Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 172: Oan gia ngõ hẹp



Người trong công ty đều không dám nói gì về việc hôm qua cô không đi làm, dù sao cô cũng là bà chủ của công ty, đi hay không không đến lượt họ nói, trừ khi họ không cần bát cơm này nữa.

Vừa bước vào văn phòng, Đường Hoan liền vùi đầu vào công việc, bây giờ cô là Giám đốc thiết kế của công ty, đương nhiên sẽ có rất nhiều việc phải giải quyết, đây cũng là liều thuốc chữa bệnh tốt nhất của cô.

Vào buổi chiều, vì chưa thương lượng được chi tiết về phương án thiết kế nên cô đã hẹn khách hàng gặp mặt tại một quán cafe vào lúc hai giờ chiều.

Lúc này hai người đang ngồi đối diện nhau bàn về một số chi tiết của bản thiết kế: “Anh Lý, tôi nghĩ chỗ này nên thêm một chút màu sắc tương phản, như vậy sẽ làm cho toàn bộ chiếc váy trông nổi bật hơn. Sự tương phản rõ nét về màu sắc có thể chạm vào mắt nhìn của mọi người....”

Đường Hoan cho khách hàng xem phương án thiết án thiết kế mà cô đã hoàn thành và nói với anh ta một số chi tiết cần phải xử lý.

Sau khi nói chuyện gần một tiếng rưỡi, cả hai cuối cùng cũng thảo luận xong về các chi tiết cần chỉnh sửa.

“Giám đốc Đường, thiết kế của cô thực sự rất tuyệt vời, tôi rất hài lòng, lần sau nếu có nhu cầu tôi sẽ tiếp tục tìm đến cô.”

“Anh Lý khách sáo rồi, anh có thể thích tác phẩm của tôi như vậy, tôi thực sự rất vui, nếu như không còn vấn đề gì nữa, vậy tôi sẽ cho người in ra.”

Trên mặt Đường Hoan nở một nụ cười chuyên nghiệp, bây giờ cô đã tự tin hơn, không còn là Đường Hoan khiến người ta coi thường tùy ý mắng chửi như trước đây nữa rồi.

“Không vấn đề gì, vất vả cho cô rồi.” Sau khi hai người bắt tay nhau, anh Lý liền rời khỏi quán cafe.

Còn Đường Hoan cầm túi xách lên và đi vào phòng vệ sinh, ở một nơi không xa có một đôi mắt luôn nhìn cô chằm chằm, thấy cô rời khỏi chỗ ngồi cũng đứng dậy đi theo.

Từ phòng vệ sinh đi ra, khi cô định rời khỏi đó, đột nhiên có một thân ảnh đứng chắn trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.

Trong mắt cô lóe lên một sự chán ghét, cô vô thức lùi lại về phía sau kéo dài khoảng cách với anh: “Tránh ra.”

Nhìn thấy người đến là Đoạn Lâm Phong, Đường Hoan không muốn nói những lời nhảm nhí với anh ta.

Ai biết người này gần đây đang giở trò gì? Khi ở công ty nhìn thấy cô, anh ta luôn quấn lấn cô muốn nói chuyện, thậm chí còn mượn danh nghĩa công việc đến văn phòng tìm cô, bây giờ ở bên ngoài, vậy mà vẫn gặp phải anh ta, đúng là oan gia ngõ hẹp.

“Hoan Hoan, em có thể đừng thờ ơ với anh như vậy có được không? Anh biết trước đây anh đã sai, em đừng giận nữa mà hãy tha thứ cho anh có được không? Chúng ta có thể quay lại và ở bên nhau như trước đây.” Đoạn Lâm Phong nở một cười ấm áp, giống như vừa mới quen biết Đường Hoan vậy. Khóe môi cô cong lên, nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của anh ta, trong bụng cô dâng lên một cảm giác buồn nôn: “Tránh ra! Nếu không tôi sẽ gọi người đến.”

Giọng nói lạnh lùng của cô không hề khiến Đoạn Lâm Phong lùi bước, ngược lại anh tiến lên một bước: “Hoan Hoan, em đừng lạnh nhat như vậy có được không? Anh thực sự rất thích em.”

“Cút đi!” Đường Hoan không có tâm trạng nói nhảm với anh ta: “Đoạn Lâm Phong, nếu như anh còn chặn đường tôi, đừng trách tôi vô lễ với anh!”

Thấy anh ta vẫn không chịu nhường đường, Đường Hoan tức giận giơ chân lên đá, nhưng anh ta lại dễ dàng tránh được.

Nhìn thấy anh ta dễ dàng né tránh được đòn tấn công, Đường Hoan bình tĩnh lùi lại một bước và cảnh giác nhìn anh ta, gần đây Đoạn Lâm Phong thật sự càng ngày càng kỳ lạ, khiến cô theo bản năng cảm thấy có chút sợ hãi.

Nhưng cô lùi lại hết lần này đến lần khác như vậy khiến trong lòng Đoạn Lâm Phong cuộn trào lửa giận, anh bước tới và nhanh như chớp nắm lấy cằm cô rồi lớn tiếng hỏi: “Tại sao em lại không chịu tha thứ cho anh, lẽ nào em ghét anh như vậy sao?”

Cơn đau truyền đến từ quai hàm khiến Đường Hoan nhíu mày, lửa giận trong lòng cô cũng bùng lên, cô nhìn thẳng vào mắt anh ta với đôi mắt sắc bén, vẻ mỉa mai trong mắt càng thêm nồng đậm: “Tôi không ghét anh lẽ nào nên thích anh sao? Hay là anh cảm thấy sau khi anh làm những chuyện đó, tôi vẫn sẽ ôn hòa nhã nhặn chung sống hòa bình và ở bên anh?”

“Tại sao không thể?” Đoạn Lâm Phong hỏi ngược lại cô, anh thực sự vì lợi ích của bản thân nên mới kết hôn với người phụ nữ khác, nhưng anh đã làm gì sai?

Lẽ nào con người không nên cố gắng để giành được những thứ mình muốn sao? Tại sao cô không thể thông cảm cho anh một chút? Rõ ràng anh cũng thật lòng yêu cô mà.

Hơn nữa bây giờ anh đang độc thân, anh vẫn yêu, bảo vệ cô như trước đây, tại sao cô không chịu ở bên cạnh anh?

Đường Hoan cũng không nghĩ ra được tại sao anh ta lại có thể thản nhiên nói ra những lời này sau khi đã làm quá nhiều chuyện khiến cô tổn thương như vậy, lúc này cô thực sự không muốn ở đây thêm một phút giây nào nữa, cô lạnh lùng nói: “Bởi vì nhìn thấy anh tôi liền cảm thấy buồn nôn!”

Một câu nói khiến Đoạn Lâm Phong không nói nên lời, lúc này anh giống như bị tạt một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, khiến lửa giận trong lòng anh cũng bị dập tắt.

Một lúc sau anh mới lại mỉm cười, anh thả tay ra khỏi cằm cô và nhẹ nhàng chạm vào mặt cô: “Anh không tim em thực sự đã quên quá khứ của chúng ta, cho dù em quên rồi anh vẫn có thể khiến em nhớ lại, anh nhất định sẽ khiến em trở về bên anh.”

Giọng nói của anh tràn đầy sự đe dọa, nhưng khi nó lọt vào tai Đường Hoan lại trở nên rất nực cười: “Đoạn Lâm Phong, anh nghĩ anh là ai? Đừng quên hiện tại tôi là chị dâu của anh, nếu như để anh trai anh nghe được câu nói này, anh cảm thấy sẽ như thế nào?”

“Em cho rằng bây giờ anh sợ anh ta sao? Quyền lực trong tay anh đủ để chống lại anh ta, Hoan Hoan, em hãy ly hôn rồi ở bên anh, anh có thể cho em hưởng vinh hoa phú quý.”

Nghe những câu nói chắc nịch của anh ta, Đường Hoan thực sự muốn bật cười, và cô đã thực sự làm như vậy: “Haha....Đoạn Lâm Phomg, anh cho rằng bản thân là Lưu Đức Hoa hay là Quách Phú Thành? Anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi cũng nông cạn như anh, vì tiền mà việc gì cũng có thể làm?”

Cho dù cô kết hôn với Đoạn Kim Thần là vì quyền lực trong tay anh, nhưng vẫn còn tốt hơn là kết hôn với loại người bất chấp mọi thủ đoạn như Đoạn Lâm Phong.

“Nếu như ban đầu anh không ở bên Đường Vãn Tình, không phải vì lợi dụng tôi, thì có lẽ hôm nay tôi sẽ tha thứ cho anh, nhưng sau lầm lớn nhất của anh chính là không nên ở bên cạnh người mà đã làm tổn thương tôi sâu sắc.” Giọng nói của Đường Hoan đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn: “Nhưng tôi cũng rất cảm ơn anh, nếu như không nhờ anh thì tôi cũng không có ngày hôm nay.”

Ban đầu nếu không phải vì anh ta kết hôn với Đường Vãn Tình, thì làm sao có thể khiến cô trở nên như bây giờ? Mặc dù quá trình đó rất đau khổ, nhưng cô không hề hối hận, bởi vì đây là một loại trưởng thành.

Cô nhìn chằm chằm vào Đoạn Lâm Phong, mỗi một câu nói ra lại khiến cho nỗi hận trong lòng cô trở nên sâu sắc hơn.

Bàn tay buông thõng hai bên hông của Đoạn Lâm Phong khẽ siết chặt lại, trên trán anh nổi đầy gân xanh, nhưng vẻ mặt anh lại không thay đổi quá nhiều: “Anh biết em hận anh, nhưng không sao, cho dù không có được tình yêu của em, nhưng có được sự căm ghét của em cũng được, cả đời này anh sẽ không từ bỏ em đâu, em chỉ có thể ở bên cạnh anh.”

Nói xong, anh không cho Đường Hoan cơ hội nói mà vươn tay muốn kéo cô.

Sắc mặt Đường Hoan lập tức thay đổi, khi bàn tay của Đoạn Lâm Phong sắp chạm vào người cô, cô dùng lực đẩy mạnh, lợi dụng khoảng cách này, Đường Hoan lách qua người anh ta chạy ra ngoài.

Nhưng khi cô đi qua người anh, cánh tay đã bị anh bắt được: “Hoan Hoan, em luôn không ngoan như vậy, nếu như chọc giận anh em sẽ không có quả ngon để ăn đâu, em nên biết anh không muốn làm tổn thương em.”

Câu nói của anh khiến Đường Hoan bật cười, cuối cùng nước mắt lại trào ra, dáng vẻ này của cô khiến cho vẻ mặt vốn đang bình tĩnh của Đoạn Lâm Phong lập tức trở nên u ám.

Nhưng Đường Hoan không hề sợ hãi, cô đưa tay lau nước mắt và cười khẩy nói: “Đoạn Lâm Phong, trước đây tôi chỉ cảm thấy anh quá giả tạo, nhưng không ngờ bây giờ anh lại không biết xấu hổ như vậy, anh nói anh không muốn làm tổn thương tôi, nhưng anh đã làm những gì?”

“Kết hôn với một người phụ nữ khác sau lưng tôi, còn luôn miệng nói yêu tôi?” Những chuyện cũ vẫn khiến cô cảm thấy rất khó chịu, cô từng yêu Đoạn Lâm Phong thật lòng, ít nhất cô đã có suy nghĩ bên anh đến già, nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả chỉ khiến cô cảm thấy bi thương mà thôi.

“Nếu như làm tổn thương tôi chính là tình yêu mà anh nói, vậy tôi chịu không nổi!” Càng nói đến cuối, lời nói của cô càng rõ ràng.

Từng câu từng chữ giống như một cái búa lớn đập vào trái tim Đoạn Lâm Phong, sự đau đớn dần dần biến thành tê liệt.

Anh biết Đường Hoan thực sự rất hận anh, anh không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng anh đã không còn đường để quay lại nữa rồi.

Nếu cắt đứt với cô, chi bằng giống như hiện tại bám chặt lấy cô.

Cô hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại và mở ra một lần nữa, trong mắt cô chỉ còn lại sự hờ hững.

Anh coi như không nhìn thấy, bàn tay không ngừng siết chặt lại: “Dù em có muốn hay không, anh vẫn sẽ giữ em bên mình.”

Chỉ cần nghĩ đến việc Đường Hoan kết hôn với Đoạn Kim Thần, lửa giận trong lòng anh không cách nào nguôi ngoai được, còn trong tiềm thức của mình, anh luôn cho rằng ban đầu Đường Hoan kết hôn với Đoạn Kim Thần chỉ để chọc giận anh mà thôi.

Cho dù Đường Hoan có nói bao nhiêu lần, anh vẫn nghĩ như vậy.

“Anh làm gì vậy? Đoạn Lâm Phong, anh buông tôi ra!” Sắc mặt Đường Hoan càng trở nên tái nhợt, cô không ngừng giãy dụa, tay còn lại đánh mạnh vào cánh tay anh.

Nhưng sức lực của cô có hạn, cho dù không muốn đi những vẫn bị người đàn ông kéo ra ngoài, còn những người khác đều không dám tiến lên lo chuyện bao đồng, dù sao khí tức của Đoạn Lâm Phong lúc này quá kinh người, hơn nữa quần áo trên người anh cũng cho thấy anh không phải là người mà họ có thể đắc tội.

Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, không đợi Đoạn Lâm Phong kịp phản ứng lại liền buông tay ra vì đau đớn, còn Đường Hoan bị một lực mạnh kéo ra, sau đó một mùi hương quen thuộc phả vào mặt cô.

Là anh!

Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, đôi môi mỏng gợi cảm mím chặt lại, trên người anh mặc một vest thủ công màu đen, sợi chỉ vàng trên cổ tay áo tôn lên thân phận khác thường của anh, trên người anh toát ra khí chất của một bậc đế vương, khiến người ta không dám lại gần.

Sau khi nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt của Đoạn Lâm Phong lập tức thay đổi, trong mắt cuộn lên những đợt sóng lăn tăn: “Đoạn Kim Thần.”

Anh nghiến răng nói, ngữ khí tràn đầy sự căm hận.

Hết lần này đến lần khác bị Đoạn Kim Thần phá hỏng chuyện tốt, mặc dù anh ta là anh trai của anh, nhưng cả hai đều hiểu rõ, họ không hề coi nhau như anh em.

Hơn nữa anh đang không ngừng bành trướng thế lực để cân bằng với Đoạn Kim Thần, bây giờ hai người họ vì chuyện trên thương trường, trong tối ngoài sáng đều đã cạch mặt nhau, còn Đường Hoan lại trở thành vợ của anh ta, lửa giận trong lòng anh mỗi lúc một dâng cao, anh hận không thể xé xác Đoạn Kim Thần ra.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv