ra khỏi phòng tắm, vừa ra ngoài cô liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô đi đến bên cạnh bàn rồi cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là La Vưu Phi, cô không chút do dự nghe máy: “Alo, Vưu Phi.”
Cô thuận tiện ngồi xuống giường và dựa lưng vào gối, cho đến khi mở miệng nói chuyện cô mới nhận ra giọng nói của mình rất khàn.
Nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, La Vưu Phi lo lắng nói: “Hoan Hoan, giọng của cậu làm sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?”
Đường Hoan lắc đầu cười khổ: “Mình không sao, đúng rồi, Vưu Phi, có phải lần trước cậu nói với Đoạn Lâm Phong mình đến quán bar đúng không?”
“Không có, sao mình có thể nói với anh ta chứ? Hôm nay mình gọi điện cho cậu là vì chuyện này, lần trước mình không đến là do mình đã uống quá nhiều nên quên mất, mình muốn nói xin lỗi cậu.” La Vưu Phi nghe thấy cô nói như vậy cũng không vòng vo mà trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.
“Vậy tại sao anh ta lại biết mình đến quán bar?”
Cô không tin trên đời này lại có nhiều chuyện tình cờ như vậy, cô và Đoạn Lâm Phong tình cờ gặp nhau cũng không chỉ một hai lần.
“Mình không biết làm sao anh ta biết được, hay là hai người tình cờ gặp nhau, hoặc là có ai đó đã thông báo cho anh ta?” Giọng nói trong trẻo của La Vưu Phi vang lên trong điện thoại, Đường Hoan còn chưa kịp trả lời, cô ấy đột nhiên lo lắng nói: “Có phải anh lại bắt nạt cậu không?”
“Không, chỉ là mình hơi tò mò, tại sao anh ta lại biết mình ở đó.”
Đường Hoan nhíu mày, nhưng cô không hề nghi ngờ những gì La Vưu Phi nói.
Đôi mắt La Vưu Phi hơi dao động, nghe giọng nói của Đường Hoan không có sự nghi ngờ nào cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm: “Anh ta không bắt nạt cậu thì tốt, Hoan Hoan, cậu nghi ngờ có người nói cho Đoạn Lâm Phong biết hành tung của cậu sao?”
“Ừm.” Đường Hoan gật đầu: “Mình cảm thấy mọi thứ đều quá mức trùng hợp, ngoài việc có ai đó đứng sau chuyện này mình không thể nghĩ ra khả năng thứ hai.”
Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy chuyện này có liên quan đến Đường Vãn Tình, dù sao tối hôm đó việc gặp cô ta ở bên ngoài quán bar là quá tình cờ, một người mất trí nhớ sao đêm hôm khuya khoắt lại có thể xuất hiện ở một nơi hỗn tạp như vậy.
Hơn nữa, Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành không thể nào để cô ta đi ra ngoài một mình như vậy mà không quan tâm được.
Cho đến bây giờ, cô vẫn coi La Vưu Phi là chị em tốt của mình và tin tưởng cô ấy vô điều kiện, cho nên cô đương nhiên sẽ không nghi ngờ những gì cô ấy nói.
Hai người trò chuyện thêm một lúc lâu mới cúp máy.
Cô quay đầu nhìn bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ với vẻ trầm tư.
Sáng sớm ra đã không thấy bóng dáng của Đoạn Kim Thần đâu, cô dậy lâu như vậy rồi cũng không nhìn thấy anh, có lẽ là đi họp rồi.
Cô lắc đầu, nhất thời có chút muốn bật cười, rõ ràng tối qua anh đã hành hạ cô dã man như vậy, vậy mà bây giờ cô còn lo lắng không biết anh đã đi đâu.
Sau khi ăn sáng xong, Đường Hoan ở trong phòng cảm thấy có chút buồn chán, cô nghĩ phải ra ngoài một chút, dù sao ở đã ở đây hai ba ngày rồi, cô không thể đợi Đoạn Kim Thần đưa cô đi chơi được.
Đi dạo trên đường phố nước Pháp, làn gió nhẹ thoáng qua thổi bay tóc cô, nhìn những dòng người chen chúc trên phố, lắng nghe tiếng cười nói của họ, tâm trạng chán nản của cô nhanh chóng được cải thiện rất nhiều.
Phải nói rằng phong cảnh ở đây rất đẹp, nhưng đáng tiếc là tiếng anh của cô không được tốt lắm, nếu không cô nhất định sẽ đến một nơi xa hơn.
Cô đi loanh quanh không mục đích trên phố một vòng, khi cô muốn quay trở lại khách sạn thì đột nhiên nhìn thấy một bóng người rất giống Lương Phỉ Phỉ.
Cô chợt cảm thấy căng thẳng, cô chăm chú nhìn qua đó thì phát hiện người phụ nữ giống Lương Phỉ Phỉ đang đi về phía trước.
Người phụ nữ đó luôn quay lưng về phía cô khiến cô không thể nhìn rõ được khuôn mặt của người phụ nữ đó, nhưng dáng người và thần thái di chuyển của cô ta rất giống Lương Phỉ Phỉ.
Từ khi Lương Phỉ Phỉ được cứu ra khỏi nhà tù, cô ta giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy. Bây giờ khó khăn lắm mới có thể nhìn thấy một người phụ nữ giống cô ta, vì vậy làm thế nào cô cũng phải xác nhận điều đó.
Cô đi theo cô ta rẽ hết lối này đến lối khác, không biết từ lúc nào đã rời khỏi con phố đông đúc. Đường Hoan sợ sẽ mất dấu Lương Phỉ Phỉ nên rất cẩn thận, bởi vì quá chăm chú nên cô không hề nhận ra xung quanh ngày càng hẻo lánh.
Sau khi rẽ vào một góc, khi cô đuổi theo đến nơi thì trong ngõ không có ai, cô bước về phía trước vài bước, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.
Thật kỳ lạ, rõ ràng cô ta rẽ vào hướng này mà.
“Ầm.....”