Tổng Tài Bá Đạo Cám Dỗ Em

Chương 134: Bảo vệ



“Cái gì mà không cần thiết!” Lê Mỹ Mỹ vừa nghe đã sởn tóc gáy: “Nếu như không phải tại cô con gái tôi có trở nên như vậy không? Chúng tôi đã sống như chuột cống trong khoảng thời gian này, thậm chí còn không dám bước ra khỏi cửa, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, cô thì hay rồi, không có một chút sự thông cảm nào mà còn ở đây nói những lời châm chọc.”

Nếu như không phải Đoạn Kim Thần xuất hiện, bà thực sự muốn uống máu và rút gân cô ra.

“Đủ rồi, tôi đã đồng ý với bà, nếu như Đường Hoan xảy ra chuyện gì, con gái các người cũng sẽ gặp chuyện!” Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần phát ra từ đôi môi mỏng của anh: “Bây giờ hãy cút ra khỏi nhà tôi ngay!”

Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành thấy đã đạt được mục đích lập tức an phận và ngoan ngoãn rời khỏi biệt thự.

Sau khi họ rời đi, Đường Hoan thoát khỏi vòng tay của Đoạn Kim Thần và đi lên lầu, cô lục tung mọi ngóc ngách trong phòng đều không tìm thấy cái USB đâu.

“Anh có nhìn thấy cái USB của em không, nó màu xanh lục, trước đó em đã để trên bàn nhưng giờ em không tìm thấy.” Đường Hoan biết Đoạn Kim Thần đang đứng ở cửa, cô hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.

“Anh mang đi rồi.” Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên, Đường Hoan dừng động tác và đứng thẳng dậy nhìn anh: “Anh mang đi từ khi nào, tại sao không nói với em một tiếng?”

Vậy nên anh cứ nhìn cô tìm khắp căn phòng như đang xem kịch sao.

“Anh thấy nó ở trên bàn nên cầm đi, anh không muốn em bị thương khi cầm nó.”

“Cho nên là anh đã để lộ đoạn video trên mạng sao?”

Cô đột nhiên nghĩ ra điều gì đó và hỏi một cách nghi ngờ, chằng trách anh lại đồng ý trả phí điều trị cho Đường Vãn Tình, lẽ nào chuyện này có liên quan đến anh sao?

Nhưng không có khả năng lắm, với tính cách của Đoạn Kim Thần, anh rất khinh thường làm những chuyện thấp hèn như vậy.

“Anh sẽ làm chuyện thấp hèn như vậy sao.” Đoạn Kim Thần lạnh lùng nói, Đường Hoan tiếp tục hỏi anh: “Vậy đoạn video trên mạng là sao? Nếu như không phải anh vậy thì là ai?”

“Tạm thời anh không biết, trước đó anh mang đến công ty và để trên bàn làm việc, không biết ai đã lấy trộm nó.” Nói đến đây, đôi mắt Đoạn Kim Thần lóe lên một tia lạnh lẽo.

Khi không thấy USB, anh còn tưởng rằng là Đường Hoan lấy đi, nhưng bây giờ xem ra cô hoàn toàn không nhìn thấy cái USB đó.

Nếu nói như vậy, hôm đó ngoài Đường Hoan đến văn phòng của anh ra, còn có Lương Phỉ Phỉ.

Phòng làm việc của anh không phải ai cũng có thể tùy tiện đi vào, chỉ khi anh đồng ý mới được vào. Nói như vật đoạn video trên mạng có khả năng là do Lương Phỉ Phỉ tiết lộ. “Vì vậy đây là lý do anh đồng ý trả phí điều chị cho cô ta sao?” Mặc dù cô không phải là người tiết lộ video đó nhưng ít nhiều cũng có trách nhiệm, thực sự là không thể coi như không biết gì.

Đôi mắt trong veo của cô nhìn thằng vào Đoạn Kim Thần, cô cố gắng tìm câu trả lời của anh nhưng Đoạn Kim Thần không trả lời mà quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh biến mất ở cửa, Đường Hoan cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao bây giờ Đường Vãn Tình đã rơi vào bước đường này cô cũng không cảm thấy thông cảm một chút nào.

Nhưng rốt cuộc cô ta bị ai đánh đến nỗi nằm hôn mê trong bệnh viện như vậy?

Lẽ nào là Đoạn Lâm Phong? Với tình hình hiện tại làm sao Đường Vãn Tình có thể nuốt trôi cục tức này? Đoạn Lâm Phong ở bên cạnh Lương Phỉ Phỉ sau lưng cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Sau khi rời khỏi biệt thự, Đoạn Kim Thần quay lại công ty và gọi điện cho Lương Phỉ Phỉ bảo cô đến công ty có chuyện cần bàn bạc.

Lúc Lương Phỉ Phỉ nhận được điện thoại cô còn tưởng mình nghe nhầm, Đoạn Kim Thần chưa bao giờ chủ động gọi cho cô, cô còn cho rằng anh thích mình nên đã trang điểm một cách tỉ mỉ rồi mới đến công ty.

Đi đến cửa phòng làm việc, cô còn cố tình lấy gương ra trang điểm lại, sau khi xác nhận diện mạo của mình không có vấn đề gì cô mới gõ cửa, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của người đàn ông từ bên trong truyền ra cô mới mở cửa đi vào.

Cô vừa bước vào đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế với khuôn mặt lạnh lùng, cô tươi cười bước tới, giọng nói nũng nịu vang lên: “Anh Kim Thần...anh gọi em đến có chuyện gì vậy?”

Nói xong cô còn cố tình đưa tay chỉnh lại vạt áo của mình, như kiểu sợ rằng anh sẽ không nhìn ra hôm nay cô dày công trang điểm và ăn mặc đẹp vậy.

Đoạn Kim Thần không quan tâm đến việc trang điểm kỹ càng của cô mà đi thẳng vào vấn đề chính: “Có phải em đã lấy chiếc USB trên bàn làm việc của anh không?”

Nụ cười trên mặt cô đông cứng lại, Lương Phỉ Phỉ không ngờ câu đầu tiên mà anh hỏi cô lại là chuyện về cái USB, trái tim cô thắt lại.

Nếu như bị Đoạn Kim Thần biết là cô đã lấy chiếc USB trên bàn của anh, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bây giờ đoạn video đang tràn lan trên mạng, cuộc đời này gần như đã bị hủy hoại.

Bây giờ cô chỉ có thể nghiến răng nói không biết, nếu không đến lúc đó để Đường Vãn Tình biết được, cô ta chắc chắn sẽ không cho qua.

Mặc dù bây giờ cô ta đang nằm trong bệnh viện như một người tàn phê, tạm thời không thể gây nên sóng gió gì, nhưng dù sao vẫn còn bố mẹ cô ta ở đó.

“Anh Kim Thần, anh đang nói gì vậy? USB nào?” Lương Phỉ Phỉ bật cười: “USB của anh không phải nên ở chỗ anh sao? Sao lại hỏi em?”

“Kỹ năng của em vô dụng với anh, hôm đó chỉ có em bước vào văn phòng của anh, sau khi em đi cái USB của anh cũng biến mất, em dám nói không phải em lấy sao?” Giọng nói lạnh lùng của Đoạn Kim Thần vang lên, đôi mắt nhìn cô không có chút nhiệt độ nào.

“Không phải em....anh Kim Thần, lẽ nào em là người như thế nào anh không biết sao?” Lương Phỉ Phỉ nước mắt lưng tròng và nói một cách đáng thương.

Đoạn Kim Thần nhìn dáng vẻ đáng thương của cô, anh đứng dậy và lại gần cô.

Áp lực của người đàn ông không ngừng phả vào người cô, lòng bàn tay căng thẳng của Lương Phỉ Phỉ ra đầy mồ hôi và không dám nhìn thẳng vào anh.

“Em cho rằng anh là Đoạn Lâm Phong sao?” Giọng nói của anh tràn đầy châm chọc: “Nếu như anh đã nói ra, anh đương nhiên có bằng chứng trong tay.”

Từ khi anh mở miệng hỏi cô, Lương Phỉ Phỉ đã biết muốn che giấu người đàn ông này quả thực còn khó hơn lên trời.

Bây giờ nghe anh nói như vậy, cô dứt khoát thừa nhận: “Anh Kim Thần, bây giờ anh đang vì Đường Hoan mà chất vấn em sao?”

Cô biết sau khi đoạn video Đường Vãn Tình bị cưỡng hiếp bị tung lên mạng, Đường Kha Thành và Lê Mỹ Mỹ chắc chắn sẽ cho rằng chuyện này là do Đường Hoan làm.

Cô đã tính toán kỹ mọi chuyện, nghĩ rằng sau khi đoạn video hiếp dâm của Đường Vãn Tình bị lộ ra ngoài, bây giờ Đường Vãn Tình lại bị đánh thành tàn phế, Lê Mỹ Mỹ và Đường Kha Thành sẽ cho rằng là Đường Hoan đã làm, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho cô ta và tìm cô ta gây chuyện.

Đến lúc đó cô có thể ngồi một bên xem họ đấu đá ngươi chết ta sống, nhưng cô ngàn tính vạn tính cuối cùng lại bỏ sót Đoạn Kim Thần.

Người đàn ông tồn tại như một vị thần này là mối đe dọa trực tiếp nhất, chỉ cần anh ở đó, không có chuyện gì là anh không thể phát hiện ra.

“Anh biết rất rõ em và Đoạn Lâm Phong muốn làm gì, nhưng nếu như hai người dám khiêu khích anh, đừng trách anh không niệm tình cũ.” Giọng nói lạnh lùng như băng vạn năm vang lên khiến Lương Phỉ Phỉ lạnh run cả người.

Người đàn ông mà cô yêu từ nhỏ, cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày anh nói ra những lời tàn nhẫn như vậy với mình.

Trái tim cô đau nhói, dường như đến tận hôm nay cô mới nhìn ra con người thật của Đoạn Kim Thần, nỗi oán hận đối với Đường Hoan trong lòng cô lại tăng thêm một bậc.

“Anh Kim Thần, em hết lòng hết dạ với anh, nhưng anh lại coi như không thấy, cô ta không hề đơn thuần như anh thấy, cô ta chính là một con người đầy tâm cơ, lẽ nào anh không biết quá khứ của cô ta và Đoạn Lâm Phong sao? Anh không biết cô ta mập mờ với những người đàn ông khác sao?”

Sắc mặt Đoạn Kim Thần u ám đến đáng sợ, nghe Lương Phỉ Phỉ nói như vậy, gân xanh trên trán nổi lên, trong mắt cuộn lên từng con sóng lớn.

Lương Phỉ Phỉ không quan tâm đến cơn tức giận của anh, cô nén nước mắt và tức giận nói: “Anh Kim Thần, rốt cuộc em có điểm nào không bằng cô ra? Bất luận là tướng mạo hay gia thế, em đều hơn cô ta về mọi mặt, thậm chí còn có thể khiến sự nghiệp của anh lên một tầm cao mới, còn cô ta không thể cho anh bất cứ thứ gì, sau này anh chắc chắn sẽ hối hận!”

Cơn giận trong lòng Đoạn Kim Thần đã lên đến cực điểm, anh vung tay một cái, toàn bộ tài liệu trên bàn bị hất xuống đất, văn phòng vốn đang ngăn nắp lập tức trở nên hỗn độn.

Lương Phỉ Phỉ bị động tác bất ngờ này của anh làm cho giật mình, cô không dám thở mạnh mà chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.

Một dáng người mảnh khảnh không biết đã đứng ở bên ngoài cửa văn phòng từ bao giờ và nghe rõ đoạn đối thoại ở bên trong.

Đoạn Kim Thần như không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Lương Phỉ Phỉ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Cô ấy là người như thế nào không đến lượt em đến đánh giá, nếu như em còn dám có ý đồ với cô ấy, anh tuyệt đối sẽ không để em được sống yên ổn.”

Lương Phỉ Phỉ lắc đầu không tin, đôi môi khẽ mở ra: “Kim.....”

“Cút!” Cô còn chưa kịp nói xong đã bị Đoạn Kim Thần ngắt lời, anh chỉ ra cửa bảo Lương Phỉ Phỉ đi khỏi.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông, mặc dù trong lòng cảm thấy không cam tâm nhưng cô cũng biết lúc này không thể ở lại đây, cô biết một khi Đoạn Kim Thần tức giận tuyệt đối sẽ không còn bình thường.

Cô dậm chân, cuối cùng chỉ có thể rời khỏi văn phòng của Đoạn Kim Thần một cách miễn cưỡng.

Nhưng khi cô mở cửa ra liền nhìn thấy Đường Hoan đang đứng ở cửa.

Vừa nhìn thấy Đường Hoan, sự phẫn nộ giống như một biển lửa không ngừng ăn mòn trái tim cô, bây giờ cô chỉ có thể trút những lời sỉ nhục và bất bình mà cô đã nhận từ Đoạn Kim Thần lên người cô ta.

Cô không biết Đường Hoan đã đứng đây bao lâu, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc cô dạy dỗ cô ta.

Cô còn đang nghĩ xem khi nào sẽ tìm cô ta tính sổ, không ngờ cô ta đã tự mình tìm đến cửa, sao cô có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy?

“Được lắm! Tôi còn đang phiền vì không tìm thấy cô đây.” Lương Phỉ Phỉ cười khẩy, cô bước tới và muốn chào hỏi lên mặt Đường Hoan, nhưng khi cánh tay giơ lên không trung đã bị giữ lại, Đường Hoan vung tay cho cô một cái tát.

“Bốp” một tiếng, âm thanh sực kỳ sắc nét.

Lương Phỉ Phỉ bị đánh nghiêng mặt sang một bên, cô che mặt và trừng mắt nhìn Đường Hoan: “Tiện nhân, cô dám đánh tôi sao?”

“Cô Lương nói thật buồn cười, rõ ràng là cô ra tay trước, tôi chỉ là đang tự vệ mà thôi.” Đường Hoan cười khẩy: “Lẽ nào tôi phải đứng yên một chỗ để cô tùy ý đánh mắng sao? Tôi không phải là con ngốc Đường Vãn Tình.”

“Cô....” Lương Phỉ Phỉ tức giận đến nỗi mặt tái xanh lại, vừa rồi cô đã bị Đoạn Kim Thần chọc tức, bây giờ lại bị Đường Hoan chĩa vào mũi mắng như vậy, sao cô có thể nuốt trôi cục tức này, cô thẹn quá hóa giận vung tay lên một lần nữa: “Được lắm! Tôi muốn xem xem bản lĩnh của cô lớn đến mức nào!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv