Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 160: Tương kế tựu kế



Nhìn bóng lưng đã đi xa của cô ta, Đường Hoan mang theo suy nghĩ đi vào phòng vệ sinh.

Sau khi ra khỏi phòng vệ sinh, cô đi đến khi vực ăn uống lấy một chút đồ ăn, sau đó ngồi xuống ghế.

Đối với những bữa tiệc thương mại như thế này, Đoạn Kim Thần chỉ đi dạo một chút, còn mục đích chính cô đến đây là vì khu đất của vườn bách thú, về phần Lương Phỉ Phỉ, nếu như cô ta không biết sống chết mà khiêu khích cô, vậy cô đương nhiên sẽ không khách khí.

Một mùi nước hoa quen thuộc chợt thoảng qua trong không khí, khi ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy người phụ nữ mà cô vừa nhìn thấy ở hành lang.

Cô ta trang điểm tinh tế, mặc một chiếc váy dạ hội hở hang, nhìn nụ cười quyến rũ trên mặt của cô ta, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói của cô ta vang lên: “Chào Giám đốc Đường, tôi là trợ lý của Tập Đoàn Lương Thị, rất vinh dự được gặp cô trong một bữa tiệc như vậy, tôi cũng rất thán phục khả năng của Giám đốc Đường.”

“Xin chào.” Đường Hoan khẽ nhướn mày liếc nhìn cô ta, nhưng sắc mặt không có quá nhiều sự thay đổi mà khẽ gật đầu với cô ta.

Người trợ lý nâng ly sâm panh trong tay lên: “Đây là rượu vang của Bồ Đào Nha, nó rất thơm, hương vị cũng tuyệt vời, không biết tôi có thể mời Giám đốc Đường một ly hay không?”

Ánh mắt Đường Hoan rơi vào ly rượu trong ta cô ta, cô cười khẩy trong lòng, quả nhiên Lương Phỉ Phỉ không chịu buông tha cô dễ dàng như vậy. . Truyện Full

Nếu như ly rượu này không bị bỏ thêm nguyên liệu, cái tên Đường Hoan của cô sẽ bị viết ngược.

“Thật ngại quá, gần đây tôi không được khỏe, bác sĩ có dặn không được uống rượu. Xin lỗi, tôi sẽ lấy nước ngọt thay rượu vậy.” Cô lấy một ly nước uống trên bàn và nhấp một ngụm.

Trợ lý thấy Đường Hoan không mắc bẫy, liền liếc mắt ra hiệu với Lương Phỉ Phỉ đứng cách đó không xa.

Lương Phỉ Phỉ thấy vậy, trong mắt thoáng qua một tia ác độc, cô cầm ly rượu lên và tao nhã đi từng bước về phía họ.

“Cô Đường làm Giám đốc rồi liền khác hẳn nhỉ, ngay cả giọng điệu cũng kiêu ngạo hơn vài phần? Ngay cả trợ lý của tôi mời rượu mà cô cũng không nể mặt.” Lời mỉa mai phun ra từ miệng của Lương Phỉ Phỉ, ánh mắt nhìn cô đầy sự mỉa mai.

Trợ lý vừa nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ liền cung kính gật đầu: “Tổng giám đốc Lương, không sao, có lẽ Giám đốc Đường cảm thấy tôi không xứng uống rượu với cô ấy.”

Nghe hai người họ một xướng một phụ họa, Đường Hoan càng lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn bọn họ cũng không có chút ấm áp nào.

Làm sao cô có thể không biết họ đang cố ý muốn chọc tức cô, sau đó uống cạn ly rượu bị bỏ thuốc trong tay họ? Nếu như họ nghĩ rằng cô sẽ ngoan ngoãn mắc bẫy, vậy quả thật là một sai lầm lớn, cô đã không còn là Đường Hoan thiếu hiểu biết của năm đó từ lâu rồi.

“Bác sĩ nói gần đây dạ dày của tôi không tốt, không thích hợp để uống rượu.” Vẻ mặt Đường Hoan có chút áy náy: “Nhưng, Cô Lương, Đoạn Thị và Lương Thị vốn có quan hệ hợp tác, nếu như cô đã nói như vậy rồi, tôi sẽ lấy trà thay rượu vậy.”

Lương Phỉ Phỉ cong môi gật đầu: “Được.”

Ba người cùng đi đến quầy bar và gọi trà từ phục vụ. Cả ba người đều cầm chén trà trên tay, Lương Phỉ Phỉ và Trợ lý giao tiếp bằng mắt, còn Đường Hoan cụp mắt nhìn chén trà trong tay.

“Cô Lương, chúng ta sắp thành người một nhà rồi, hy vọng chúng ta có thể hòa thuận với nhau.” Nói rồi cô nâng chén trà trong tay lên.

Thấy cô sắp uống trà, Lương Phỉ Phỉ không giấu được vẻ kích động trong mắt, trong lòng không ngừng gào thét, uống đi, uống đi.

Thấy cô định uống rồi, nhưng Đường Hoan đột nhiên dừng động tác lại: “Đó không phải Đoạn Lâm Phong sao, hình như anh ta đang nói chuyện rất vui vẻ với những người phụ nữ khác.”

Nghe cô nói như vậy, Lương Phỉ Phỉ và trợ lý nhanh chóng quay đầu lại, nhưng sau khi quay lại thì chẳng thấy ai, Lương Phỉ Phỉ nhíu mày, ánh mắt nhìn Đường Hoan có chút không hài lòng: “Làm gì có bóng dáng của anh ấy, có phải cô bị hoa mắt rồi không?”

“Có lẽ là vậy!” Thấy đã thành công đánh lạc hướng sự chú ý của cô ta, khoảnh khắc hai người họ quay đi, Đường Hoan đã đổi vị trí tách trà bị bỏ thuốc của cô.

Thấy Đường Hoan uống trà, Lương Phỉ Phỉ mới cầm tách trà lên và uống cạn.

Nhìn cô uống cạn chén trà không thừa một gọt nào, khóe mắt hiện lên một nụ cười ẩn ý.

Lương Phỉ Phỉ và trợ lý nháy mắt với nhau, trợ lý hiểu ý liền gật đầu với Đường Hoan rồi xoay người rời đi.

“Giám đốc Đường, Tổng giám đốc Lương, hai người nói chuyện trước đi, tôi còn có việc phải làm, tôi xin phép cáo từ trước.”

Trợ lý đặt tách trà đã uống cạn xuống bàn, lịch sự nói với Đường Hoan một câu rồi quay người rời đi.

Đương nhiên Đường Hoan ở lại đây không phải là vì muốn nói chuyện với Lương Phỉ Phỉ, mà là muốn giương đông kích tây.

Sau khi trợ lý đi khỏi, Đường Hoan vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Đoạn Kim Thần đứng cách đó không xa, cả hai đều có thể hiểu được ý tứ của đối phương qua ánh mắt.

Còn Lương Phỉ Phỉ lúc này đang chìm đắm trong niềm vui của hồi ức, dường như cô có thể nhìn thấy trước được cảnh tượng Đường Hoan bị bắt quả tang bị cưỡng hiếp.

Đường Hoan không hề bỏ qua ánh sáng lóe lên rồi vụt tắt trong mắt cô ta: “Tổng giám đốc Lương, rất vui vì cô có thể bỏ qua hiềm khích trước đây....”

Cô còn chưa kịp nói xong, cơ thể đột nhiên lắc lư, cô lắc đầu.

Lương Phỉ Phỉ cố nén kích động trong lòng và bước tới giả vờ lo lắng nắm tay cô: “Giám đốc Đường, cô sao vậy? Không sao chứ?”

Đường Hoan lắc đầu, cô yếu ớt dựa vào người Lương Phỉ Phỉ: “Tôi....Tôi chỉ là hơi chóng mặt, phiền cô dẫn tôi đi tìm Kim Thần....”

“Được, bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi tìm anh ấy.”

Giọng nói của Lương Phỉ Phỉ trở nên âm dương quái dị, cô dìu Đường Hoan đến phòng nghỉ, nhưng vì quá kích động mà cô không hề để ý đến tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Đường Hoan.

Dưới sự dìu dắt của Lương Phỉ Phỉ, Đường Hoan từng bước đi vào hành lang của phòng khách, Lương Phỉ Phỉ đang dìu Đường Hoan đi đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, bước chân cũng có chút xiêu vẹo.

Cô lắc đầu, buông tay đang dìu Đường Hoan ra rồi chuyển sang ôm trán mình.

Chuyện gì vậy? Tại sao cô lại đột nhiên cảm thấy chóng mặt? Bên tai vang lên giọng nói của Đường Hoan: “Tổng giám đốc Lương? Cô muốn dẫn tôi đến phòng nào vậy?”

Thấy khuôn mặt của Lương Phỉ Phỉ đỏ bừng, hai mắt bắt đầu trở nên mờ mịt, khóe môi Đường Hoan cong lên thành một vòng cung tuyệt đẹp.

Lúc này ý thức của Lương Phỉ Phỉ đã có chút hỗn loại, nghe thấy giọng nói còn tưởng rằng đó là trợi lý nên không chút do dự nói: “1203.”

Cho tới bây giờ Đường Hoan cơ bản đã hiểu ra vừa nãy Lương Phỉ Phỉ định cho cô uống cái gì rồi. Nếu như cô ta đã muốn cô thân bại danh liệt như vậy, vậy cô sẽ tặng cho cô ta một món quà lớn vào ngày đại hôn của cô ta.

Mấy ngày gần đây Đế Đô có một tin tức lớn, đó là Cô chủ của Tập Đoàn Lương Thị sẽ kết hôn với Phó tổng giám đốc Đoạn Lâm Phong của Tập Đoàn Đoạn Thị, bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày 28 cuối tháng này.

Khi tin tức này được đưa ra, tất cả mọi người đều thổn thức không thôi. Họ còn nhớ nửa năm trước Đoạn Lâm Phong đã kết hôn với cô chủ lớn nhà họ Đường là Đường Vãn Tình, bây giờ nhanh như vậy lại sắp kết hôn.

Dìu Lương Phỉ Phỉ đến phòng 1203, cô đặt cô ta ở một bên sau đó bấm chuông cửa rồi nhanh chóng trốn sang một bên.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một người đàn ông từ bên trong đi ra, nhìn Lương Phỉ Phỉ mặt mũi đỏ bừng ở cửa, hắn liền kéo cô ta vào phòng.

Khi cánh cửa đóng lại, Đường Hoan thấy xung quanh không có ai, liền đi tới vặn nhẹ tay nắm cửa và nhận ra cửa không khóa.

Có vẻ như lần này Lương Phỉ Phỉ có ý định hủy hoại cô.

Cô nhẹ nhàng mở cửa và nhìn vào bên trong. Trên giường đôi nam nữ đang ôm nhau, hai cơ thể dính sát vào nhau, cảnh tượng đó quả thực rất nhức mắt.

Cô bình tĩnh lấy điện thoại ra và bật chế độ quay video và hướng vào bên trong, tiếng hét của người phụ nữ và tiếng thở dốc của người đàn ông lần lượt truyền đến.

Lúc này Lương Phỉ Phỉ giống như bị thiêu đốt, cô không ngừng tìm kiếm đột phá để trút bỏ dục vọng, mà đàn ông chính là liều thuốc giải độc tốt nhất của cô.

Sau khi quay được khoảng 5 phút, Đường Hoan thu lại điện thoại và lặng lẽ đóng cửa lại, với đoạn video này, Lương Phỉ Phỉ có thể thân bại danh liệt rồi.

Cô cất điện thoại và bước ra đại sảnh một như không có chuyện gì xảy ra.

Thực ra cô có thể để tất cả mọi người đến xem trò cười của Lương Phỉ Phỉ, nhưng cô cảm thấy cách trả thù như vậy là quá hời với cô ta rồi.

Sau khi quay lại đại sảnh, cô thoáng cái liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang tán gẫu cười nói với những người khác, đúng lúc có một nhân viên tiếp đồ uống đi qua, cô liền cầm một ly rượu và đi về phía anh.

Sau khi nhìn thấy Đường Hoan, Đoạn Kim Thần khẽ gật đầu với mấy người đó rồi xoay người đi về phía cô.

“Xong rồi sao.” Đoạn Kim Thần nhấp một ngụm rượu và nhìn cô hỏi một cách bình thản.

“Ừm, cảnh tượng vô cùng bắt mắt, anh có muốn xem thử không?” Cô thản nhiên nói với nụ cười xinh đẹp.

Cô không ngờ một tiểu thư thường ngày cao cao tại thượng, sau lưng lại có một vẻ lẳng lơ như vậy.

Nếu như đoạn video trong tay cô bị tung lên mạng, chắc chắn đây sẽ là một bộ phim cấp ba ăn khách nhất dịp cuối năm.

“Ghê tởm.” Người đàn ông cau mày, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.

Thấy dáng vẻ đó của anh, Đường Hoan nhất thời muốn bật cười, không ngờ rằng một Đoạn Kim Thần luôn nghiêm khắc lại lộ ra vẻ mặt như vậy.

“Đúng rồi, anh đã đưa trợ lý của Lương Phỉ Phỉ đi đâu vậy?” Từ lúc dìu Lương Phỉ Phỉ tới phòng nghỉ, cô đều không nhìn thấy trợ lý của cô ta đâu.

Theo tính cách của Lương Phỉ Phỉ, cô ta sẽ không bất cẩn như vậy, cô ngồi quay video lâu như vậy mà không thấy trợ lý xuất hiện, vậy điều đó có nghĩa là người của Đoạn Kim Thần không biết đã đưa cô ta đi đâu rồi.

“Nhà vệ sinh.”

Trong nhà vệ sinh, trợ lý của Lương Phỉ Phỉ không ngừng đập cửa, cô ta đã bị nhốt ở bên trong hơn một tiếng đồng hồ, cô ta hét khàn cả cổ mà vẫn không có ai đến mở cửa.

Điều mà cô ta không biết đó là cửa nhà vệ sinh đã bị ai đó khóa ở bên ngoài, và còn được đặt một tấm biển đang sửa chữa ở cửa.

Còn hai tiếng nữa bữa tiệc mới kết thúc, bởi vì Đoạn Kim Thần còn phải bàn chuyện với người ta nên không thể rời đi, Đường Hoan đành phải ngồi trên ghế sofa đợi anh.

Khi cô đang buồn ngủ, có người vỗ vai cô, nghe thấy giọng nói đặc biệt của người đàn ông, khi mở mắt ra cô liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú Đoạn Kim Thần xuất hiện ở trước mặt.

“Kết thúc rồi sao?” Đường Hoan ngáp một cái rồi ngẩng đầu lên nhìn anh.

Nếu như không phải người phụ trách khu đất vườn bách thú sẽ đến, còn cả Lương Phỉ Phỉ nữa, thì cô sẽ không tham gia những bữa tiệc nhàm chán như thế này.

Nhưng may mà thành quả thu được không nhỏ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai ngày nữa có thể ký hợp đồng về khu đất vườn bách thú, khi Lương Phỉ Phỉ kết hôn cũng sẽ nhận được một món quà lớn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv