Nhìn chiếc xe ngày càng xa, lửa giận trong mắt Giang Chi Thịnh từ từ biến thành mất mát, ánh trăng chiếu xuống kéo dài bóng dáng của anh, vô hình trung lộ ra một nỗi cô đơn.
Im lặng suốt cả quãng đường về biệt thự ở Vịnh Nguyệt Hồ, sau khi xuống xe Đường Hoan đi thẳng lên phòng, Đoạn Kim Thần ngồi trong xe nhìn bóng lưng cô rời đi, trực tiếp ra lệnh cho tài xế lái xe rời khỏi biệt thự.
Khó khăn lắm mối quan hệ của hai người mới dịu đi, bây giờ lại quay trở lại trước giải phóng, Đường Hoan cũng không quan tâm lắm, dù sao hai người họ như vậy cũng không phải một hai ngày, trong lòng cô đã tê liệt từ lâu rồi.
Kể từ khi Đường Vãn Tình bị Đoạn Lâm Phong đánh ngày hôm đó đến bây giờ luôn không cam tâm, cô càng nghĩ càng tức giận.
Vốn tưởng rằng Lương Phỉ Phỉ thật sự muốn giúp cô nhưng không ngờ lại lợi dụng cô để tiếp cận Đoạn Lâm Phong, để cô trở thành một con ngốc bị anh lợi dụng, lại còn làm nhiều chuyện ngu ngốc như vậy.
Bây giờ nghĩ lại cô biến thành bộ dạng như bây giờ đều là do Lương Phỉ Phỉ, ban đầu nếu như không phải cô ta dạy cô hãm hại Đường Hoan, thì sao cô có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ?
Vốn dĩ cô có thể nhàn nhã làm Đoạn phu nhân nhưng bây giờ mọi thứ đều vô ích, còn cô ta bây giờ lại đứng bên cạnh Đoạn Lâm Phong, cục tức này cô không thể nào nuốt trôi được.
Vì vậy sáng hôm sau, Đường Vãn Tình đến hiệu thuốc mua Axit sunfuric, sau đó đến chỗ Lương Phỉ Phỉ chặn cô ta lại.
Nếu đến Tập Đoàn Lương Thị tìm cô ta chắn chắn sẽ không có tác dụng, bởi vì rất có khả năng cô có thể bị đuổi ra ngoài khi chưa nhìn thấy cô ta, cho nên cô chỉ có thể ôm cây đợi thỏ ở cửa nhà cô ta.
Cô đợi từ sáng đến tối, khi đã uể oải, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng xe tắt máy.
Bàn tay cầm chai axit của cô trở nên trắng bệch, nhất là khi cô nhìn thấy cảnh Lương Phỉ Phỉ ôm Đoạn Lâm Phong, mắt cô đỏ hoe, cô bất chấp lao ra khỏi góc tối.
“Con tiện nhân dám dụ dỗ người đàn ông của tôi, hôm nay tôi nhất định phải hủy hoại cô!” Nói rồi cô mở nắp chai axit ra và hất về phía Lương Phỉ Phỉ.
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Lương Phỉ Phỉ đang định về nhà, nhưng không ngờ Đường Vãn Tình từ đâu chạy tới như một kẻ mất trí, lúc này cô sững sờ đứng yên tại chỗ.
May mà Đoạn Lâm Phong phản ứng nhanh, anh nhanh chóng bước tới nắm tay Lương Phỉ Phỉ và kéo cô ra.
Axit bị đổ tràn ra đất, nhanh chóng bốc lên khói đặc và mùi hắc.
Lương Phỉ Phỉ và Đoạn Lâm Phong nhìn axit bốc lên khói trắng dưới đất, đôi đồng tử co rúm lại.
“Đồ tiện nhân, sao cô dám hủy hoại khuôn mặt của tôi?” Giọng nói sắc bén của Lương Phỉ Phỉ vang lên, phá vỡ bầu trời đêm tĩnh lặng. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đường Vãn Tình thấy axit không đổ lên người Lương Phỉ Phỉ, cô lại mở nắp chai ra và hất về phía họ: “Hôm nay tôi sẽ hủy hoại đôi cẩu nam nữ các người, cho dù tôi có chết cũng sẽ kéo các người chịu tội thay.”
Cô thực sự rất tức giận, người đàn ông luôn miệng nói yêu cô trong chớp mắt anh anh em em với người phụ nữ khác, tất cả đều là dối trá.
Từ đầu đến cuối anh đều không yêu cô, còn cô lại ngốc nghếch vì anh mà moi tim móc phổi.
Cả hai người họ đều đáng chết!
Sau khi sững sờ một lúc, Đoạn Lâm Phong lập tức hoàn hồn và kéo Lương Phỉ Phỉ đến khu vực an toàn, sau đó anh sải bước tới nắm chặt tay Đường Vãn Tình và không nói không rằng tát vào mặt cô.
Đường Vãn Tình bị đánh ngã xuống đất, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy oán hận: “Đoạn Lâm Phong, không ngờ anh lại vì người phụ nữ này mà đánh tôi!”
“Cô chính là một kẻ điên, rốt cuộc cô còn muốn làm ầm ĩ đến khi nào nữa?” Đoạn Lâm Phong tức giận nhìn cô.
Lúc này Lương Phỉ Phỉ xông lên và cũng tát vào mặt Đường Vãn Tình: “Tiện nhân, sao cô dám làm hỏng mặt tôi! Hôm nay tôi sẽ cho cô thử sự lợi hại của tôi.”
Khi cô đang định ra tay, Đoạn Lâm Phong đột nhiên giữ tay cô lại.
Đường Vãn Tình tưởng rằng Đoạn Lâm Phong không nỡ để Lương Phỉ Phỉ đánh cô, đôi mắt nhìn anh tràn đầy hy vọng: “Lâm Phong, có phải trong lòng anh vẫn còn vị trí của em không?”
Lúc này Lương Phỉ Phỉ cũng đang tức giận, thấy Đoạn Lâm Phong ngăn mình lại cô đang định nổi cáu nhưng lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh vang lên: “Em đừng động tay, để anh.”
Lời nói của anh khiến Đường Vãn Tình nghe thấy tiếng vỡ của trái tim mình, sự tức giận trên mặt Lương Phỉ Phỉ lập tức chuyển thành vui vẻ: “Vậy anh làm đi.”
Nói rồi cô vỗ tay và đứng sang một bên quan sát với vẻ kiêu ngạo.
Nước mắt của Đường Vãn Tình không ngừng rơi xuống, cô không ngờ rằng cuối cùng lại đổi lại một câu nói này của Đoạn Lâm Phong.
“Đoạn Lâm Phong, anh thực sự muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy sao?” Cô vừa khóc vừa nói: “Mặc dù em có lỗi với anh, nhưng trong lòng em luôn nghĩ đến anh, nhưng còn anh thì sao? Anh nôn nóng ly hôn với em để đến bên một người phụ nữ khác, trước đây đúng là em đã bị mù nên mới tin những lời anh nói.”
Cô thực sự rất căm hận, cô hận bản thân có mắt như mù nên mới khiến bản thân rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.
Lương Phỉ Phỉ hừ lạnh khi nghe thấy những lời của Đường Vãn Tình: “Muốn trách chỉ có thể trách bản thân cô không có năng lực, hôm nay rơi vào bước đường cùng cũng là do cô đáng đời, cô dựa vào đâu mà trút hết oan ức lên người tôi? Cô nên đi tìm Đường Hoan chứ không phải là tìm tôi, là cô ta hại cô trở nên như bây giờ.”
“Đồ tiện nhân, bây giờ cô còn muốn lừa tôi sao, ban đầu nếu như không phải tôi tin lời cô, tưởng rằng cô thực sự muốn giúp tôi, thì tôi có ngu ngốc đối đầu với Đường Hoan không?”
Nói xong, đôi mắt cô đỏ ngầu, cô lao tới muốn xé nát mặt Lương Phỉ Phỉ, nhưng đáng tiếc cô còn chưa kịp lao lên đã bị Đoạn Lâm Phong kéo lại và hất mạnh ra.
Cô bị đẩy lùi lại vài bước, sau đó ngã xuống đất, cô còn chưa kịp đứng dậy Đoạn Lâm Phong đã bước tới cho cô mấy cái bạt tai.
Những tiếng “Bốp” vang lên, trở nên đặc biệt rõ ràng trong đêm tĩnh lặng.
Đường Vãn Tình bị đánh đến ù tai, cô còn chưa kịp tỉnh táo lại, Đoạn Lâm Phong lại bắt đầu đấm đá lên người cô.
Những cú đấm tàn nhẫn rơi xuống thân thể cô, cô đau đến phát khóc: “Đoạn Lâm Phong, anh nhất định sẽ gặp quả báo....a....”
Khi cô đang nói những lời tàn nhẫn, Đoạn Lâm Phong đã đạp mạnh vào bụng cô, khuôn mặt cô tái nhợt vì đau đớn, mồ hôi lạnh không ngừng ứa ra, nhưng cô vẫn không cam lòng mà buông lời mắng chửi: “Tôi nguyền rủa các người không được chết tử tế....đôi gian phu dâm phụ các người.....”
Lương Phỉ Phỉ đứng một bên nghe thấy Đường Vãn Tình chửi rủa như vậy lại càng tức giận: “Lâm Phong, hãy xé miệng cô ta ra để cô ta không nói được nữa, tôi muốn xem xem, cô còn có thể ngang ngược đến khi nào.”
Đoạn Lâm Phong nghe vậy xuống tay càng mãnh liệt hơn, cô chửi bới một hồi dần dần mất sức và bắt đầu xin tha: “Đừng đánh nữa....Lâm Phong....nói thế nào đi nữa chúng ta cũng từng là vợ chồng, sao anh có thể ra tay tàn nhẫn như vậy....”
Nhưng đáng tiếc người đàn ông không nghe lọt tai lời cô nói mà xuống tay ngày càng tàn nhẫn hơn. Anh sớm đã chán ngấy việc trước đây Đường Vãn Tình không ngừng đội mũ xanh lên đầu anh, khiến anh trở thành trò cười của cả thế giới.
Sở dĩ trước đây anh không nghiêm khắc xử lý cô là vì niệm tình cũ, nhưng bây giờ cô lại muốn phá hỏng chuyện tốt của anh, sao anh có thể dễ dàng tha cho cô như vậy?
Cộng tất cả lại với nhau cũng không thể loại bỏ được sự uất hận trong lòng anh.
Đường Vãn Tình ban đầu còn một chút sức lực để giãy dụa, dần dần trở nên thoi thóp, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, thân thể bắt đầu co quắp.
Cuối cùng cũng ngất đi, Lương Phỉ Phỉ đứng một bên thấy cô đã ngất xỉu, lúc này mới mở miệng: “Được rồi, đừng đánh nữa, còn đánh nữa sẽ chết người mất.”
Lúc này, Đường Vãn Tình đầu tóc rối bù, quần áo lấm lem, vết máu nơi khóe miệng dưới ánh trăng trông thật đáng sợ.
Đoạn Lâm Phong nghe vậy liền dừng lại, cuối cùng đạp cô thêm một phát như thể chưa hả giận.
“Phỉ Phỉ, em không sao chứ?” Anh bước đến bên cạnh Lương Phỉ Phỉ và nhẹ nhàng hỏi. Lúc này anh hoàn toàn khác so với lúc trong cơn tức giận.
“Em không sao.” Lương Phỉ Phỉ nhìn Đường Vãn Tình đang nằm bất động trên mặt đất và nói một cách từ bi: “Anh xuống tay cũng thật là tàn nhẫn, đến nỗi mẹ cô ta cũng không nhận ra rồi. Mau đưa cô ta đến bệnh viện đi, em không muốn cô ta chết ở trước cửa nhà em.”
“Được, anh sẽ lập tức cho người đưa cô ta đến bệnh viện, chúng ta vào nhà trước đi.” Đoạn Lâm Phong nói xong liền lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý và bảo anh ta đưa Đường Vãn Tình đến bệnh viện, sau đó đi theo Lương Phỉ Phỉ vào nhà.
Trợ lý đưa Đường Vãn Tình đến bệnh viện, sau khi đợi bác sĩ kiểm tra thân thể và có kết quả anh ta mới quay lại báo cáo với Đoạn Lâm Phong.
Đoạn Lâm Phong lần này xuống tay rất tàn nhẫn. Đường Vãn Tình lần này bị đánh suýt mất nửa cái mạng.
Khi bác sĩ kiểm tra và có kết quả mọi người đều giật mình, một cô gái xinh đẹp như vậy lại bị đánh đến nỗi chỉ có đôi mắt là còn chuyển động và còn có suy nghĩ, cô gần như trở thành người tàn phế. Nếu như khoảng thời gian này cô không chịu khó tĩnh dưỡng, sau này sẽ rất khó hồi phục thành một người bình thường và chẳng khác gì một người tàn phế.
Sau khi Lương Phỉ Phỉ biết kết quả của Đường Vãn Tình, lửa giận trong lòng vẫn không thể nào nguôi.
Đường Vãn Tình muốn hủy hoại khuôn mặt của cô, còn cô ta chẳng qua là bị đánh không cử động được mà thôi, sau này khỏe lại vẫn sẽ giống như một người bình thường, sao cô có thể dễ dàng tha cho cô ta như vậy.
Trước giờ cô luôn là người khác không động vào cô, cô tuyệt đối không động đến họ. Nhưng bây giờ lại bắt nạt trên đầu cô như vậy, nếu như còn không biết chống trả thì cái tên Lương Phỉ Phỉ này của cô có thể viết ngược lại.
Nghĩ đến đoạn video mà trước đó cô đã lấy được từ văn phòng của Đoạn Kim Thần, cô trực tiếp tung nó lên mạng.
Đêm đó, video Đường Vãn Tình bị cưỡng hiếp đã lan tràn trên các trang mạng xã hội, chỉ trong vài phút ngắn ngủi nó đã có mười mấy vạn lượt share.
Trong video là hình ảnh Đường Vãn Tình bị mấy người đàn ông cưỡng hiếp, lúc đầu cô là nạn nhân, nhưng cuối cùng cô lại chơi đùa với những người đàn ông đó trong một vài khoảnh khắc. Những động tác đó khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Nếu như đây là một bộ phim cấp ba thì nó chắc chắn ăn khách nhất năm nay.
Lần trước video Đường Vãn Tình đẩy em gái mình từ trên lầu xuống mới lắng xuống chưa được bao lâu. Bây giờ lại phơi bày cảnh nóng như vậy, sự hiểu biết của mọi người đối với Đường Vãn Tình đã lên một tầm cao mới.
Đường Vãn Tình từ nhỏ đều nhận được sự giáo dục cao cấp và sự cưng chiều của bố mẹ, theo lý mà nói cô phải là một cô chủ thanh cao tự tại như một đóa hoa sen, nhưng không ngờ cô lại đê tiện từ trong xương như vậy, bị người lạ cưỡng hiếp cuối cùng lại từ khách thành chủ.
Khi Lê Mỹ Mỹ chạy đến bệnh viện thấy Đường Vãn Tình bị quấn băng như một cái xác ướp, bà khóc lóc nức nở, một tin dữ còn chưa qua đi, không ngờ lại phải đón nhận tin thứ hai.