Đường Hoan mím môi không trả lời, mà không trả lời thì chẳng khác nào ngầm thừa nhận.
Thân ảnh cao lớn đứng dậy khỏi ghế sofa, anh từng bước ép sát Đường Hoan, hơi thở của người đàn ông vây chặt lấy cô.
Cô lo lắng nuốt nước bọt, cô cảm thấy có chút khó thở trước luồng khí mạnh mẽ của người đàn ông.
Anh đưa tay bóp lấy chiếc cằm mịn màng của cô, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, Đường Hoan dường như nghe thấy tim mình đập thình thịch.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt sắc sảo của người đàn ông lại càng trở nên góc cạnh và đầy mê hoặc, hơi thở toàn thân giống như thiên sứ, chằng trách lại có nhiều phụ nữ phát cuồng vì anh như vậy.
“Anh đã nói không có sự cho phép của anh người khác đừng hòng làm tổn thương em, huống hồ chúng ta vẫn còn mối quan hệ hợp tác.”
Hóa ra là như vậy, cô nhếch môi khinh bỉ rồi hất tay anh ra.
Cô lùi lại một bước và nhìn người đàn ông ở trước mặt, trái tim cô đau nhói, hóa ra anh cứu cô chỉ là vì nhìn trên phương diện mối quan hệ hợp tác giữa họ.
Vừa nãy khi nhìn thấy anh, trong lòng cô vẫn còn mong đợi nghĩ rằng anh quan tâm đến cô. Nhưng chuyện đến nước này, rốt cuộc cô đang mong chờ điều gì?
“Em biết rồi.” Trong giọng nói của cô vô hình có một nỗi bi thương, sau khi bỏ lại câu nói này cô liền quay người rời đi.
Đoạn Kim Thần nhìn bóng lưng cô rời đi, trong mắt thoáng hiện một tia phức tạp, anh không thể nói rõ cảm giác trong lòng là như thế nào, khi cô vừa rời đi, anh không hề bỏ lỡ sự mất mát thoáng qua trong mắt cô.
Anh không thể nói rõ tại sao lại nhìn thấy sự mất mát trong mắt cô? Trái tim anh đã bị ảnh hưởng bởi cô.
Anh phát hiện gần đây ngày càng không thể khống chế được nội tâm của chính mình, cho dù là người đó cũng chưa từng ảnh hưởng đến anh nhiều như vậy.
Đường Hoan ra khỏi phòng sách liền về phòng mình, còn chưa bước vào cửa cô đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại, trong không gian yên tĩnh nó trở nên đặc biệt rõ ràng.
Cô bước tới cầm điện thoại lên nhìn và thấy người gọi đến là Giang Chi Thịnh: “Đại Thịnh....”
Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị giọng nói kích động của Giang Chi Thịnh cắt ngang: “Hoan Hoan, bây giờ em thế nào rồi? Có bị thương không? Anh đã nghe A Sinh nói về chuyện hôm nay rồi.”
Đường Hoan lắng nghe những câu hỏi quan tâm liên tiếp của anh, cô không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Em không sao, anh đừng lo lắng.”
Nghe giọng điệu bình tĩnh của cô, Giang Chi Thịnh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Em không sao thì tốt, nếu như em xảy ra chuyện anh thực sự không biết phải làm sao?” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Bàn tay cầm điện thoại hơi siết chặt lại: “Anh không cần phải lo lắng cho em, được rồi, hiện tại tình hình của La Thị thế nào rồi? Trước mắt vẫn không tìm được khách hàng sao?”
Nghe ra vẻ lo lắng trong giọng nói của cô, Giang Chi Thịnh nhíu mày: “Tình hình bây giờ đã cải thiện rất nhiều, nhưng phần lớn số khách hàng đã bị mất không thể tìm được trong thời gian ngắn, hiện tại Lương Thị kiên quyết không buông tha cho La Thị, thậm chí còn muốn hợp nhất làm một.”
“Đại Thịnh, anh nhất định phải giúp La Thị, tuyệt đối không thể để nó phá sản, nếu không cả đời này em cũng không được yên lòng.” Giọng nói của Đường Hoan tràn đầy sự lo lắng.
“Anh biết rồi, em yên tâm đi.” Giang Đại Thịnh an ủi cô, anh biết nếu như không vì La Vưu Phi, Đường Hoan sẽ không bao giờ gọi anh.
Nhưng trong lòng anh vẫn thấy rất vui, ít nhất khi cần giúp đỡ cô vẫn nhớ đến anh.
“Cảm ơn anh.” Lúc này Đường Hoan không biết dùng ngôn từ gì để cảm ơn Giang Chi Thịnh nữa, tất cả những gì cô có thể nói là cảm ơn.
“Được rồi, hôm nay em cũng mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm đi, có tin tức gì anh sẽ nói với em.” Giọng nói dịu dàng của Giang Chi Thịnh truyền đến khiến người nghe như tắm gió xuân.
Cô gật đầu: “Được, Đại Thịnh, anh cũng đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hoan nằm trên giường trằn trọc, trong đầu cô không ngừng hồi tưởng lại chuyện ngày hôm nay, còn cả người đàn ông đi theo cô nữa.
Người đàn ông đó có vóc dáng cao lớn, đội mũ lưỡi trai màu đen, điều đáng sợ nhất là đôi mắt anh ta không có chút nhiệt độ nào, có thể thấy anh ta đã được đào tạo chuyên nghiệp. Nếu như thực sự muốn ra tay với cô, cô nhất định không phải đối thủ của hắn.
Xem ra cô sẽ không có một cuộc sống bình yên trong một thời gian dài rồi, cô không khỏi ớn lạnh khi nghĩ đến việc mỗi ngày đều đứng bên bờ vực sinh tử.
Cô phải giải quyết những vấn đề này càng sớm càng tốt và khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy cô mới có thể bảo vệ được những người mà cô muốn bảo vệ.
Kể từ khi Đoạn Lâm Phong giúp Lương Phỉ Phỉ đối phó với La Thị, bởi vì nhận được sự ủng hộ của Lương Thị, nên quyền lực trong tay anh không ngừng tăng lên.
Có nhiều lãnh đạo cấp cao trong công ty đã bắt đầu ưu ái anh, thậm chí những tiếng nói phản đối đề xuất của anh ngày càng nhỏ, nhưng Đoạn Kim Thần lại coi như không thấy.
Dường như chuyện này không liên quan gì đến anh, còn Đoạn Lâm Phong sau khi nhận được sự giúp đỡ của Lương Phỉ Phỉ thì cả người như bành trướng lên, anh ta cố ý hay vô tình khoe khoang trước mặt Đoạn Kim Thần.
Nhưng trước mặt Đoạn Kim Thần, Đoạn Lâm Phong vẫn giống như một thằng hề nhảy múa như trước đây, điều đó khiến Đoạn Lâm Phong đầy một bụng tức giận.
Ngày hôm sau, Đường Hoan đến công ty làm việc với tinh thần không mấy tốt đẹp, sau một đêm không ngủ, trông cô có chút phờ phạc.
Trong khoảng thời gian này, Đường Hoan cũng tiến bộ rất nhanh, kể từ lần trước sau khi rời khỏi văn phòng của Đoạn Kim Thần, cô chuyên tâm vào công việc, rất nhiều việc xử lý một cách ngăn nắp, thậm chí còn tự mình đưa ra đề xuất và kế hoạch tương đối tốt.
Đoạn Kim Thần đều nhìn thấy những điều này, nhìn thấy sự trưởng thành của cô, có lúc anh còn cố ý bảo Anna để cô tự mình hoàn thành một số kế hoạch, và cô đã hoàn thành nó rất tốt.
Đoạn Kim Thần sẽ đưa ra một số ý kiến còn thiếu xót sau khi xem xong, sau đó bảo Anna giải thích cho cô.
Anh biết Đường Hoan khi còn học đại học chuyên về thiết kế nên thỉnh thoảng bảo Anna đưa cho cô vài phương án thiết kế đơn giản, thấy cô làm tốt anh lại tăng dần độ khó lên.
Đương nhiên Đường Hoan không hề biết gì về chuyện này, lần đầu tiên Anna đưa cho cô phương án thiết kế, cô đã bối rối hỏi Anna rằng đây không phải nội dung công việc của cô, nhưng Anna lại trả lời rằng: “Bộ phận thiết kế có quá nhiều việc, còn tôi lại không hiểu về thiết kế. Vì trước đây cô đã học qua thiết kế, vậy cô hãy thử đi.”
Ở bên kia, khi Lương Phỉ Phỉ nghe được người của mình nói gần đây Đường Hoan luôn vùi mình vào công việc, dường như không còn nhiệt tình với chuyện của La Thị nữa, thậm chí năng lực làm việc ở công ty ngày càng tốt khiến sự đố kị trong lòng cô ngày càng lớn.
Ban đầu cô vốn cho rằng có thể mượn chuyện của La Vưu Phi để cho Đường Hoan một đòn đả kích, khiến cô ấy biết thân phận của hai người có sự khác biệt như thế nào, nhưng không ngờ cô ấy vẫn cao ngạo đến mức không coi cô ra gì.
Cuối cùng cô không thể kìm chế được lửa giận trong lòng mà đến Đoạn Thị tìm Đường Hoan.
“Trợ lý Đường, Cô Lương tìm cô.” Thư ký gõ cửa văn phòng của Đường Hoan, khi nói vẻ mặt còn mang theo một sự lo lắng.
Đường Hoan ngẩng đầu lên khỏi đống giấy tờ, cô đưa tay xoa xoa thái dương, việc thiếu ngủ khiến cô suy nhược cả về thể chất lẫn tinh thần, cô lạnh lùng nói: “Bảo cô ta đi đi.”
Một đống tài liệu ở trên bàn làm việc, cộng với việc cô đang cảm thấy khó chịu, nên không có sức mà đối phó Lương Phỉ Phỉ, nên cô liền bảo thư ký bảo cô ta đi về.
“Chuyện này...” Thư ký lộ ra vẻ mặt khó xử, rất rõ ràng Lương Phỉ Phỉ không phải là người mà cô có thể đắc tội nhưng cô cũng không thể đắc tội với Đường Hoan, cô nhất thời đứng yên tại chỗ không biết làm thế nào.
“Thì ra tôi đến công ty của bạn trai mình để gặp một trợ lý nhỏ bé cũng phải nhìn sắc mặt của người ta!”
Giọng nói mỉa mai vang lên khiến thư ký giật mình, cô nhanh chóng đứng sang một bên và nhường chỗ.
Bây giờ Lương Phỉ Phỉ là bạn gái của Phó tổng giám đốc của họ, hơn nữa còn là Cô chủ của Tập Đoàn Lương Thị, gần đây cô ra vào công ty như ra vào nhà của mình vậy.
Thấy cô ta vào phòng làm việc của mình mà chưa có sự đồng ý, Đường Hoan nhíu mày và nói với giọng khó chịu: “Cô đến đây làm gì?”
Khi Tập Đoàn La Thị rơi vào khủng hoảng, hai người họ đã cạch mặt nhau, bây giờ nhìn thấy cô ta, tự nhiên Đường Hoan sẽ không có thái độ tốt.
“Cô ra ngoài trước đi.” Nhìn thư ký đứng ở cửa với vẻ mặt lo lắng, Đường Hoan nhẹ giọng nói với cô.
Thư ký cảm kích nhìn Đường Hoan giống như được đặc xá, sau đó liền đóng cửa đi ra ngoài.
Lương Phỉ Phỉ ngồi xuống ghế sofa như đang ở văn phòng của chính mình khi chưa có sự cho phép của Đường Hoan, cô ta không chút kiêng kỵ đánh giá cách bài trí trong văn phòng của cô.
Đôi chân thon dài trắng nõn dưới lớp váy ngắn lộ ra ngoài, khe ngực hoàn mỹ khiến người ta không khỏi nghĩ bậy bạ.
“Quả nhiên là có hậu thuẫn tốt, ngay cả văn phòng cũng lớn hơn người khác.” Lương Phỉ Phỉ ngắm nghía bộ móng mình vừa mới làm và thản nhiên nói.
Đường Hoan không có tâm trạng nói nhảm với cô ta mà đi thằng vào vấn đề: “Rốt cuộc cô đến đây làm gì?”
“Cô không muốn nhìn thấy tôi như vậy sao?” Lương Phỉ Phỉ nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ như thể mình là một cô gái vô hại.
Nhưng Đường Hoan biết tâm tư của người phụ nữ trước mặt này không hề đơn thuần như vậy.
“Nếu như không có việc gì, mời cô rời khỏi đây, tôi rất bận.” Bây giờ cô không muốn lãng phí thời gian với cô ta, cô chỉ muốn hoàn thiện bản thân và tìm La Vưu Phi.
“Chậc chậc....” Lương Phỉ Phỉ cười khẩy: “Có vẻ như cô không hề lo lắng về sự cố của La Thị, xem ra cô và La Vưu Phi cũng chỉ là bạn bè tầm thường mà thôi, cô không hề lo lắng về sự mất tích của cô ta, nếu như đã không hoan nghênh tôi như vậy, vậy tôi đi đây.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng cô không hề có ý định rời đi, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào Đường Hoan, trên miệng lộ ra một nụ cười như có như không.
Trái tim Đường Hoan thắt lại, cô cau mày nhìn cô ta: “Cô đã làm gì cô ấy? Hay là nói việc cô ấy mất tích có liên quan đến cô?”
Bàn tay buông thõng hai bên vô thức siết chặt lại, trong khoảng thời gian này cô luôn đi tìm La Vưu Phi nhưng chưa bao giờ nghĩ cô ấy có phải bị Lương Phỉ Phỉ bắt cóc hay không.
Nếu như thực sự bị cô ta bắt cóc...
“Cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô ta?” Lương Phỉ Phỉ dường như nhìn thấu sự lo lắng trong mắt Đường Hoan, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Cô đương nhiên không biết La Vưu Phi đi đâu, lúc đó cô chỉ nghĩ đến việc đối phó với La Thị, nào có nghĩ nhiều như vậy?
Nếu như biết La Vưu Phi quan trọng với Đường Hoan như vậy, đáng lẽ cô phải trói cô ta lại dạy cho cô ta một bài học từ lâu rồi, sẽ không đến nỗi phải đích thân đến gặp cô ta như hôm nay.
“Lương Phỉ Phỉ!” Đường Hoan nghiến răng gọi tên cô ta, lửa giận trong mắt tăng lên từng chút một: “Nếu như cô thực sự bắt cóc cô ấy, tôi khuyên cô tốt nhất hãy thả cô ấy ra, nếu không tôi nhất định sẽ khiến cô phải hối hận.”