La Vưu Phi tìm cho mình một góc khuất, tay cầm ly rượu nhấp từng ngụm, trong đầu cô liên tục hiện ra hình ảnh Đường Hoan và Giang Chi Thịnh ở bên nhau.
“Cô La, ngồi một mình sao?”
Trong lúc La Vưu Phi thất thần ở đó, Đoạn Lâm Phong bỗng nhiên xuất hiện, trên người khoác một bộ đồ tây màu xanh ngọc, nho nhã từ tốn ngồi xuống đối diện cô. Trong tay anh cầm một ly rượu Brandy, một nụ cười được để lộ trên gương mặt anh tuấn của người đàn ông.
Liếc mắt nhìn một cái, La Vưu Phi không muốn đoái hoài tới anh, lại nhấc ly rượu lên tiếp tục nhấp thêm một ngụp. Đoạn Lâm Phong cũng không mấy bận tâm, đưa ánh nhìn vào ly rượu trong tay, từ từ nói:
“Cô La, tôi biết cảm giác khi thấy bạn thân của mình ân ái bên cạnh người đàn ông mà mình thích không hề dễ chịu chút nào.”
La Vưu Phi trừng mắt nhìn anh, ánh mắt sắc lạnh, giận dữ lên tiếng:
“Đoạn Lâm Phong, tránh xa tôi ra một chút, đừng làm phiền tới tôi, muốn hàn huyên thì đi chỗ khác!”
“Nếu như tôi nói tôi tới đây không phải để hàn huyên mà là vì muốn tìm cô thì sao?” Đoạn Lâm Phong vẫn ngồi nguyên ở đó, lắc nhẹ ly rượu trong tay, đôi mắt sâu thẳm dõi theo.
La Vưu Phi bật cười: “Anh tìm tôi làm gì? Giữa chúng ta không có gì để nói cả.”
“Cổ nhân có câu trên thế gian này không có kẻ địch nào là mãi mãi, chỉ cần có lợi ích, đôi bên ắt sẽ trở thành bạn. Tôi tới tìm cô vì muốn trao đổi một chuyện có lợi cho cả hai chúng ta.” Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi lên gương mặt của anh khiến người ngồi đối diện không sao nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt của anh lúc này, “Tôi biết cô thích Giang Chi Thịnh, nhưng người anh ta thích lại không phải là cô.”
“Anh rốt cuộc muốn nói điều gì?” La Vưu Phi bị nói trúng tim đen, trong lòng bị đả kích, bàn tay giữ ly rượu chặt hơn.
Dường như rất mãn nguyện với biểu cảm lúc này của La Vưu Phi, Đoạn Lâm Phong không nhanh không chậm mà nói:
“Chúng ta cùng nhau hợp tác, đôi bên cùng có lợi, cô đạt được những gì cô mong muốn, còn tôi có thể đạt được những gì tôi thích.”
La Vưu Phi kinh ngạc nhìn anh, chần chừ nói: “Ý của anh là…..”
“Không sai!” Đoạn Lâm Phong chẳng hề giấu giếm suy nghĩ của bản thân, đem kế hoạch mà anh đã vạch sẵn nói cho La Vưu Phi nghe.
Không thể không nói, cô quả thực động lòng rồi, nếu như làm như vậy cô sẽ có thể được ở bên cạnh Giang Chi Thịnh, còn Đường Hoan… Đôi mắt như sáng lên nhìn về phía Đoạn Lâm Phong đang ở trước mặt, cô nói: “Đoạn Lâm Phong, anh hoàn toàn không hề yêu cô ấy, tại sao lại muốn giữ cô ấy ở bên cạnh? Những gì anh đã làm trước đây tôi vẫn còn nhớ rất rõ.” Động lòng là vậy nhưng trong lòng cô không khỏi lo lắng Đường Hoan sẽ vì chuyện này mà chịu tổn thương.
“Đây là việc của tôi, cô không cần phải biết, tóm lại cô chỉ cần biết rằng nếu như Đường Hoan quay trở về bên tôi thì Giang Chí Thịnh sẽ tới bên cô, vậy là được rồi.” Nói xong, Đoạn Lâm Phong ngửa cô uống hết ly rượu, “Cô La, chúng ta đều là người hiểu biết, những lời thừa thãi tôi không muốn nhắc lại nhiều lần, trên thế gian này tình cảm là thứ mà chúng ta phải giành giật mới có được, tình cảm sẽ không tự dưng mà tìm tới chúng ta.”
“Choang” một tiếng, ly rượu vang trong tay La Vưu Phi hất thẳng lên mặt của Đoạn Lâm Phong.
“Anh tưởng anh là ai chứ, anh thực sự đã quá đề cao bản thân rồi đó! Hoan Hoan là bạn thân của tôi, anh tưởng rằng tôi sẽ giúp anh ư? Đừng hòng!”
Rượu vang từ từ chảy xuống bộ vest đắt tiền đang mặc trên người của Đoạn Lâm Phong, anh đưa tay lau đi những giọt rượu vẫn còn vương trên khuôn mặt, đôi mắt phẫn nộ, có điều không hề nổi giận ngay tại đó.
“Cô La, tôi tin chắc rằng cô sẽ đồng ý với tôi chuyện này.”
Giọng nói của anh như một mũi tên sắc nhọn, đâm xuyên nội tâm của La Vưu Phi, cô không ngừng lắc đầu, miệng liên tục phủ nhận.
“Tôi sẽ không đồng ý với anh, nhất định sẽ không đồng ý với anh đâu!” Như sợ rằng bản thân sẽ thay đổi suy nghĩ, quay người chạy thật nhanh ra khỏi quán rượu.
Đoạn Lâm Phong ngồi lại một mình trên chiếc ghế sofa trong quán rượu, khóe miệng khẽ cong lên, anh tin chắc rằng La Vưu Phi nhất định sẽ tới tìm anh.
Hai ngày cuối tuần trôi qua, sau khi dùng xong bữa sáng, Đường Hoan ra sau vườn ngồi tắm nắng, tận hưởng quãng thời gian rảnh rỗi của riêng mình. Ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống người cô, đường cong chữ S nổi bật, nước da trắng ngần nay lại càng trắng hơn. Hàng lông mi cong dài khẽ động đậy, bên cạnh đặt một ly trà dưỡng nhan, tạo nên một cảm giác an nhàn, dễ chịu, chỉ có điều đôi lông mày chau chặt của cô dường như lại có phần trái ngược với khung cảnh lúc này. Cô và Đoạn Kim Thần rõ ràng là gần ngay trước mặt mà như xa tận chân trời, tựa như có một cánh cửa ngăn cách, không cho họ tiến gần về nhau vậy. Chỉ cần nghĩ tới mối quan hệ giữa hai người, đáy lòng cô như đau thắt.
Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của Đường Hoan, nhìn vào màn hình hiển thị, phát hiện là La Vưu Phi, cô liền lập tức nhận máy.
“Alo, Vưu Phi.”
“Hoan Hoan, chuyện lần trước là do mình không tốt, có lẽ đã nặng lời với cậu, cậu đừng để bụng nhé, cậu biết đấy, tính cách của mình là vậy, mình hoàn toàn không hề có ý nhằm vào cậu.” Giọng nói của La Vưu Phi vang lên, mang theo chút thành ý muốn xin lỗi.
“Vưu Phi, cậu thật sự là vì tâm trạng không tốt sao?” Đường Hoan nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy, mình sắp đến tháng nên tính tình có chút nóng nảy, có phải cậu đang trách mình không?” La Vưu Phi ngập ngừng nói.
Cảm nhận được sự lo lắng của cô, Đường Hoan bỗng bật cười, cô nói:
“Được rồi, mình chọc cậu đó, mình hoàn toàn không hề để tâm chuyện đó, cậu gọi điện thoại cho mình là có chuyện gì hay sao?”
Cả hai người nói chuyện thêm một hồi rồi mới tắt máy, Đường Hoan mỉm cười, đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục sưởi nắng.
Màn đêm dần dần buông xuống, bóng hình lẻ loi của Đường Hoan hắt lên từ trên cửa sổ, cô đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời lấp lánh những vì sao, vẻ cô đơn để lộ ra trong ánh mắt. Kể từ sau khi có cảm tình với Đoạn Kim Thần, cô luôn suy tính thiệt hơn, thứ cảm giác này thật sự khiến cô vô cùng khó chịu, muốn gỡ bỏ nhưng lại chẳng thể làm được.
Tại cảng Nguyệt Hồ, ở giữa đỉnh núi, ánh đèn đường hiu hắt rọi xuống đường, bỗng nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng khác rọi tới. Hai mắt Đường Hoan sáng bừng, nhịp tim cô như đập mạnh hơn. Ánh đèn xe từ xa lại gần, cánh cửa lớn vốn dĩ vẫn đóng chặt bỗng nhiên bật mở, biển số xe quen thuộc hiện ra ngay trước mắt. Cánh cửa xe được mở ra, một dáng người đàn ông cao lớn từ trong xe đi xuống, ánh mắt của cô dõi theo anh cho tới khi anh khuất lấp. Tiếng bước chân ngày càng tiến gần, Đường Hoan quay người nhìn về phía cửa, hai bàn tay đan chặt vào nhau. Cô đã yêu anh như vậy, tại sao không thể cho bản thân một cơ hội chứ? Khoảnh khắc cánh cửa phòng bật mở, trong lòng cô bỗng hạ quyết tâm.
Dáng người đàn ông cao lớn xuất hiện ở trước cửa, dưới ánh đèn, ngũ quan anh tuấn của anh như càng được để lộ rõ hơn, hoàn hảo, không chút tì vết, bộ vest lịch lãm trên người như càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp ấy của anh. Cả hai người đưa mắt nhìn nhau, Đường Hoan tiến về phía trước, sà người đưa tay ôm lấy anh. Đây là lần đầu tiên cô chủ động ôm anh, người đàn ông sững người, có điều rất nhanh sau đó liền khôi phục lại trạng thái, đặt cằm dựa lên đỉnh đầu của cô, hít lấy mùi hương trên người cô, giọng nói trầm thấp bỗng phát ra:
“Sao muộn vậy rồi còn chưa ngủ, nhớ anh à?”
Giọng nói mang theo chút cưng chiều, hai mắt Đường Hoan như sáng lên, cô ngước đầu khỏi lòng tay, nhìn thẳng vào trong mắt anh rồi nói:
“Đoạn Kim Thần, em muốn có một hôn lễ thật lớn, không có sự cố như lần trước nữa, được không?”
Như đã lấy hết dũng khí để nói ra những lời nói mắc nghẹn trong lòng bấy lâu nay, không vòng vo, không chần chừ. Cô không muốn bản thân phải tiếc nuối, đối diện với nội tâm của chính bản thân không hề khó, điều ở nhất ở đây chính là bước chân đầu tiên. Đoạn Kim Thần đã không ngừng bước, vậy thì lần này để dành tới lượt của cô, cô sẽ vì bản thân mà giành lấy một lần.
Khắp người run rẩy, ánh mắt đầy hy vọng vẫn đang không ngừng nhìn vào đôi mắt của người đàn ông ở trước mặt, Đoạn Kim Thần bặm môi không lên tiếng. Bầu không khí trong căn phòng bỗng trở nên vắng lặng, một làn gió thổi ngang qua, chiếc rèm cửa sổ khẽ bay bay trong gió. Đường Hoan hồi hộp chờ đợi, như đã chờ cả thiên niên kỉ, tới cuối cùng mới nghe thấy giọng nói từ chối phát ra từ phía anh.
“Xin lỗi.”
Chỉ hai chữ ngắn ngủi cũng đủ để khiến trái tim Đường Hoan tan vỡ, nỗi đau trong lòng như lớn dần thêm.
“Tại sao? Lúc đầu chẳng phải anh đã từng nói sẽ bù đắp cho em bằng một buổi hôn lễ khác ư?”
Đôi mắt Đoạn Kim Thần sâu lắng, buông cánh tay đang ôm cô ra, “Không có nguyên nhân.” Nói xong câu này, anh quay người đi vào trong phòng tắm, né tránh ánh mắt của Đường Hoan.
Sớm đã biết trước kết quả là vậy, chẳng phải sao? Tại sao vẫn còn ngu ngốc tự đâm vào tim mình một nhát dao đau tới vậy chứ? Mọi thứ trước mắt như mờ dần đi, cúi đầu nhìn vào nền gạch hoa dưới đất, kiềm chế không để nước mắt rơi, nhưng những giọt nước mắt đã tích tụ ngày càng nhiều trong khóe mắt, cuối cùng vẫn đành rơi xuống.
Ánh trăng sáng rọi, phảng phất đâu đó tiếng chim kêu gọi bạn vang lên. Đường Hoan lật người nằm trên giường, đôi mắt mở to chẳng tài nào ngủ được. Nghe thấy từ phía sau lnwg truyền tới tiếng động, Đường Hoan không có chút động tĩnh nào mà nhẹ nhàng nhắm chặt mắt. Một lát sau, chiếc nệm giường trùng xuống, đem theo một luồng gió lạnh thoảng tới, cơ thể của người đàn ông tiến lại gần, cánh tay rắn chắc của anh đặt lên eo cô, một cánh tay khác vòng qua cổ của cô. Cơ thể của hai người như dính chặt vào nhau, Đường Hoan khắp mình run rẩy, cảm nhận được cánh tay của người đàn ông đang từ từ tiến về phần dưới của cơ thể, cô vội vàng đưa tay ngăn anh lại.
“Hoan Hoan….” Hơi thở ấm nóng của người đàn ông thổi lên cổ của Đường Hoan, một giọng nói trầm thấp mang theo chút ma lực, khiến Đường Hoan không thể kiềm chế mà bị cuốn vào trong đó.
Bị anh giữ chặt, buộc phải đối diện với nhau, cả hai người cùng nhìn vào đối phương, bầu không khí trong căn phòng nóng dần lên, khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn. Cánh tay của anh như dạo chơi trên cơ thể của cô, Đường Hoan từ từ giãn lỏng cơ thể. Hai bờ môi cuốn lấy nhau, đầu lưỡi của người đàn ông tiến sâu vào trong miệng của người phụ nữ, như hút lấy hết hơi thở của cô. Đường Hoan mơ màng, từ lâu đã quên mất đi việc kháng cự.
Đường Hoan đưa tay ngăn lại, chiếc váy ngủ trên người cô bị anh gỡ bỏ, cảm nhận được hơi lạnh trên cơ thể, lý trí bị mất đi trước đó trong nháy mắt ùa về.
“Không được!” Dùng hai tay đẩy người đàn ông ra khỏi cơ thể, không ngừng vùng vẫy kháng cự.
Khát khao dục vọng như đang cháy bỏng trên cơ thể của người đàn ông bỗng nhiên phải dừng lại, ánh mắt của anh có chút không hài lòng, “Tại sao?”
“Em…em mệt rồi, không muốn!” Nói xong, đẩy Đoạn Kim Thần sang một bên rồi quay lưng về phía anh.
Phần thân dưới rậm rực khó chịu, nhìn vào bờ lưng trắng muốt của cô, Đoạn Kim Thần cố gắng kiềm chế, thấp giọng hỏi:
“Em lại đang làm loạn gì nữa vậy?”
“Chỉ là không muốn.” Giọng nói buồn rầu được phát ra.
Đoạn Kim Thần trùng mắt, không tiếp tục nói gì hơn, anh quay người xuống giường di chuyển vào phòng tắm. Nghe thấy tiếng nước chảy truyền ra, cảm giác hụt hẫng và thất vọng như xáo động trong lòng Đường Hoan.
Sau hai tiếng ở trong phòng tắm, Đoạn Kim Thần cuối cùng cũng ra ngoài, nhìn vào bóng người nằm trên giường, anh nhẹ nhàng đi tới, ôm Đường Hoan vào lòng. Nghe thấy tiếng hơi thở từ phía sau lưng phả tới bên tai, vốn tưởng rằng đã say giấc nhưng chẳng ngờ Đường Hoan vẫn mở to đôi mắt của mình. Đưa ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bầu trời đêm tĩnh mịnh, khóe môi cô bỗng cong lên, một nụ cười đau khổ được để lộ.
Một đêm dài mất ngủ, cho tới khi trời tờ mờ mới có thể thiếp giấc, khi tỉnh giấc bóng người đàn ông quen thuộc ở bên cạnh từ sớm đã rời đi mất rồi.