Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 150: Đau lòng



Câu trả lời của cô khiến người đàn ông càng thêm tức giận, đôi mắt nhìn cô tối sầm lại: “Em đã quên từng hứa với anh những gì rồi sao?”

Trong lời nói mang theo sự uy hiếp rõ ràng, cơ thể Đường Hoan khẽ run lên.

Cô hiểu ý của anh là gì, bà ngoại cần sự trợ giúp của anh, cô không thể rời khỏi anh khi anh không đồng ý chấm dứt.

Bàn tay buông thõng hai bên hông siết chặt lại, cô cắn chặt môi.

Cô nhớ rõ lúc bị mẹ kế cho người đến bắt nạt, là anh đã xuất hiện cứu cô, để sau này khiến cô nghĩ lấy anh có thể nở mày nở mặt, có thể trả thù cho mẹ, nhưng bây giờ nghĩ lại tất cả những điều này đều khiến cô cảm thấy kinh hãi.

Bởi vì trong cuộc hôn nhân không tình yêu này, cô đã đánh mất trái tim của mình trước.

Cô hít một hơi thật sâu đè nén nỗi chua xót trong lòng rồi bước lên nhìn thẳng vào mắt anh: “Đoạn Kim Thần, ngoại trừ việc làm tổn thương em ra, anh chưa từng cho em một chút ấm áp nào.”

Đoạn Kim Thần nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, tận sâu trong mắt cô lộ ra một sự mệt mỏi, vào thời khắc này trái tim anh có chút đau nhói.

Anh đột nhiên rất muốn thô bạo dẫn cô đi như trước đây, bởi vì cô sẽ không để Giang Chi Thịnh bị thương, nhưng...đột nhiên anh có chút không nỡ.

Anh không biết tại sao mình lại có loại tâm lý này, trước đây anh chưa từng quan tâm đến cảm xúc của người khác, chỉ có Đường Hoan mới có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của anh.

Đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Tốt nhất em hãy suy nghĩ kỹ có nên ở lại đây hay không, trước khi anh chưa đồng ý cho em rời khỏi anh, em đừng hòng trốn khỏi anh, hãy nghĩ đến người mà em quan tâm.”

Đoạn Kim Thần bỏ lại câu này rồi quay người rời đi.

Anh biết Đường Hoan chắc chắn sẽ hiểu ý tứ của câu nói này, bởi vì bà ngoại vẫn nằm trong tay anh.

Nhìn bóng lưng rời đi của anh, Đường Hoan chậm rãi ngồi xổm xuống, nước mắt chảy dài trên mặt cô, trái tim đau đến nỗi không thể diễn tả bằng lời.

“Đại Thịnh...em phải làm sao đây? Trái tim em đau quá...” Cô khóc không thành tiếng.

Bước ra khỏi biệt thự, Đoạn Kim Thần ngồi trong xe, trong đầu anh đều là ánh mắt lạnh lùng của Đường Hoan, anh đấm vào vô lăng như muốn trút giận, cũng không quan tâm đến việc tay mình bị đau.

Nhìn Đường Hoan ngồi dưới đất với vẻ mặt đau khổ, trái tim Giang Chi Thịnh cũng đau nhói: “Hoan Hoan, em đừng buồn, anh ta không đáng để em phải rơi nước mắt. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng ta đi nghỉ đi có được không? Sau khi tỉnh dậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.”

Nghe những gì anh nói, Đường Hoan đưa tay lau nước mắt trên mặt rồi gật đầu.

Đúng vậy, anh ấy không đáng, mặc dù anh từng giúp cô nhưng nó cũng đã bù vào những tổn thương mà anh gây ra cho cô rồi.

Cô đứng dậy, nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Giang Chi Thịnh, cô cố nặn ra một nụ cười: “Đại Thịnh, anh đừng lo lắng, em sẽ không sao đâu, em là một Tiểu Cường đánh không bao giờ chết mà.”

Nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt Đường Hoan, Giang Chi Thịnh bất lực lắc đầu đưa cô về phòng: “Hãy ngủ thật ngon, khi tỉnh lại sẽ không có chuyện gì nữa, ngày mai anh sẽ nấu món sườn xào chua ngọt mà em yêu thích cho em nhé.”

Cô gật đầu, sau đó ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Giang Chi Thịnh kéo chăn cho cô, nghe thấy hơi thở dần trở nên đều đặn của cô anh mới quay người ra khỏi phòng.

Ngày hôm sau, khi Đường Hoan tỉnh lại, ánh nắng chói chang chiếu vào qua cửa sổ tản mát khắp mặt đất.

Hít thở bầu không khí trong lòng, tâm trạng của Đường Hoan cũng tốt lên, cô mở cửa đi xuống lầu liền nhìn thấy Giang Chi Thịnh đang mặc tạo dề bận rộn trong phòng bếp.

Dáng vẻ vụng về của anh khiến cô bật cười.

“Hoan Hoan, em tỉnh rồi.” Giang Chi Thịnh nhẹ nhàng lên tiếng khi nhìn thấy nụ cười của cô.

Đường Hoan gật đầu, cô nhìn Giang Chi Thịnh và nói một cách chân thành: “Đại Thịnh, kiếp trước nhất định là em đã làm chuyện tốt, cho nên ông trời mới để em gặp được một người bạn tốt như anh.”

Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt Giang Chi Thịnh dần dần vụt tắt, anh nhìn cô chằm chằm với đôi mắt đen láy: “Hoan Hoan, em biết mà, anh chưa bao giờ muốn làm bạn với em. Nếu như không phải anh về quá muộn, em đã là vợ người ta thì bây giờ người ở bên cạnh em chắc chắn sẽ là anh, em cũng sẽ không phải khó chịu như bây giờ.”

Đây có lẽ là tiếc nuối lớn nhất trong lòng anh, nhưng đáng tiếc thời gian không quay trở lại nữa.

Tất nhiên, anh cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy, anh sẽ luôn ở sau bảo vệ cô, cho dù là ở đâu khi nào, chỉ cần cô cần anh, anh đều sẽ đưa tay ra giúp đỡ, thậm chí anh sẽ đứng bên cạnh cô không chút do dự.

Nhìn người đàn ông tuấn tú ở trước mặt, rõ ràng biết cô đã kết hôn, nhưng anh vẫn tình nguyện bảo vệ cô như trước đây.

Trong mắt cô tràn đầy chua xót, cô hít một hơi thật sâu: “Đại Thịnh, em sẽ không ở bên cạnh anh đâu, nếu như sau này em ly hôn, em cũng sẽ không lựa chọn kết hôn.”

Nhìn Đường Hoan không muốn hồi tưởng lại quá khứ mà khép chặt trái tim mình lại, anh liền đổi chủ đề: “Được rồi được rồi, chúng ta không nói về chuyện này nữa, những chuyện này đâu ai biết trước được, em rửa mặt mũi đi, được ăn sáng ngay thôi.”

Đường Hoan cảm kích nhìn anh rồi gật đầu.

Ăn sáng xong, Đường Hoan định đến Tập Đoàn Đoạn Thị tìm Đoạn Kim Thần, cô không muốn ở cùng với Đoạn Kim Thần nữa, cô muốn một mình dọn ra ngoài ở, cô muốn có không gian riêng, không muốn bị anh ảnh hưởng đến cảm xúc của bản thân nữa.

“Đại Thịnh, lát nữa anh đưa em đến công ty rồi quay lại làm việc nhé, dù nói thế nào thì bây giờ em cũng là nhân viên của Đoạn Thị, em không thể thường xuyên không đến công ty chỉ vì em là vợ của Đoạn Kim Thần được.”

Cô lấy giấy ăn lau miệng và quay đầu nhìn Giang Chi Thịnh.

Giang Chi Thịnh cau mày, trong giọng nói có chút không tán thành: “Em còn muốn đến Đoạn Thị làm việc sao? Em hãy đến công ty của anh đi, anh có thể cho em một vị trí cao với mức lương cao hơn.”

“Em nào có thích hợp với mấy vị trí cao chứ?” Đường Hoan bật cười: “Em định từ chức, nhưng hiện tại nói thế nào cũng là một nhân viên của công ty, không thể lúc nào cũng luôn đặc biệt.”

“Em phải tin vào khả năng của mình, nếu....”

“Được rồi Đại Thịnh, những gì anh muốn nói em đều biết.” Đường Hoan ngắt lời Giang Chi Thịnh: “Đến lúc đó em thực sự từ chức rồi sẽ nói với anh, như vậy được rồi chứ? Đến lúc đó anh không được nói em không có trình độ học vấn, không có năng lực đâu nhé!”

Nghe giọng điệu trêu đùa của cô, Giang Chi Thịnh gật đầu: “Được, anh nhất định sẽ không như vậy đâu.”

Sau khi đến Đoạn Thị, Đường Hoan đi thẳng lên tầng cao nhất.

Dù sao quan hệ của hai người bây giờ đã như thế này, cô cảm thấy hiện tại cần phải làm rõ sự việc, quan hệ giữa hai người đã như thế này rồi, có lôi kéo cũng không có ích lợi gì.

Thường thì thư ký khi nhìn thấy cô sẽ chào hỏi và cô sẽ lịch sự đáp lại, nhưng lần này cô lại phớt lờ thư ký mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.

“Đoạn Kim Thần, em có chuyện muốn nói với anh.”

Nhìn người vừa xông vào văn phòng, sự không vui trong mắt Đoạn Kim Thần dần chuyển thành nghi ngờ: “Bây giờ không có thời gian.”

Bỏ lại câu nói này, anh cúi đầu xuống tiếp tục xử lý tài liệu, coi Đường Hoan như người vô hình.

Anh thực sự có khả năng chọc giận cô, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng cố nhẫn nhịn và đi đến trước bàn làm việc của anh: “Em sẽ không làm tốn nhiều thời gian của anh đâu, em nói xong sẽ đi ngay.”

Giọng điệu lạnh lùng mang theo vẻ xa cách, Đoạn Kim Thần nhướn mày và ngước lên nhìn cô một lần nữa, như thể đang đợi cô nói tiếp.

Nhìn dáng vẻ đó của anh, Đường Hoan cũng không vòng vo: “Đoạn Kim Thần, ly hôn đi, sau này em cũng không cần anh phải giúp nữa, em sẽ tự mình xử lý chuyện của bà ngoại, anh không cần phải nhúng tay vào chuyện này. Em có cuộc sống của riêng mình. Em muốn tự mình làm chủ. Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Cô nói rất chắc chắn, cả đêm hôm qua đều nghĩ đến chuyện này, vì trong tay anh có bà ngoại nên anh mới uy hiếp cô, vậy thì cô không cần anh giúp nữa.

Bây giờ đã trả được thù, chỉ cần cô nỗ lực nhất định có thể gánh vác được chi phí điều trị của bà ngoại, không cần phải dựa vào anh nữa.

Thật đáng tiếc khi cô nói kiên quyết như vậy, nhưng khi lọt vào tai Đoạn Kim Thần lại rất nực cười, anh đương nhiên hiểu ý của Đường Hoan.

Thân hình cao lớn đứng dậy khỏi ghế, hai tay chống lên cạnh bàn và nhìn thẳng vào cô: “Kể từ khi em ký vào bản thỏa thuận kết hôn, em đã không có quyền lựa chọn. Trừ khi anh tự nguyện để em đi, nếu không em cũng đừng nghĩ đến.”

Rõ ràng đã dự định sẽ cắt đứt với anh sau đó mỗi người sống cuộc sống của riêng mình, nhưng khi anh nói ra những lời này, cô nhận ra lòng mình vẫn chưa ổn định.

Anh luôn có thể dễ dàng ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, thậm chí còn không ngừng làm tổn thương cô.

Trừ khi anh tự nguyện sao?

Lẽ nào trong lòng anh cô chỉ là một con búp bê thôi sao? Một con rối tùy ý anh sắp đặt.

Cô kìm nén những cảm xúc trong lòng và cố tỏ ra nhẹ nhàng nói: “Em và anh có thỏa thuận trước khi kết hôn, nhưng anh không hề có giấy trắng mực đen cho thấy em bắt buộc phải đợi sự đồng ý của anh rồi mới được rời đi. Bây giờ em đã trả được thù, anh cũng đã có được thứ mình muốn, em đương nhiên sẽ không ở bên cạnh anh nữa.”

Giọng nói lạnh lùng của cô khiến đôi mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia sáng sắc bén, anh vòng qua ghế và đi đến trước mặt cô, nghiến răng nói rõ từng chữ: “Chỉ cần anh không đồng ý, em không có tư cách.”

Giọng nói lạnh lùng giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái cô một cách mãnh liệt.

Nhiệt độ trong người ngày càng thấp, khi cô ngẩng đầu lên liền nhận ra người đàn ông ngày càng lại gần, khí tức mạnh mẽ khiến cô không thở nổi, cô hơi lùi về sau, cô không cho phép mình chùn bước nên hất cầm lên nhìn anh.

“Đoạn Kim Thần, anh dựa vào đâu mà làm như vậy, em là một người đang sống sờ sờ, ban đầu chúng ta kết hôn cũng là vì lợi ích, em chưa từng nợ anh cái gì, nên anh không có tư cách trói buộc em.”

Bây giờ cô còn có chuyện phải làm, hiện tại vẫn chưa tìm thấy La Vưu Phi, La Thị vẫn đang gặp khó khăn, cô bắt buộc phải làm cho mình trở nên mạnh mẽ.

Mặc dù cô rất muốn mượn sức mạnh của Đoạn Kim Thần để giúp đỡ La Thị, nhưng cô biết một khi cô đưa ra lời đề nghị này, việc rời khỏi Đoạn Kim Thần sẽ càng trở nên vô vọng hơn.

“Ồ.” Đoạn Kim Thần đột nhiên kéo dài giọng ra, sau đó anh tiến lên giữ chặt gáy cô, khi cô định né tránh, Đoạn Kim Thần đã dùng tay còn lại giữ eo cô sau đó cúi đầu xuống hôn lên môi cô.

Cơn đau truyền đến từ miệng khiến cô kêu lên và cau mày.

Khi Đường Hoan suýt chút nữa tưởng mình sắp chết ngạt Đoạn Kim Thần đột nhiên buông cô ra, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô anh khẽ cười: “Rõ ràng có tình cảm với anh, em thực sự nỡ rời xa anh sao?”

Giờ phút này trái tim Đường Hoan đập loạn xạ, cô nhìn anh với đôi mắt mông lung.

- -----

Từ hôm qua giãn cách, mình có thời gian v~ ra nên tốc độ dịch nhanh hơn hẳn:D. Nay xin trình làng 10 chương luôn. Mình sẽ cố gắng up nhiều chương hơn để dịch này mn đọc truyện cho đỡ buồn nha.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv