Đường Vãn Tình nhìn thấy sự xuất hiện của Đường Hoan, hai mắt trợn trừng nhìn vào cô, tựa như chẳng hề quen biết với cô vậy. Đường Hoan vừa mấp máy môi định nói, liền nghe thấy giọng nói chua ngoa của Lê Mỹ Mỹ vang lên.
“Bác sĩ, anh mau nói đi, con gái tôi rốt cuộc bị sao vậy?”
Bà ta tựa như chẳng hề nhìn thấy Đường Hoan, tiến lên phía trước giữa lấy tay áo của bác sĩ, không ngừng lắc mạnh. Bác sĩ đưa tay đẩy lại chiếc gọng kính trên mặt rồi từ tốn nói:
“Bà Đường, bà bình tĩnh một chút, người bệnh xuất hiện tình trạng như vậy rất có khả năng là do khi bị ngã cầu thang đã chạm tới dây thần kinh của não bộ, do vậy mới dẫn đến việc cô ấy bị mất đi trí nhớ, không biết mọi người là ai, có điều mọi người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ toàn tâm toàn lực chữa khỏi bệnh cho cô ấy.”
Lê Mỹ Mỹ không chịu đựng nổi đả kích quá lớn này, ngửa người đổ về phía sau, cũng may Đường Kha Thanh nhanh tay kịp đỡ lấy bà. Mất trí nhớ ư? Đường Hoan nheo mắt, nhìn thẳng về phía Đường Vãn Tình, dường như muốn nhìn ra chút khác thường nhưng hoàn toàn chẳng thể phát hiện ra kẽ hở nào cả.
“Bác sĩ, anh nhất định phải cứu con gái tôi.” Lê Mỹ Mỹ sụt sùi nức nở, vùi đầu vào lòng Đường Kha Thành gào khóc, “Tôi chỉ có mỗi một người con gái, nếu như nó đến chúng tôi cũng đều không nhớ là ai, vậy thì chúng tôi sống trên thế gian này để làm gì nữa chứ?”
“Được rồi được rồi, bác sĩ sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho Tình Tình, bà đừng đau lòng nữa.” Đường Kha Thành vỗ nhẹ lên lưng Lê Mỹ Mỹ an ủi nói.
Sau khi dặn dò người nhà bệnh nhận thêm vài câu, bác sĩ liền rời khỏi phòng bệnh. Đường Hoan kể từ lúc bước vào phòng đến một lời cũng không nói ra, khắp phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thút thít của Lê Mỹ Mỹ.
“Cô….cô là ai?”
Trong lúc Đường Hoan đang nghĩ liệu có phải Đường Vãn Tình giở trò gì nữa hay không thì cô đột nhiên nhìn Đường Hoan, dè dặt hỏi.
“Tôi là ai?”
Nghe lời cô ta nói vậy, nụ cười trên khuôn mặt của Đường Hoan càng trở nên rạng rỡ hơn, hơi cúi người, đôi mắt lạnh lùng nhìn vào Đường Vãn Tình. Trong đôi mắt của Đường Vãn Tình lúc này chỉ còn lại bóng của cô, ánh mắt ngây ngô trong sáng của Đường Vãn biến cô như trở thành một tiên nữ vậy. Lê Mỹ Mỹ lo sợ Đường Hoan sẽ làm tổn thương Đường Vãn Tình, vội vàng chạy tới đứng giữa hai người hộ, cảnh giác nhìn cô.
“Đường Hoan, cô còn muốn làm gì nữa vậy, bây giờ Vãn Tình đã mất trí nhớ rồi, lẽ nào cô vẫn không muốn bỏ qua cho nó sao?”
Đường Hoan bật cười một tiếng.
“Từ lúc nào đổi thành tôi không chịu bỏ qua cho cô ta vậy? Lẽ nào bà định đổ chuyện cô ta ngã từ trên tầng xuống lên đầu tôi đấy à?” Rõ ràng luôn là họ không chịu bỏ qua cho cô, bây giờ đổi ngược thành cô không bỏ qua cho cô ta ư? Thật nực cười.
Lê Mỹ Mỹ bị nói trúng tim đen, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
“Cô là em gái của tôi?”
Khi bầu không khí trong phòng bệnh ngày càng trở nên ngột ngạt, giọng nói của Đường Vãn Tình một lần nữa vang lên, một nụ cười thật tươi để lộ trên đôi môi, hai mắt sáng bừng nhìn Đường Hoan. Cô kéo chăn xuống giường, đẩy nhẹ Lê Mỹ Mỹ sang một bên, sau đó đứng thẳng người, tươi cười nói:
“Em thật sự là em gái của chị sao?”
“…….” Lê Mỹ Mỹ há miệng, ánh mắt nhìn Đường Vãn Tình tựa như đang nhìn thấy quái vật vậy.
“…….” Đường Kha Thành tròn mắt, dường như không quen với vẻ thân mật của Đường Vãn Tình dành cho Đường Hoan.
“…….” Còn Đường Hoan lại nhếch chân mày, hai tay khoanh trước ngực, không trả lời câu hỏi của Đường Vãn Tình.
Rốt cuộc cô ta đang muốn giở trò gì vậy? Nói thực lòng, cô hoàn toàn không tin Đường Vãn Tình thật sự mất trí nhớ, tại sao những chuyện có xác suất tỉ lệ thấp đều xảy ra trên người cô ta, tại sao không đi mua xổ số đi chứ?
Cả ba người nhất thời đều chìm trong trầm lặng, không ai trả lời câu hỏi của Đường Vãn Tình, cồn Đường Vãn Tình lại dường như chẳng hề để tâm tới thái độ của bọn họ, mà ngược lại thích thú nói:
“Bố là bố của con, mẹ là mẹ của con……”
Khi đầu ngón tay chỉ tới Lê Mỹ Mỹ, từ từ chuyển dần về phía Đường Hoan, sau một hồi do dự, đột nhiên tiến về phía trước mừng rỡ nắm lấy tay của cô.
“Còn em…..là em gái của chị.”
Đường Hoan bị hành động bất ngờ này của Đường Vãn Tình làm giật mình, vội vàng rút tay rồi lùi bước về phía sau, đầu lông mày nhíu chặt nhìn thẳng về phía Đường Vãn Tình.
“Cô làm gì vậy? Trước đây cô chưa từng coi tôi là em gái của mình.” Cô cũng không may mắn tới mức có được một người chị như vậy.
“Đường Hoan, cô làm gì vậy? Vãn Tình vừa mới tỉnh lại, lẽ nào cô còn muốn chọc giận nó nữa sao?” Lê Mỹ Mỹ thấy thái độ vừa rồi của Đường Hoan lập tức khó chịu nói, sợ rằng cô tùy lúc đều có thể động tay với Đường Vãn Tình.
“Nhìn đi.” Đường Hoan hất cằm, tỏ ý bảo Đường Vãn Tình nhìn Lê Mỹ Mỹ, “Cô nhìn xem chúng ta có giống người một nhà hay không?” Câu nói này nhấn mạnh rằng cô và họ không phải là người một nhà, hơn nữa cô cũng không có người chị gái nào như cô ta.
Đường Vãn Tình nghe thấy vậy, ngoảnh đầu khó chịu nhìn Lê Mỹ Mỹ.
“Mẹ, sao mẹ lại nổi giận với em gái?”
“Mẹ…..” Lê Mỹ Mỹ thiếu chút nữa đã buột miệng nói ra họ trước nay vẫn đều như vậy với cô, nhưng lại bị Đường Kha Thành ở bên cạnh kéo áo ngăn cản, cắt ngang lời của bà, “Mẹ đâu có nói gì nó đâu, con căng thẳng như vậy làm gì chứ? Con vừa mới tỉnh lại không nên xuống giường đi lại, mau quay về giường nằm đi, kẻo một lát lại không thoải mái đấy.”
Vừa nói, Lê Mỹ Mỹ vừa kéo tay Đường Vãn Tình nhưng lại bị cô nghiêng người né tránh, tiến lại gần về phía Đường Hoan.
“Mẹ, con không sao, tinh thần của con hiện tại vẫn đang tốt mà.” Dứt lời, cô nheo mắt cười với Đường Hoan, cô nói: “Em gái, lại đây ngồi nào.”
Nhìn vào vẻ mặt tươi cười của Đường Vãn Tình, Đường Hoan không thể nhìn ra cô rốt cuộc có thật sự mất kí ức hay không, hay chỉ là giả vờ như vậy. Đường Hoan lắc đầu từ chối, mặt không cảm xúc nói:
“Không cần đâu, tôi chỉ là tới đây xem cô đã tỉnh lại hay chưa mà thôi, bây giờ cô tỉnh rồi vậy thì tôi đi đây.”
Dứt lời, Đường Hoan quay người định rời đi, nhưng cánh tay lại bị Đường Vãn Tình giữ lại, ngoảnh đầu nhìn biểu cảm đáng thương trên gương mặt của cô. Đường Vãn Tình mếu máo, giữ tay cô không chịu buông.
“Em gái, nếu như chị làm em không vui, vậy thì chị xin lỗi em được không? Em đừng thờ ơ với chị như vậy.”
Đường Vãn Tình sau khi mất trí nhớ dường như đã quên hết chuyện xảy ra trong quá khứ giữ cô và Đường Hoan, cũng đã quên mất chuyện họ đã từng tranh đấu một mất một còn với nhau, Đường Vãn Tình của hiện tại tựa như một nàng tiên bị lạc vào chốn trần gian vậy. Đối mặt với một Đường Vãn Tình như vậy, Đường Hoan quả thực không thể nhẫn tâm, ngước mặt nhìn Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ đều đang lo lắng nhìn về phía họ, cô cong miệng mỉm cười.
“Cô nghĩ nhiều rồi, dù cho giữa hai chúng ta trước đây chưa từng có chuyện gì là vui vẻ, nhưng tôi từ lâu đã chẳng còn để bụng nữa rồi, tôi còn có việc phải đi nên không ở lại lâu nữa.”
Một lần nữa thu lại cánh tay, nhưng Đường Vãn Tình vẫn nhất định không chịu buông tay, cô rưng rưng đôi mắt, giọng nói có phần nghẹn ngào.
“Em rõ ràng là đang giận chị mà.”
“……”
Đường Hoan nhìn Đường Vãn Tình, trong lòng không khỏi thắc mắc, lẽ nào việc mất đi trí nhớ thật sự có thể thay đổi tính cách của một người sao? Không, từ sâu trong thâm tâm cô vẫn không muốn tin điều đó là thật, dẫu sao thì giang sơn khó đổi, bản tính khó dời, dù cho cô ta có thật sự mất đi trí nhớ hay không, cô đều không thể đặt nhẹ cảnh giác với họ được. Hơn nữa cô hoàn toàn không biết liệu đây có phải là một vở kịch mà họ đã lên kế hoạch từ trước hay không, lòng thù hận giữa họ và cô như đã ăn sâu vào máu thịt, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy chứ?
“Tình Tình, con cứ để nó đi đi, dẫu sao thì nó cũng không hề coi con là chị gái.” Lê Mỹ Mỹ vẫn luôn im lặng đứng ở bên cạnh, cuối cùng không thể kiềm lòng lên tiếng nói.
Nhưng lại nghe thấy Đường Vãn Tình kiên định đáp: “Không, con muốn em gái ở đây với con.” Nói xong, không ngừng kéo tay Đường Hoan, nũng nịu nói: “Em gái, em ở đây ăn cơm với chị xong rồi hãng đi có được không? Chị đói rồi, nếu em đi thật, chị sẽ không còn tâm trạng nào để ăn nữa.” Vừa nói vừa cố ý chớp chớp đôi mắt, biểu cảm gương mặt vô cùng đáng yêu.
Cuối cùng Đường Hoan vẫn lựa chọn từ chối, vừa dỗ vừa lừa mới có thể buông tay Đường Vãn Tình ra khỏi người cô. Ra khỏi cổng chính của bệnh viện, cô dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía cửa lớn, hai mắt nheo lại. Biểu hiện của Đường Vãn Tình hôm nay quả thực vô cùng kỳ lạ, dù cho có mất trí nhớ cô ta cũng không thể trở nên thân mật với cô như vậy được. Nhưng nếu như cô ta không phải thật sự mất trí nhớ, vậy thì cô cũng nể phục tài năng diễn xuất của cô ta, có thể diễn tới mức giống thật như vậy, nhưng nếu như không phải là giả… Nghĩ tới đây, cô bặm môi, hạ quyết tâm, dù cho có ra sao cô tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác được.
Kể từ sau khi Đường Vãn Tình tỉnh lại, Đường Hoan ngày ngày nhận được điện thoại gọi tới từ Đường Kha Thành, bảo cô tới bệnh viện thăm Đường Vãn Tình, nói cô ta muốn gặp cô. Nếu như không tới, Đường Vãn Tình sẽ lại gọi điện thoại tới cho cô, đều là những chuyện nhỏ nhặt như hỏi cô đã ăn cơm chưa, hôm nay có vui hay không, khi nào thì sẽ tới bệnh viện thăm cô. Lúc mới bắt đầu, cô dường như không hề để tâm tới họ, nhưng sau đó cô phát hiện ra nếu như cô không trả lời, họ sẽ liên tục gọi điện nhắc nhở, do vậy vì không muốn lãng phí thời gian của bản thân, cô đều trả lời qua loa vài câu, sau đó liền ngắt điện thoại. Số cuộc điện thoại gọi tới của Đường Kha Thành hiện tại so với tất cả những gọi điện thoại từ trước đây ông gọi cho cô e còn chẳng bằng, vì cô con gái bảo bối của ông ta, thật là một lão già mặt dày.
Sau rất nhiều lần từ chối tới gặp Đường Vãn Tình, tưởng rằng cô ta sẽ không tiếp tục muốn gặp cô nữa, không ngờ rằng cô ta quả nhiên nhân lúc Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành không ở đó, âm thầm trốn khỏi bệnh viện tới tìm cô. Khi nhận được điện thoại của Đường Kha Thành, nhận được tin Đường Vãn Tình trốn khỏi bệnh viện, cô thật sự đã thốt tim. Đường vãn Tình kể từ sau khi mất trí nhớ, rất nhiều chuyện đều đã không còn nhớ nữa rồi, đối với một người bình thường mà nói, IQ của cô cũng có chút kém cỏi hơn, cô một mình ra ngoài như vậy nhất định sẽ rất khó tìm thấy cô. Sau khi ngắt điện thoại, cô lập tức di chuyển tới bệnh viện tìm Đường Vãn Tình, không ngờ rằng cô ta vì muốn được gặp cô mà trốn ra ngoài bệnh viện. Không sao, nếu cô ta đã muốn chơi, vậy thì cùng nhau phối hợp vậy, dù sao thì vở kịch mà chỉ có một người diễn chẳng phải sẽ rất nhàm chán hay sao?
Lái xe đi tìm trên đường, nhìn ngang ngó dọc, Đường Hoan không biết Đường Vãn Tình rốt cuộc đã đi đâu, chỉ có thể ra ngoài tìm kiếm như vậy. Cuối cùng khi đi qua một khu công viên, cô vô tình nhìn thấy Đường Vãn Tình trong trang phục bệnh nhân đi trên đường. Đường Hoan ngay lập tức cho xe dừng ở một bên, mở cửa xe đi xuống đuổi theo Đường Vãn Tình.
“Đường Vãn Tình, cô rốt cuộc muốn làm gì vậy? Một mình chạy ra ngoài như vậy cô có biết mọi người sẽ vô cùng lo lắng hay không?” Vừa bắt lấy tay Đường Vãn Tình vừa lớn giọng nói.
Đôi mắt của Đường Vãn Tình như sáng rực lên khi nhìn thấy Đường Hoan, nhưng nghe thấy giọng nói đầy quở trách của cô, Đường Vãn Tình liền cúi gầm mặt, hai lòng bàn tay bất an đan chặt vào nhau, lí nhí nghẹn ngào nói:
“Chị…..chị biết chị sai rồi…”
Như một đứa trẻ vừa mắc lỗi vậy, đứng nguyên tại chỗ không động đậy, bờ vai nhỏ nhắn khẽ run lên. Thấy Đường Vãn Tình khóc, Đường Hoan có chút khó hiểu, cô thắc mắc hỏi:
“Cô khóc cái gì?”
“Chị…….chị……”
Thấy Đường Vãn Tình ấp úng nói nửa ngày cũng không hết câu, Đường Hoan cũng chẳng còn nổi giận nữa.
“Cô sốt sắng tìm tôi như vậy rốt cuộc là có chuyện gì? Bây giờ tôi ở trước mặt cô rồi đây, cô nói đi!”
“Chị….Chị chỉ là nhớ em mà thôi!”