Lương Phỉ Phỉ cầm ly cafe lên và nhấp một ngụm, sau đó mới chậm rãi nói: “Tôi thật sự không biết hôm nay cô La tìm tôi có chuyện gì.”
Cô cố tình giả vờ như không biết, bây giờ La Thị đang rơi vào khủng hoảng, cô đương nhiên biết La Vưu Phi tìm mình là vì điều gì.
La Vưu Phi nghiêng người về phía trước, cô nhìn cô ta và nói với ngữ khí mang theo sự tức giận: “Cô đừng giả bộ với tôi, cô muốn như thế nào thì mới chịu bỏ qua cho La Thị?”
“Tha cho La Thị sao?” Lương Phỉ Phỉ cười khẩy: “Tại sao tôi phải tha cho La Thị?”
“Tin tức trên mạng là do một mình tôi làm, không liên quan gì đến La Thị.” La Vưu Phi kìm nén lửa giận trong lòng và trầm giọng nói.
“Nhưng ai bảo cô là cô chủ của La Thị chứ?” Lương Phỉ Phỉ cười như không cười nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia ác độc: “Tôi không chọc giận cô nhưng cô lại tung tin đồn xấu về tôi lên mạng vì con tiện nhân Đường Hoan, cô cho rằng tôi sẽ chấm dứt mọi chuyện như thế này sao?”
May mà hành động của Đoạn Lâm Phong đủ nhanh kịp thời ngăn chặn sự lan truyền của tin tức, không bị phát tán nhiều, nếu không bây giờ cổ phiếu của công ty rơi vào khủng hoảng chính là Lương Thị.
Hơn nữa cô ta còn thay Đường Hoan trút giận nên mới tung tin lên mạng, sao cô có thể dễ dàng tha cho cô ta được?
Cô muốn cho người khác biết, ai dám giúp Đường Hoan sẽ có kết cục như thế nào.
“Vậy cô muốn gì?” La Vưu Phi nghiến răng hỏi.
“Tôi muốn cô nhà tan cửa nát, tôi muốn cô biết không tự lượng sức mình sẽ phải trả cái giá đắt như thế nào.” Giọng điệu của Lương Phỉ Phỉ rất nhẹ nhàng như thể cô đang nói về chuyện không liên quan gì đến mình.
Nhìn nụ cười đắc ý của Lương Phỉ Phỉ, lửa giận trong lòng La Vưu Phi không ngừng tăng lên, cô đập bàn và trừng mắt nhìn cô ta: “Khẩu khí thật lớn! Lương Phỉ Phỉ, cô cho rằng cô có thể hoành hành ở cái đế đô này sao?”
Nói rồi, trong tay cô có thêm một chiếc usb: “Cô nói xem....nếu như tôi đăng hết số ảnh trong cái usb này lên mạng, cô nghĩ nó sẽ gây ra một trận sóng gió như thế nào?”
Nhìn chiếc usb trong tay La Vưu Phi, trong mắt Lương Phỉ Phỉ lóe lên một tia lạnh lẽo, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô dám uy hiếp tôi sao?”
“Uy hiếp cô thì sao?” La Vưu Phi cười khẩy: “Nếu như cô không muốn mất danh tiếng hãy lập tức buông tha cho La Thị, nếu không tôi dám đảm bảo rằng ngày mai trên cái trang giải trí lớn sẽ là tiêu đề của cô!”
Đây là con át chủ bài cuối cùng trong tay cô, nếu Lương Phỉ Phỉ không quan tâm, cô thật sự không biết làm cách nào để cứu La Thị.
Lúc này bầu không khí nhất thời trở nên im lặng, những người khác trong quán cafe đều đang chăm chú nói về chuyện của họ.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, Lương Phỉ Phỉ đột nhiên bật cười: “Cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao?”
Trái tim La Vưu Phi khẽ thắt lại, cô mím môi im lặng nhìn cô ta. Lương Phỉ Phỉ dựa lưng vào ghế và nhìn La Vưu Phi như nhìn một thằng hề đang nhảy múa: “Tôi muốn xem xem rốt cuộc ai dám tung ảnh của tôi lên một lần nữa, có lẽ cô còn chưa biết, khi cô lần đầu tiên tung tin đồn xấu về tôi, bố tôi đã nói chuyện với tất cả các trang báo giải trí lớn.”
“Trừ phi người đó không còn muốn lăn lộn ở Đế Đô này nữa, nếu không sẽ không có ai dám nhận lời cô nữa, cho dù cô tự mình đăng lên mạng, tôi cũng có thể lập tức dập tắt nó, thậm chí tôi còn có thể kiện cô tội xâm phạm quyền riêng tư của tôi, quấy rối đời tư của tôi.”
Từng câu nói với giọng điệu nhẹ nhàng lọt vào tai La Vưu Phi khiến cô cảm thấy vô cùng chói tai.
“Cô thật là đê tiện!” Giọng nói của La Vưu Phi tràn đầy sự tức giận, hai mắt cô đỏ ngầu, cô không hề nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Lương Phỉ Phỉ.
Với thế lực của nhà họ Lương, quả thực có thể dập tắt chuyện này, quan trọng nhất là chiếc usb trong tay cô không hề có tác dụng gì trước mặt Lương Phỉ Phỉ.
Ban đầu cô còn cho rằng Lương Phỉ Phỉ ít nhiều cũng sẽ quan tâm đến danh tiếng của bản thân, nhưng ai biết rằng cô ra lại không hề sợ hãi một chút nào.
“Đê tiện hơn cô không?” Lương Phỉ Phỉ không quan tâm đến lời đánh giá của cô: “Nếu như cô muốn tôi tha cho La Thị cũng không phải là không thể, chỉ cần cô bảo Đường Hoan đến dập đầu nhận lỗi với tôi, thừa nhận chuyện trước đây là do cô ta làm, tôi sẽ tha cho La Thị, cô thấy thế nào?”
Thì ra đây mới là mục đích của cô ta.
Lúc đầu cô còn cảm thấy kỳ lạ, tại sao Lương Phỉ Phỉ lại đồng ý một cách dễ dàng như vậy, hóa ra cô ta đã tính cách đợi cô ở đây rồi.
“Thật sao?” Đôi mắt La Vưu Phi sáng lên, Lương Phỉ Phỉ thấy dáng vẻ đó của cô cứ ngỡ là cô đã đồng ý.
Lúc này lại càng tỏ ra kiêu ngạo, chống cằm nói: “Đương nhiên là thật rồi.”
“Soạt” một tiếng, cafe trong cốc bắn tung tóe trên mặt Lương Phỉ Phỉ, làm ướt hết tóc và váy của cô ta.
Chất lỏng ẩm ướt tí tách nhỏ xuống từ trên tóc của cô ta.
Lúc này trông cô ta vô cùng thảm hại, chiếc váy trắng cũng bị dính màu cafe.
Sau một hồi sững sờ, một giọng nói sắc bén phát ra từ miệng Lương Phỉ Phỉ: “A....cô....”
La Vưu Phi đứng đối diện cô ta, trên tay cô cầm một chiếc ly cafe rỗng, nhìn dáng vẻ thảm hại của cô ta, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên: “Muốn cô ấy dập đầu nhận lỗi với cô sao, kiếp sau....cũng không thể!”
Cô đặt mạnh ly cafe xuống bàn rồi cầm túi xách xoay người rời đi.
Lời nói chưa dứt của Lương Phỉ Phỉ bị cắt ngang, nghe thấy La Vưu Phi nói như vậy, trong mắt tràn đầy lửa giận, cô nhìn theo bóng lưng của La Vưu Phi và hét lên: “La Vưu Phi, cô đợi đấy! Tôi nhất định sẽ không tha cho cô đâu, cô hãy đợi La Thị bị sụp đổ đi!”
Tiếng hét thu hút ánh nhìn của những vị khách ngồi trong quán cafe, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại đó của Lương Phỉ Phỉ không khỏi bàn ra tán vào.
Cảm nhận được những ánh mắt kỳ lạ của mọi người đang nhìn mình, Lương Phỉ Phỉ tức giận chỉ tay vào họ: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt các người!”
Cô tức giận giậm chân, sau đó cầm túi xách lên ra khỏi quán cafe.
Sau khi La Vưu Phi rời khỏi quán cafe, cơn gió nhẹ thổi đến khiến tâm trạng khó chịu của cô giảm bớt đi khá nhiều.
Bây giờ cô đã hoàn toàn đắc tội với Lương Phỉ Phỉ, cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho La Thị.
Cô chống hai tay lên lan can và nhìn cảnh sắc đẹp đẽ trước mặt, trong mắt hiện lên một nỗi chua xót, tiếp theo cô phải ăn nói thế nào với bố đây?
Sau khi Lương Phỉ Phỉ về nhà thay đồ xong liền gọi điện cho Đoạn Lâm Phong bảo anh không chừa lại đường lui cho La Thị.
Buổi tối Đường Hoan đi làm về, trong lòng cô ngày càng cảm thấy bất an, cô luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, cô bị cảm giác bất an này hành hạ vô cùng khó chịu.
Cô trằn trọc cả đêm trên giường không ngủ được, lúc hai giờ sáng khi Đoạn Kim Thần bước ra khỏi phòng sách vẫn thấy đèn trong phòng của Đường Hoan bật sáng.
Anh đặt tay trên nắm cửa muốn đẩy cửa bước vào nhưng nhớ đến thái độ hôm nay của hai người, cuối cùng anh quay người trở lại phòng sách.
Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu xuống mặt đất, trong phòng họp của Tập Đoàn La Thị đã chật kín các cổ đông cấp cao, ngay cả những người bình thường hiếm khi lộ diện cũng có mặt.
Không khí trong phòng bức bách khiến người ta không thở nổi.
“Chủ tịch La, chúng tôi đều đã thương lượng xong rồi, chúng tôi quyết định bán cổ phần trong tay....”
Thảo luận cả một buổi sáng, cuối cùng kết luận là nên bán cổ phần trong tay và rút vốn. Buổi trưa cùng ngày, chuyện của La Thị đã xuất hiện trên các trang báo lớn.
Cổ phiếu giảm mạnh, cổ đông thì rút vốn, khiến cho La Thị không còn khả năng hoạt động và tuyên bố phá sản, còn cô chủ của La Thị cũng mất tích.
Khi Đường Hoan biết được tin tức này đã là hai giờ chiều.
Nhìn những tiêu đề bắt mắt trên mạng, cô sợ hãi đến lạnh cả sống lưng, cô gọi điện cho La Vưu Phi nhưng luôn trong trạng thái tắt máy.
Cô nên sớm biết sẽ xảy ra chuyện, Lương Phỉ Phỉ không thể dễ dàng tha cho La Vưu Phi như vậy, nhưng cô không ngờ ngay cả La Thị cũng sẽ gặp họa.
Không gọi được cho La Vưu Phi, cuối cùng cô đành gọi cho bố của cô ấy, lần này điện thoại không trong tình trạng tắt máy nhưng hồi lâu vẫn không có ai trả lời.
Khi cô định cúp máy, cuối cùng cũng có người nghe: “Alo, ai vậy?”
“Bác ơi, cháu là Đường Hoan, cháu muốn tìm Vưu Phi, cô ấy đi đâu rồi ạ? Cháu gọi cho cô ấy nhưng đều không có ai nghe máy.” Có thể là vì quá lo lắng cho nên cô không nghe ra sự mệt mỏi trong giọng nói của Bác La.
“Nó....” Bác La khẽ thở dài: “Hôm nay sau khi họp xong, không biết nó đã đi đâu, hiện tại bác đang rất bận nên không có thời gian tìm nó. Hoan Hoan, bác biết tình cảm của hai đứa rất tốt, nó giúp cháu bác cũng không có gì để nói, nhưng....”
“Nhưng La Thị của bác hiện tại rất khó để trở mình, cuộc sống sẽ không còn tốt như trước nữa. Bây giờ nhà họ La đã sa sút đến mức này, có truy cứu cũng không có ích gì. Nếu như cháu tìm thấy nó hãy nói với nó, bác không trách nó đâu.”
Nghe thấy giọng nói già nua của Bác La, hai mắt cô đỏ hoe, cảm giác tội lỗi dâng lên từ tận đáy lòng, cô nghẹn ngào nói: “Bác La, cháu xin lỗi, là cháu đã liên lụy đến bác.”
“Đây không phải là lỗi của cháu.” Một tiếng thở dài khe khẽ truyền đến từ đầu dây bên kia: “Cho dù không có chuyện này, nhà họ Lương cũng không dễ dàng buông tha cho La Thị, họ đã có tham vọng muốn ăn tươi nuốt sống tập đoàn từ lâu rồi, chỉ là chuyện lần này khiến họ có thể tìm được một lý do chính đáng mà thôi.”
“Được rồi, bác còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, chuyện tìm Vưu Phi trông cậy vào cháu nhé.”
“Bác La, bác đừng nói như vậy, cháu nhất định sẽ tìm được Vưu Phi, chuyện này là từ cháu mà ra, cháu tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Đường Hoan nói chắc nịch, nhận được sự bảo đảm của cô, Bác La lúc này mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Hoan liền gọi điện cho Giang Chi Thịnh nhờ anh giúp cô tìm La Vưu Phi. Nếu như có tin gì về cô ấy nhất định phải nói với cô.
Nhưng muốn tìm một người giống như mò kim đáy bể, đâu có dễ dàng như vậy?
Cô tìm khắp các ngõ ngách, quán bar, những nơi mà trước đây La Vưu Phi từng đến nhưng đều không thấy tung tích của cô ấy, hơn nữa điện thoại cũng không gọi được, cô thực sự không biết phải tìm ở đâu.
Liên tục tìm kiếm trong hai ngày vẫn không thấy tung tích của La Vưu Phi. Đêm nay cô lê tấm thân mệt mỏi trở về biệt thự, vừa về đến nhà liền nhìn thấy Đoạn Kim Thần đang ngồi trên sofa với vẻ lạnh lùng.
Cô chỉ lướt nhìn qua rồi bước lên lầu.
Thấy cô ngoảnh mặt làm ngơ, trong mắt anh lóe lên một tia tức giận, thân hình cao lớn đứng dậy, khi Đường Hoan muốn đi lên cầu thang, anh đã nắm lấy tay cô.
Cơn đau truyền đến từ cánh tay khiến cô nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”