Khi Lê Mỹ Mỹ kể chuyện trên mạng cho Đường Vãn Tình nghe, cô vui vẻ nói: “Con biết một ngày nào đó con tiện nhân đó sẽ bị người ta xử lý, bây giờ thì tốt rồi, không cần con phải ra tay nữa.”
Trong khoảng thời gian này cô luôn phiền muộn, cả người giống như người mất hồn, khồng ngờ hôm nay nghe được tin tức của Đường Hoan lại vui vẻ nói nhiều như vậy.
“Đúng vậy, con tiện nhân đó cũng đáng đời, còn cho rằng gả vào nhà họ Đoạn rồi thì có thể làm gì thì làm. Bây giờ thì hay rồi, chúng ta hãy chờ xem cô ta bị quét ra khỏi nhà đi.” Lê Mỹ Mỹ nói tất cả để khiến Đường Vãn Tình vui vẻ.
Tuần trước Đường Vãn Tình đã xuất viện, dù sao vết thương của cô cũng cần được phục hồi từ từ, nằm mãi trong bệnh viện cũng chỉ chiếm giường mà thôi.
Đường Kha Thành đẩy cửa bước vào đúng lúc nghe thấy những lời bà nói, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tại sao bà không biết suy nghĩ vậy? Nếu như lúc này xảy ra chuyện, ai sẽ lo chi phí điều trị cho con gái chúng ta? Bây giờ hãy chịu khó cầu nguyện họ không nghĩ rằng chuyện này là do chúng ta làm đi, nếu không Đoạn Kim Thần sẽ dừng việc trợ cấp chi phí.”
Lê Mỹ Mỹ nghe vậy lập tức tỉnh mộng, bà lo lắng đi đến bên cạnh Đường Kha Thành kéo tay ông: “Aiya, tôi thực sự không nghĩ tới chuyện này, chẳng qua tôi chỉ muốn nói mấy câu cho con gái vui thôi, chúng ta không làm chuyện này, ông đừng ở đây nói nhảm nữa.”
Nghe thấy thái độ chối bỏ trách nhiệm của Lê Mỹ Mỹ, Đường Kha Thành liếc bà một cái, ông không nói mà đi tới bên cạnh chiếc sofa rồi ngồi xuống.
“Mẹ, chuyện này mẹ không cần nói nữa, chắc chắn là con tiện nhân Lương Phỉ Phỉ đã đứng sau lưng thao túng, cô ta hại con thảm như vậy, dùng con làm nòng súng để đối phó với Đường Hoan, con muốn xem xem lần này cô ta có thể xử lý Đường Hoan được hay không!”
Hễ nhắc đến Lương Phỉ Phỉ, Đường Vãn Tình lại không ngừng tức giận.
Nếu như không có cô ta thì bây giờ cô cũng không phải nằm một chỗ như một kẻ tàn tật, vốn dĩ trong lòng cô chỉ có một người mà cô căm hận nhất, nhưng bây giờ lại có thêm một người mới.
Sớm muộn cũng có một ngày cô nhất định sẽ khiến cho Lương Phỉ Phỉ đẹp mặt.
Ban đầu cô cho rằng chuyện này sẽ có một sự ảnh hưởng nhất định đến Đường Hoan, nhưng không ngờ nhà họ Đoạn lại không đuổi cô ta đi, còn Đoạn Kim Thần lại công bố với bên ngoài rằng anh tin tưởng Đường Hoan.
Đây chẳng khác nào đồng nghĩa với việc tẩy trắng cho Đường Hoan.
Khi Lương Phỉ Phỉ biết được tin tức này, sắc mặt cô tái xanh. Ban đầu cô còn hy vọng chuyện này có thể khiến Đoạn Kim Thần ly hôn với cô ta, như vậy cũng coi như trút được cơn giận, nhưng cô trăm tính vạn tính cũng không ngờ rằng Đoạn Kim Thần lại đứng ra đính chính.
Và điều quan trọng nhất là với cú đá này lại khiến cho mối quan hệ của hai người họ dường như dịu đi rất nhiều, lúc này Lương Phỉ Phỉ cảm thấy vô cùng tức ngực.
Cô không tin cô không thể đối phó được với người phụ nữ đó! Cô móc điện thoại từ trong túi ra bấm một cuộc gọi: “Tôi muốn anh giúp tôi một việc, chỉ cần làm xong việc này, tôi tự nhiên sẽ thanh toán số dư cho anh....”
Sau khi cúp điện thoại, trong mắt cô lóe lên một tia lạnh lẽo, đôi môi nhếch lên một cách tàn độc, cô không tin lần này Đường Hoan không ngoan ngoãn cắn câu.
Nếu như vì quá vội vàng mà không thể dồn cô ta vào chỗ chết, vậy trước tiên sẽ đuổi cô ta ra khỏi Đoạn Thị, sau đó từ từ khiến cô ta mất đi vị trí Đoạn phu nhân, sau đó tra tấn cô ta đến chết.
Mấy ngày nay Đường Hoan đều ở trong nhà không đi ra ngoài, dù sao chỗ ở của Đoạn Kim Thần không phải là nơi mà những phóng viên có thể tùy ý đi vào.
Ban đầu trên mạng có thông tin cho rằng đời tư của cô rất phóng túng, ngoại tình. Hiện tại Đoạn Kim Thần lại đính chính trên mạng rằng Đường Hoan và Giang Chi Thịnh là bạn tốt của nhau, sự việc lập tức bùng nổ trên mạng.
Đoạn Kim Thần....
Khi Đoạn Kim Thần ra mặt giải quyết chuyện này, cô thực sự rất ngạc nhiên. Ban đầu cô cho rằng lần này anh sẽ nổi trận lôi đình, thậm chí nói cô là người phụ nữ lẳng lơ rồi cưỡng bức cô như trước đây, nhưng không ngờ lần này anh lại bình tĩnh không hỏi gì như vậy.
Sau khi sự việc lần này lắng xuống, những bình luận trên mạng về Đường Hoan ngày càng ít, chuyện này dần rơi vào quên lãng, Đường Hoan cũng quay lại công ty làm việc.
Ban đầu nhân viên của Đoạn Thị cũng bàn tán về vấn đề này, nhưng sau khi Đoạn Kim Thần đính chính mối quan hệ giữa ba người họ ở trên mạng thì rất ít người dám nói xấu sau lưng họ. Ngược lại, cũng có một số luôn thấy chuyện chưa đủ lớn, liên tục nói xấu sau lưng Đường Hoan.
Tập Đoàn Đoạn Thị, Văn phòng Tổng giám đốc.
Đoạn Kim Thần đang ngồi trên ghế và ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài với vẻ mặt nhàn nhã.
Anh đã điều tra ra chuyện trên mạng là do Lương Phỉ Phỉ đã làm, nhưng anh không vội vạch trần cô, anh muốn giao chuyện này cho Đường Hoan xử lý.
Nhưng thời gian nhàn rỗi không kéo dài được bao lâu, ngay sau đó Chủ quản bộ phận kế hoạch và Đoạn Lâm Phong đã đến văn phòng của anh.
Đường Hoan đang giải quyết công việc trong văn phòng đột nhiên thư ký bước vào với vẻ lo lắng: “Không hay rồi, trợ lý Đường, xảy ra chuyện rồi.”
Nghe thấy giọng nói lo lắng, Đường Hoan nhướn mày: “Xảy ra chuyện gì vậy? Cô từ từ nói, đừng lo lắng.”
Thư ký của cô luôn rất cẩn trọng, nhưng hôm nay lại lo lắng như vậy, nhất định là đã xảy ra chuyện quan trọng.
Thư ký hít một hơi thật sâu rồi đem mọi chuyện nói ra một tràng: “Tài liệu mà hôm nay cô bảo tôi mang đến Bộ phận tài vụ bị thiếu một hạng mục rất quan trọng, nhưng những thứ này không quan trọng, điều quan trọng nhất là hợp đồng mà cô cho người mang đến Tập Đoàn Lương Thị chính là phương án đấu thầu mới nhất của chúng ta.”
“Cô nói cái gì?” Đường Hoan đứng dậy khỏi ghế, cô hoài nghi lặp lại: “Sao có thể như vậy?”
“Là thật, vừa nãy nhà cung cấp đã gửi tài liệu về, nhưng tài liệu vẫn bị rò rỉ!” Sắc mặt của Thư ký cũng không khá hơn là bao.
Đường Hoan bất lực ngồi xuống ghế, cô dùng tay xoa thái dương: “Rõ ràng tôi đã kiểm tra những tài liệu này rồi, làm sao có thể xảy ra sai sót được chứ?”
Cô nhớ rất rõ tài liệu mà cô cho người mang đi tuyệt đối không thể là phương án đấu thầu, khi gửi đi cô còn đặc biệt kiểm tra lại.
Đối với những tài liệu quan trọng như vậy, bình thường cô đều khóa trong ngăn kéo. Trừ khi cần thiết, nếu không cô sẽ không lấy ra, bây giờ sao cô lại có thể bất cẩn gửi nhầm phương án đấu thầu.
“Bây giờ mọi người trong công ty đều nói tại cô mà công ty mất đi cơ hội đấu thầu lần này, còn nói không thể vì cô là vợ Tổng giám đốc mà phá lệ tha thứ. Bây giờ các cổ đông và quản lý cấp cao của công ty đều đang hoảng hốt. Họ đang tổ chức một cuộc họp cổ đông và yêu cầu cô tham gia.”
Khi biết được tin này, Lệ Lệ cũng giật mình, cô làm việc cùng Đường Hoan cũng được một khoảng thời gian rồi, cô biết rõ năng lực của Đường Hoan, cô tin chuyện lần này tuyệt đối không liên quan đến Đường Hoan.
Đường Hoan hít một hơi thật sâu, sau đó điều chỉnh lại bộ dạng một chút rồi ra khỏi văn phòng: “Bây giờ tôi sẽ đi ngay.”
Cô bước ra khỏi sảnh văn phòng và đi lên tầng cao nhất rồi gõ cửa phòng họp mà coi như không nhìn thấy những ánh mắt kỳ lại của mọi người.
Cho đến đi giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền ra cô mới đẩy cửa bước vào.
Trong phòng họp ngồi đầy các giám đốc và quản lý cấp cao, trông đội hình vô cùng hoành tráng.
Bên trong ngoài Đoạn Kim Thần ra, những người khác đều có vẻ mặt đăm chiêu, thấy cô bước vào mọi người đều quay ra nhìn cô.
“Trợ lý Đường, mặc dù cô là Phu nhân Tổng giám đốc nhưng cô cũng không thể làm việc cẩu thả như vậy được!”
“Đúng vậy, ngay cả một việc đơn giản cũng phạm sai lầm, sau này sao cô có thể dẫn dắt mọi người đi tới đỉnh cao? Tôi đề nghị, cho dù đối phương có thân phận gì cũng không bao giờ được xử nhẹ.”
Mọi người vừa nhìn thấy Đường Hoan đều anh một câu tôi một câu không ngừng trách mắng, nhưng vì cô là vợ của Tổng giám đốc nên cũng không nói những lời quá khó nghe. Nhưng tất cả đều cho rằng cô hại công ty phải chịu một tổn thất lớn, không thể vì cô là vợ của Tổng giám đốc mà dễ dàng bỏ qua cho cô được.
Sau khi Đường Hoan bước vào phòng họp liền cảm thấy có một đôi mắt đổ dồn về phía cô, vừa ngẩng đầu lên cô liền nhìn thấy Lương Phỉ Phỉ đang khoanh hai tay trước ngực ngồi bên cạnh Đoạn Lâm Phong.
Chẳng trách các cổ động này đều bắt đầu bắn súng liên thanh khi cô bước vào, hóa ra là vì cô ta ở đây, có lẽ có rất nhiều người trong đại hội cổ đông đứng về phía Đoạn Lâm Phong rồi nhỉ?
Bây giờ Tập Đoàn Đoạn Thị đã được chia thành hai phe lớn, một phe ủng hộ Đoạn Lâm Phong và một phe ủng hộ Đoạn Kim Thần.
Đương nhiên bọn họ không dám trắng trợn như vậy trước mặt hổ, cho nên ít nhiều khi nói Đường Hoan vẫn kiêng nể Đoạn Kim Thần.
“Trợ lý Đường, bởi vì hành vi của cô đã gây ra một tổn thất lớn cho công ty, phiền cô cho chúng tôi một lời giải thích!” Lương Phỉ Phỉ lãnh đạm lên tiếng, cô ta khẽ hất cầm lên nhìn cô, không hề che giấu sự mỉa mai trong mắt, giống như lần này cô ta có thể đuổi được cô ra khỏi Đoạn Thị vậy.
Đường Hoan nhìn thẳng vào cô ta và lạnh lùng nói: “Đây là chuyện nội bộ trong công ty của chúng tôi, không biết tại sao Cô Lương lại ngồi ở đây? Cô lấy tư cách gì để chất vấn tôi?”
Với tư cách là Giám đốc của Tập Đoàn Lương Thị, Lương Phỉ Phỉ lại đến ngồi trong cuộc họp cổ đông của Đoạn Thị bọn họ, đây hiển nhiên là tự coi mình là người trong cuộc.
Lời nói của Đường Hoan khiến sắc mặt cô ta tái nhợt, cô ta trừng mắt nhìn cô: “Tôi là đối tác làm ăn của Đoạn Thị, tôi không nên xuất hiện ở đây sao? Hơn nữa, kế hoạch đấu thầu lần này có liên đến đến Lương Thị, tôi đại diện cho Lương Thị đến đây, cô nói xem tôi có tư cách để chất vấn cô hay không?”
Kể từ khi Đường Hoan bước vào, người ngồi ở vị trí chính giữa là Đoạn Kim Thần đều không lên tiếng, anh nhìn tất cả mọi thứ giống như mình là người ngoài cuộc.
“Ồ....Vậy cô Lương cảm thấy kế hoạch bị bại lộ rồi, cô nghĩ tôi nên làm thế nào để giải quyết vấn đề này?”
Một câu nói nhẹ nhàng liền ném vấn đề sang cho Lương Phỉ Phỉ, cô muốn xem xem rốt cuộc cô ta nói như thế nào, có phải là muốn đuổi cô ra khỏi công ty hay không.
Trên mặt Đường Hoan không hề có sắc thái sợ hãi hay hoảng loạn, dường như kế hoạch bị tiết lộ lần này không hề liên quan đến cô.
“Theo tôi thấy đương nhiên là đuổi những nhân viên vô trách nhiệm như cô ra khỏi công ty rồi, sau đó tống vào tù, để cô từ từ mà ngẫm lại.” Lương Phỉ Phỉ tiếp lời cô và nói ra những lời trong lòng.
Nói xong, cô khẽ nháy mắt với một số giám đốc, các giám đốc khác lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, công ty đã nỗ lực rất nhiều cho kế hoạch đấu thầu đó, tăng ca gần nửa tháng trời, bây giờ lại vì sự sơ suất của cô làm rò rỉ tài liệu khiến công sức của mọi người đều đổ sông đổ bể.”