Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 191: Trùng hợp?



Đường Hoan chạy ra khỏi quán bar với vẻ mặt hoảng sợ, cô không ngờ lúc chạy ra cửa lại va phải Đường Vãn Tình, trong mắt cô lóe lên một tia kinh ngạc.

Đường Vãn Tình vừa nhìn thấy cô liền bước tới, khi nhìn thấy máu trên tay cô, cô ta kinh ngạc hét lên: “Hoan Hoan, em bị chảy máu rồi.”

Sau khi nghe cô ta nói như vậy, Đường Hoan mới cảm thấy tay mình đau rát, cô cúi đầu xuống và thấy cánh tay mình đang rỉ máu.

Dưới ánh trăng, vết máu trên tay cô trở nên vô cùng nổi bật, máu tươi chảy dọc xuống cổ tay cô, có thể là do mảnh thủy tinh vỡ vừa rồi cứa vào tay cô.

Ánh mắt cô hơi dao động, cô nhìn chằm chằm Đường Vãn Tình: “Tôi không sao, sao muộn như vậy rồi chị còn ở đây?”

Lần trước cô bị người lạ tấn công, lần này đến quán bar lại gặp phải cô ta, chẳng lẽ lại là một sự tình cờ sao?

Trên thế giới này thực sự có nhiều sự trùng hợp như vậy sao?

“Chị đi tìm em mà, chị rất nhớ em, chị không ngủ được nên đã lén đi ra ngoài, lúc chị đi ra ngoài đúng lúc nhìn thấy em đi ra khỏi cửa nên chị liền đi theo, em làm sao vậy? Chảy nhiều máu như vậy chắc là đau lắm, chị đưa em đến bệnh viện nhé.”

Câu trả lời vô cùng thông minh khiến Đường Hoan không thể tìm ra chút kẽ hở nào, nhìn sự lo lắng trong mắt cô ta cũng không giống như đang giả vờ nên Đường Hoan cũng không vướng bận với câu trả lời này nữa mà chỉ âm thầm đề phòng.

“Không sao, tôi về nhà xử lý một chút là được, vết thương không sâu lắm.” Cô từ chối lời đề nghị của cô ta, Đường Hoan muốn rút tay lại nhưng lại bị Đường Vãn Tình lại giữ chặt không chịu buông ra: “Vậy chị sẽ đưa em về nhà.”

“Không cần đâu, muộn rồi, chị cũng về đi, nếu không bố mẹ chị sẽ rất lo lắng.”

“Không được, bây giờ em đang bị thương, sao chị có thể để em về một mình được? Đi thôi.” Trước sự kiên quyết của cô ta, Đường Hoan đành phải để cô ta đưa mình về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ.

Khi chiếc xe dừng lại, Đường Hoan mở cửa xuống xe, Đường Vãn Tình cũng xuống theo: “Hoan Hoan, về nhà nhớ xử lý vết cẩn thận, nếu không nó sẽ bị viêm đó.”

Đường Hoan gật đầu, cô đang định lên tiếng thì một giọng nói lạnh lùng đã vang lên trước: “Tại sao em lại bị thương?”

Một cơn gió lạnh thổi qua, sau khi định thần lại, cô nhận ra Đoạn Kim Thần đã đứng ở trước mặt mình với ánh mắt lạnh lùng.

Cô còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy giọng nói của Đường Vãn Tình: “Khi tôi thấy em ấy đi ra từ quán bar thì đã bị thương rồi.”

Đường Vãn Tình cảm nhận được ánh mắt của Đường Hoan, cô giống như một con thỏ sợ hãi, giống như cô đã nói sai điều gì vậy, cô mím môi và cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào Đường Hoan.

Sắc mặt Đoạn Kim Thần trầm xuống, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, nhưng anh không nói gì mà mạnh mẽ kéo Đường Hoan đi vào nhà.

Cô quay đầu lại nhìn Đường Vãn Tình vẫn đang đứng yên tại chỗ và nhẹ nhàng nói: “Chị về trước đi.”

Cô ta thực sự bị mất trí nhớ sao? Vừa rồi câu trả lời của cô ta giống như giọng điệu hả hê khi cô gặp chuyện như trước đây vậy, chẳng trách cô ta bị người ta hiểu lầm.

Còn nữa muộn như vậy rồi, cô ta còn đột nhiên xuất hiện ở một nơi hỗn tạp như quán bar, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Nếu như thực sự như lời cô ta nói, bởi vì nhớ cô và tình cờ nhìn thấy cô đi ra ngoài thì sao?

Cô ta đi ra ngoài muộn như vậy, lẽ nào Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành không lo lắng hay sao? Dù sao bây giờ cô ta vẫn là một bệnh nhân.

“Ay...” Lúc cô đang thất thần, một cảm giác đau rát từ cánh tay truyền đến khiến cô hít một hơi thật sâu, tâm hồn đang bay bổng của cô cũng lập tức quay trở lại.

Cô cúi đầu xuống liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, trên tay cằm tăm bông đang nhẹ nhàng lau vết thương cho cô: “Vừa nói xong em đã quên, đáng đời.”

“Anh nói chuyện có thể đừng quái gở như vậy được không? Em....” Nói được nửa chừng, Đường Hoan đột nhiên không biết nên giải thích như thế nào, nếu như để anh biết cô ở cùng với Đoạn Lâm Phong, có lẽ anh sẽ lại nghĩ linh tinh mất?

“Em làm sao?” Thấy cô nói được một nửa không nói nữa, Đoạn Kim Thần khẽ hỏi.

Ánh mắt Đường Hoan hơi dao động, cô lập tức quay đi chỗ khác: “Không có gì...a....anh có thể nhẹ tay một chút không hả? Nếu như anh không muốn xử lý vết thương cho em thì để em tự làm.”

Cơn đau truyền đến từ cánh tay khiến cô cau mày, mặt cô cắt không còn một giọt máu, giọng nói cũng lớn hơn vài phần.

Sắc mặt Đoạn Kim Thần không hề thay đổi, sau khi giúp cô băng bó xong anh liền cất tăm bông và thuốc khử trùng vào trong hộp thuốc.

Anh quay đầu lại và nheo mắt nhìn cô, sau đó chậm rãi đến gần cô.

Hơi thở độc đáo của người đàn ông ập đến, trái tim Đường Hoan bất giác đập nhanh hơn, cô theo bản năng lùi về phía sau, cho đến khi chạm vào ghế sofa và không còn đường lui: “Anh...anh lại gần như vậy để làm gì?”

Giọng nói của cô có chút lắp bắp, cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô, anh vươn tay nhéo cằm cô, khoảng cách của hai người gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương: “Em không có gì muốn nói sao.”

“Em cần nói cái gì chứ?” Đường Hoan chớp mắt, cô cảm thấy có chút kỳ lạ trước câu hỏi của anh.

Sự lạnh lùng trong mắt anh ngày càng sâu hơn, Đường Hoan nghĩ rằng anh sẽ làm gì đó, nhưng không ngờ anh lại đột nhiên buông tay ra và đứng thằng dậy, anh nhìn cô một cái đầy ẩn ý rồi quay người rời đi.

Cô cảm thấy có chút kỳ lạ trước ánh mắt vừa rồi của anh, Đường Hoan bứt tóc, nhìn miếng băng gạc màu trắng trên cánh tay, trong mắt cô đều là sự phức tạp.

Tại sao anh luôn có thể đối xử với cô một cách ung dung và bình tĩnh như vậy. Nếu như trong lòng anh đã không có vị trí của cô, tại sao còn dịu dàng với cô như vậy, lẽ nào anh không biết điều này sẽ khiến cô càng đắm chìm sâu hơn hơn?

Cô khẽ thở dài rồi quay đầu nhìn màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, sau đó đứng dậy trở về phòng.

Vừa nằm xuống giường sau khi tắm xong không bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trong màn đêm yên tĩnh, âm thanh đó trở nên vô cùng rõ ràng.

Đường Hoan sợ hãi bật dậy khỏi giường, khi cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang tức giận đi vào.

Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông và nghi ngờ hỏi: “Sao vậy, nửa đêm ai lại chọc giận anh rồi à?”

“Có phải tối nay em ở cùng với Đoạn Lâm Phong không?” Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên, ánh mắt nhìn cô không có chút ấm áp nào, bàn tay buông thõng hai bên hông đang siết chặt lại lộ ra tâm trạng của anh lúc này.

Vừa nãy khi trở lại phòng sách, anh đã nhờ trợ lý tìm hiểu xem tối nay Đường Hoan đã đi đâu, không ngờ lại điều tra ra cô ở cùng với Đoạn Lâm Phong, hai người còn gặp nhau trong phòng riêng nữa.

Sự ghen tuông không ngừng ăn mòn lý trí của anh, ngữ khí chất vấn của anh khiến Đường Hoan đã hiểu ra phần nào, cô biết cho dù cô không nói với anh thì anh cũng sẽ điều tra ra thôi.

Chỉ là tối hôm nay rõ ràng cô đã hẹn với La Vưu Phi, cô không biết tại sao Đoạn Lâm Phong lại xuất hiện ở đó, nhưng anh dựa vào đâu mà lại nói với cô bằng giọng điệu chất vấn này.

“Em có ở cùng với Đoạn Lâm Phong hay không liên quan gì đến anh, anh có từng quan tâm đến em không? Em không hỏi khi anh ở cùng với người phụ nữ khác, vậy anh có tư cách gì mà chất vấn em?”

Điều cô ghét nhất chính là anh luôn dùng giọng điệu chất vấn này để hỏi cô, như thể cô đã làm chuyện gì có lỗi với anh vậy.

Rõ ràng anh không quản lý tốt bản thân, vậy anh dựa vào đâu mà chất vấn cô như vậy, giữa họ đều công bằng không phải sao.

Sắc mặt Đoạn Kim Thần vô cùng u ám, anh bước tới nắm chặt tay cô và nói với giọng tức giận: “Em nói cái gì?”

“Lẽ nào em nói sai sao?” Đường Hoan không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh dám nói mỗi lần đi công tác anh đều không đến chỗ người phụ nữ đó không?”

Trái tim cô đau đớn không thở nổi, hai mắt cô cay xè, nhưng cô cố kìm nén không chịu cúi đầu trước mặt anh, và càng không cho phép bản thân khóc trước mặt anh.

Đợi một lúc lâu không thấy người đàn ông trả lời, Đường Hoan cười khẩy rồi hất tay anh ra, trong lòng cảm thấy vô cùng thê lương: “Không có gì để nói sao? Sau này anh cũng không cần phải quan tâm đến chuyện của em, em cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của anh, anh thích thế nào thì cứ làm như vậy.”

“Em đừng hòng.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói: “Cả đời này em đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, nếu như em đã gả cho anh thì em phải làm tròn bổn phận của một người vợ, em muốn rời khỏi anh để đi theo người đàn ông khác sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Anh dựa vào đâu mà làm như vậy!” Đường Hoan tức giận nói, Đoạn Kim Thần cười khẩy: “Dựa vào việc em là vợ của anh, còn anh là chồng em!”

Từ “chồng” khiến Đường Hoan cảm thấy chua xót, kể từ khi kết hôn với anh, anh đã bao giờ thực hiện hết trách nhiệm của một người chồng. Ngoài việc hiểu lầm cô và làm tổn thương cô, anh đã từng mang đến cho cô một phút giây ấm áp nào chưa?

“Anh cho rằng mình là một người chồng đúng nghĩa sao?” Trên mặt cô lộ ra một nụ cười thê lương: “Từ khi kết hôn với anh, anh đã cho em những gì?”

Cô lắc đầu: “Trong ngày cưới anh bỏ em lại một mình, em muốn anh bù đắp cho em một đám cưới hoành tránh nhưng anh không chịu. Ngày nào về nhà anh cũng chỉ lạnh nhạt thờ ơ, khi nhìn thấy em ở cùng người đàn ông khác, chỉ biết nghi ngờ và rắc muốn lên vết thương của em, đây chính là cái gọi là trách nhiệm của một người chồng mà anh nói sao?”

Mỗi câu nói của cô đều giống như một lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào trái tim anh, mỗi một câu hỏi đều khiến anh không thể phản bác.

Anh thừa nhận, trong chuyện này anh thực sự đã sai, đều là lỗi của anh khi đã bỏ lại cô một mình, để cô phải đối mặt với sự nghi ngờ của bao nhiêu người trong ngày cưới, khiến cô đau lòng và mất niềm tin vào anh.

Nhưng sau đó không phải anh đã thừa nhận lỗi lầm với cô rồi sao? Tại sao cô vẫn cố chấp không chịu quên những chuyện này?

“Bất kể như thế nào, bây giờ em là vợ anh, em phải làm tròn bổn phận của một người vợ.” Giọng nói lạnh lùng của anh lại vang lên: “Từ nay về sau, em phải ngoan ngoãn ở trong biệt thự, không được ra khỏi biệt thự một bước nếu không có sự cho phép của anh.”

Sắc mặt Đường Hoan lập tức thay đổi: “Anh lại muốn giam cầm em sao?”

“Em nghĩ vậy anh cũng không còn gì để nói, chỉ cần em ngoan ngoãn ở trong biệt thự là được.” Đoạn Kim Thần nhìn cô thật sâu, sau khi bỏ lại câu nói này liền quay người rời đi.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại ngăn cách tầm nhìn của cô, cô bất lực ngã xuống giường, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, làm ướt tấm ga trải giường màu trắng. Những tiếng nấc không ngừng vang lên trong phòng.

Từ sau buổi tối hôm đó, Đường Hoan luôn nhốt mình ở trong phòng không ra ngoài, mỗi ngày đều là dì Đồng mang cơm lên cho cô.

Mỗi tối sau khi đi làm về, Đoạn Kim Thần đều ôm cô ngủ như trước đây, cho dù Đường Hoan giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi sư kìm kẹp của anh.

Hai ngày sau, khi Đường Hoan vừa ăn cơm trưa xong, dì Đồng đột nhiên cầm điện thoại lên và nói: “Phu nhân, điện thoại của cậu chủ.”

Đường Hoan chỉ liếc nhìn điện thoại trên tay rồi quay mặt đi, thậm chí cô còn không có ý định nghe máy.

Dì Động sợ Đoạn Kim Thần đợi lâu sẽ lo lắng nên mở miệng nói: “Cậu chủ, phu nhân đang trong phòng tắm, cậu có chuyện gì cứ nói để tôi chuyển lời đến cô ấy, vâng....vâng, tôi biết rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, dì Đồng quay ra nhìn Đường Hoan và nói: “Phu nhân, cậu chủ bảo cô hãy chuẩn bị một chút, một lát nữa cậu ấy sẽ đưa cô đi công tác.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv