Những phản ứng chân thực này không có vẻ gì là lừa dối cả.
Hay là trong tim anh cũng có vị trí của cô?
Không thể nào, rốt cuộc cô đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?
Sao Đoạn Kim Thần có thể yêu cô được chứ, cô lại càng không thể có một chút vị trí trong trái tim anh.
Mặc dù trong khoảng thời gian này hai người họ chung sống rất hòa thuận, nhưng điều này chỉ chứng tỏ rằng mối quan hệ của họ tốt lên mà thôi, chứ không phải tình cảm đã tăng lên.
Trong thoáng chốc, ánh mắt tàn nhẫn và vẻ mặt lạnh lùng của anh lại hiện lên trong tâm trí cô, còn cả những lời nói tàn nhẫn của anh nữa, tất cả đều như một lưỡi dao cứa sâu vào trái tim cô.
Trái tim cô đau đớn từng cơn, giống như bị từng nhát dao cứa vào, đau đến nỗi khiến cô không thở nổi, toàn thân co quắp.
Khi cô đang mải mê suy nghĩ, điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh trong phòng.
Nó lập tức kéo cô về thực tại, nhạc chuông điện thoại liên tục thúc giục cô giống như một lá bùa ngải.
Cô ổn định lại cảm xúc và vươn tay lấy điện thoại: “Alo....”
Khi nghe thấy đó là điện thoại rác, cô không nói không rằng liền cúp điện thoại rồi ném xuống giường và đi vào phòng tắm.
Khi cô xuống lầu ăn sáng, dì Đồng nói với cô, Đoạn Kim Thần đã đến công ty rồi.
Cô hờ hững đáp lại rồi ngồi xuống ăn sáng, cô vừa ăn vừa cầm điện thoại lướt weibo, vốn dĩ cô chỉ lướt qua, sau đó cô như đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền gõ tên Đoạn Kim Thần lên thanh tìm kiếm.
Hình như kết hôn với Đoạn Kim Thần lâu như vậy, cô chưa từng lên mạng tìm hiểu thông tin về anh, cô không ngờ vô tình tìm kiếm lại ra nhiều thông tin như vậy.
Nhưng đa số đều họ đều nói anh là một thiên tài kinh doanh, rồi các cuộc phỏng vấn với các chuyên gia nổi tiếng.
Đối với mấy thứ này, Đường Hoan chỉ đọc lướt qua, cô luôn biết khả năng của Đoạn Kim Thần, những thiên tài kinh doanh như anh chắc chắn sẽ là đề tài được săn đón của các trang báo lớn rồi.
Cô hời hợt lướt xuống dưới, nhưng vô tình lại nhìn thấy một số tin tức mới do mấy tay săn ảnh đã đào lên.
Mắt cô sáng lên, cô không thèm ăn sáng nữa mà dùng cả hai tay kéo màn hình điện thoại.
Tổng giám đốc Tập Đoàn Đoạn Thị và người phụ nữ bí ẩn dùng bữa trong một nhà hàng cao cấp. Trái tim cô khẽ thắt lại và có chút hụt hẫng vì phát hiện bất ngờ này, cô nóng lòng kéo xuống nội dung ở bên dưới.
Từ góc độ ảnh chụp có thể thấy đây đều là ảnh chụp lén, nội dung được đề cập cũng rất ít, ngoài cái tên Đoạn Kim Thần, còn có một cái tên khác khiến Đường Hoan cảm thấy kinh ngạc.....Mộ Vũ Nghiên.
Khi nhìn thấy cái tên này, Đường Hoan cảm thấy như bị sét đánh, cái tên đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là cái tên Tiểu Nghiên được ký trên bức thư đặt ở trên bàn làm việc của Đoạn Kim Thần.
Liệu Mộ Vũ Nghiên và Tiểu Nghiên có phải là cùng một người?
Vốn dĩ cô muốn tìm hiểu Trần Mộ Nghiên này, nhưng trên mạng hoàn toàn không có tin tức về cô ấy.
Cô nhìn xuống dưới và thấy thời gian là ba năm trước.
Hơi thở của cô trở nên có chút nặng nề, lúc đó cô vẫn chưa quen biết Đoạn Kim Thần và càng không biết trên thế này có một người như vậy, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cái tên của người này, cô có một dự cảm không lành.
Cô cảm thấy Mộ Vũ Nghiên này chính là người luôn tồn tại trong trái tim của Đoạn Kim Thần.
Khi cô vẫn chưa nghĩ ra nguyên nhân và kết quả của sự việc thì chuông điện thoại vang lên, cái tên Đoạn Kim Thần hiện ra trước mắt cô.
“Alo...” Sau khi điện thoại vang lên một lúc cô mới nghe máy.
Cô chưa kịp nói câu thứ hai thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Bố đột nhiên bị ốm phải nhập viện, còn ba phút nữa là anh về đến nhà, em chuẩn bị một chút đi, chúng ta đến bệnh viện.”
Tin tức đến một cách đột ngột khiến Đường Hoan sửng sốt một chút, nhưng cô nhanh chóng định thần lại, cô không thèm ăn sáng nữa mà vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Vừa đứng vững thì một chiếc xe Lincoln màu đen sang trọng dừng lại bên cạnh cô, biển số xe quen thuộc khiến cô mở cửa bước lên xe không chút nghĩ ngợi.
“Sao bố lại đột nhiên nhập viện vậy?” Vừa lên xe, cô liền vội vàng hỏi anh.
Mặc dù Đoạn Trấn Nam đối xử không tốt với cô, thậm chí là chán ghét cô, nhưng cô cũng không cảm thấy ông ấy đáng đời, dù sao ông ấy cũng là bố của Đoạn Kim Thần, nhà họ Đoạn lại là danh gia vọng tộc, suy cho cùng, cô làm mất thể diện của nhà họ Đoạn như vậy, ông cảm thấy không vui là chuyện đương nhiên.
Còn trước đây cô luôn vì bản thân mà khiến ông tức giận, người ta chú trọng danh tiếng, chưa nói đến chuyện cô kết hôn với anh là vì mối quan hệ lợi ích, nhưng dù sao ông cũng đươc coi là bố của cô.
Vẻ mặt anh không thay đổi quá nhiều, anh liếc nhìn cô một cái: “Nghe nói là do thời gian đột nhiên dừng lại nên bị đưa vào phòng cấp cứu.”
Chiếc xe lao nhanh như tên bắn trên đường, sau bốn mươi phút đã đến bệnh viện.
Vừa đi đến phòng cấp cứu, cô liền nhìn thấy Đan Chi Linh đang đợi ở cửa với vẻ mặt lo lắng, còn Đoạn Lâm Phong ngồi ở ghế chờ.
“Tình hình của bố thế nào rồi?” Đoạn Kim Thần bước tới và khẽ hỏi, nghe thấy âm thanh, Đoạn Lâm Phong mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng: “Bác sĩ nói bệnh tim của bố đột nhiên tái phát, bảo chúng ta hãy chuẩn bị tâm lý.”
Đồng tử của Đường Hoan co rụt lại, cô không ngờ Đoạn Trấn Nam lại bệnh nặng như vậy: “Sao lại đột ngột như vậy?”
Đan Chi Linh nghe thấy giọng nói của Đường Hoan giống như giẫm phải bùn, bà không nói không rằng liền tát Đường Hoan một cái, giọng nói đanh thép vang lên: “Đều là tại cô đồ sao chổi, từ khi cô gả vào nhà họ Đoạn, chúng tôi không có ngày nào được yên ổn.”
Giọng nói đanh thép của Đan Chi Linh vang vọng trong hành lang, bà nhìn Đường Hoan với đôi mắt đỏ hoe và hét lên giận dữ.
Cô che bên má bị đánh, thật ra cô có thể hiểu được cảm xúc của Đan Chi Linh lúc này, dù gì thì người nằm trong đó chính là chồng của bà, hơn nữa lúc đầu Đan Chi Linh vốn không thích cô, bây giờ Đoạn Trấn Nam xảy ra chuyện, bà đương nhiên sẽ đổ mọi tội lỗi lên đầu cô.
Đoạn Kim Thần cau mày, thân hình cao lớn của anh đứng chắn trước mặt Đường Hoan và lập tức tạo ra một tư thế bảo vệ: “Mẹ làm cái gì vậy?”
“Mẹ đang làm gì mà con không nhìn thấy sao? Đều là vì người phụ nữa này nên bố con mới hôn mê nằm ở trong kia!” Bà bước tới đẩy Đoạn Kim Thần ra, nhưng đúng vào lúc này cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra.
Bà quay đầu lại và nhanh chóng bước tới hỏi bác sĩ mà không thèm quan tâm đến Đường Hoan nữa: “Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi, có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Bác sĩ từ bên trong đi ra, trên mặt toát ra một lớp mồ hôi mỏng và mang theo một vẻ mặt nghiêm nghị: “Ông Đoạn lên cơn đau tim nên dẫn tới bệnh cũ tái phát, sau này tuyệt đối không được khiến bệnh nhân chịu đả kích, hiện tại chúng tôi đã phẫu thuật cho ông ấy, sau này nhất định phải giữ cho bệnh nhân một tâm trạng thoải mái và nên ăn nhiều đồ thanh đạm.”
Sau khi nghe tin Đoạn Trấn Nam không có gì đáng lo ngại, Đan Chi Linh nhanh chóng đi theo y tá đến khu phòng bệnh Vip.
Đường Hoan và Đoạn Kim Thần nhìn nhau rồi cũng đi theo sau, còn Đoạn Lâm Phong nhìn theo bóng lưng Đường Hoan, ánh mắt hơi lóe lên.
Khi đến phòng bệnh Vip, Đường Hoan không đi vào mà đứng ở cửa nhìn Đoạn Trấn Nam vẫn đang hôn mê nằm trên giường bệnh.
Cô thấu hiểu một cách sâu sắc sự mong manh của mạng sống, bệnh của bà ngoại cũng đến một cách bất ngờ. Lúc đó cô mất hồn mất vía chạy đi cầu xin Đường Kha Thành, hy vọng ông có thể giúp bà ngoại trả viện phí, bởi vì phải nộp tiền thì bệnh viện mới có thể tiến hành phẫu thuật. Lúc đó cô không có tiền, dù sao cô vẫn là học sinh, làm sao cô có thể gánh vác nổi mức viện phí với giá trên trời?
Nhưng cô lại nhận được sự đối đãi lạnh nhạt của họ, họ còn nói từ nay về sau nhà họ Đường không có đứa con gái như cô.
May mà lúc đó cô thật may mắn, vì lúc đó cô còn có La Vưu Phi.
La Vưu Phi giúp cô trả một phần chi phí phẫu thuật, cô ấy còn tận dụng thế lực của bố mình để yêu cầu bệnh viện phẫu thuật cho bà cô, như vậy mới ngăn chặn được bệnh tình của bà.
Cô đi trên hành lang của bệnh viện và nhìn ra ngoài cửa sổ, thời tiết trong lành khiến tâm trạng vốn có chút chán nản của cô nhất thời tốt lên rất nhiều.
Cơn gió nhẹ khẽ thổi qua, ánh mặt trời chiếu vào khiến khuôn mặt cô trắng như tuyết, dung mạo hoàn mỹ cùng khí chất cao quý toát ra từ cơ thể khiến người ta không khỏi đắm chìm trong đó.
Đoạn Lâm Phong vừa đi ra từ phòng bệnh liền nhìn thấy Đường Hoan đang đứng ở cuối hành lang.
Khí chất trẻ trung và cao quý toát ra từ cô khiến anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô.
Đường Hoan của hiện tại rất khác so với trước đây, cô từng vòng qua anh, hỏi anh thích ăn gì, rồi làm nũng với anh, nhưng bây giờ cô đã trở nên khác trước rất nhiều.
Trên người cô có sức hút của một người phụ nữ trưởng thành, khí chất càng ngày càng tốt, đặc biệt là trong phòng họp lần trước, phong thái tự tin toát ra từ cô đã thu hút anh một cách sâu sắc.
Quá khứ từng đợt ùa về, cho dù là Lương Phỉ Phỉ hay Đường Vãn Tình, từ đầu đến cuối anh chưa từng thực sự yêu hai người này, anh chỉ ở bên họ vì vụ lợi.
Anh chỉ cảm thấy hạnh phúc nhất khi ở bên Đường Hoan.
Anh đột nhiên hối hận, hối hận khi để cô kết hôn với Đoạn Kim Thần, hoặc là lúc đó anh chưa từng nghĩ đến tình cảm của mình dành cho Đường Hoan.
Cho đến hôm nay anh mới sâu sắc ý thức được rằng anh vẫn yêu cô.
“Hoan Hoan, em đang nghĩ gì vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Đường Hoan nhíu mày, trong mắt cô lóe lên một tia khinh bỉ, cô vô thức bước lùi sang một bên, khi quay đầu lại cô liền nhìn thấy Đoạn Lâm Phong đang đứng trước mặt cô, trên mặt mang theo ý cười.
“Đoạn Lâm Phong, hiện tại tôi là chị dâu của anh.” Đường Hoan cười khẩy: “Không lẽ bệnh của bố anh khiến anh hồ đồ rồi à?”
Trên khuôn mặt thanh tú là một nụ cười mỉa mai, ánh mắt nhìn anh cũng mang theo vẻ khinh thường.
Đoạn Lâm Phong không vì lời nói của cô mà tức giận, ánh mắt của anh dường như vẫn như trước đây: “Hoan Hoan, anh biết em giận anh, nhưng đã lâu như vậy rồi, có phải là nên bớt giận rồi không?”
Giọng điệu chiều chuộng đó giống hệt như trước đây.
Nụ cười trên mặt Đường Hoan đông cứng lại, ánh mắt nhìn anh hằn lên một tia tức giận: “Đoạn Lâm Phong, anh đừng tự mình đa tình nữa, tôi đã không còn tình cảm với anh từ lâu rồi, làm sao còn có thể giận anh chứ? Anh đừng quên thân phận hiện tại của tôi là gì, mong anh hãy chú ý một chút, nếu như để bố anh nghe thấy, anh sẽ phải gánh vác rội danh bất hiếu rồi!”
Đoạn Lâm Phong không để tâm đến lời nói của cô, anh bước lên trước định đưa tay chạm vào đầu cô nhưng lại bị cô tát không thương tiếc.