Vừa nhìn thấy người đến là Đường Vãn Tình, vẻ mặt của Đoạn Lâm Phong lập tức thay đổi: “Cô đến đây làm gì? Cút ngay!”
Nói xong anh hất tay cô ra một cách không khách khí và quay người muốn rời đi, nhưng Đường Vãn Tình bất ngờ kéo tay anh lại và nói một cách đáng thương: “Lâm Phong, lẽ nào anh thực sự không có một chút tình cảm nào với em sao? Anh từng nói sẽ yêu em mãi mãi mà.”
Đôi mắt cô tràn đầy tình cảm, nước mắt rơi lã chã, nhưng khi Đoạn Lâm Phong nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia chán ghét: “Tôi chưa bao giờ thích cô, Đường Vãn Tình, trước đây tôi thực sự đã bị mù nên mới kết hôn với một người phụ nữ lằng lơ như cô.”
Khuôn mặt cô tái đi, đôi môi khẽ mấp máy: “Em biết sai rồi, em thề sau này em sẽ không làm những chuyện có lỗi với anh nữa, anh đừng đối xử tệ bạc với em như vậy có được không?”
Lúc này ở trước mặt Đoạn Lâm Phong, Đường Vãn Tình không còn là một cô chủ cao cao tại thượng của trước đây nữa rồi, mà chỉ là một con chuột qua đường mà thôi.
Cô thực sự đã chịu đựng đủ cuộc sống như thế này rồi, cô cần phải dựa vào cây cổ thụ như Đoạn Lâm Phong để trở mình, nếu không cả đời này của cô coi như xong rồi.
“Tôi tệ bạc sao.” Đoạn Lâm Phong cười khẩy rồi đẩy cô ra, sau đó lùi lại hai bước: “Bây giờ đứng cạnh cô, tôi cảm thấy rất xấu hổ, loại gái điếm cả nghìn người cưỡi lên như cô tốt nhất hãy tránh xa tôi một chút, nếu như cô còn bám lấy tôi không buông, tôi không ngại đưa cô quay lại phòng giam một lần nữa, khiến cô cả đời này đều không thể ra ngoài.”
Đoạn Lâm Phong mắng chửi xong liền trừng mắt với Đường Vãn Tình, sau đó quay người bỏ đi một cách vô tình.
Nhìn chiếc xe của anh biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt thanh tú của cô, trong lòng vừa buồn lại vừa tức giận.
Cô vì anh mà bỏ ra nhiều như vậy, nhưng không ngờ cuối cùng anh lại đối xử tàn nhẫn với cô như vậy, một chút tình yêu mà cô dành cho anh lập tức biến mất.
Khi cô đang đau khổ thì có tiếng giày cao gót truyền đến, một giọng nói giễu cợt vang lên: “Chậc chậc...da mặt dày quá, có những người đúng là không biết thân biết phận, người ra đã nói rõ ràng như vậy rồi, nhưng vẫn tỏ ra bằng mặt không bằng lòng.”
Khi quay lại nhìn thấy khuôn mặt thanh tú Đường Hoan xuất hiện trước mặt mình, vẻ buồn bực trên mặt lập tức chuyển thành sự tức giận: “Hóa ra là con tiện nhân cô, được lắm! Tôi không đi tìm cô mà cô lại tự đến tìm tôi!”
Kẻ thù gặp nhau không khỏi đỏ mắt, ánh mắt của Đường Vãn Tình nhìn Đường Hoan gần như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Đường Hoan không quan tâm đến sự tức giận của cô ta, nụ cười trên mặt cô giống như một bông hoa nở rộ: “Cô cho rằng mình vẫn là cô chủ nhà họ Đường kiêu ngạo như trước đây sao? Bây giờ cô là một con chuột qua đường bị người ta hắt hủi, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao?”
Trước đây cô bị cô ta coi đánh mắng như một quả hồng mềm, nhưng bây giờ cô đã không còn là Đường Hoan của trước kia nữa rồi.
Bây giờ Đường Vãn Tình đã thân bại danh liệt, nhà họ Đường cũng đã suy sụp, bây giờ ngay cả những người ăn xin ở ven đường cũng có thể tùy ý chỉ tay vào họ, như vậy làm sao cô có thể sợ được.
Lời nói của Đường Hoan giống như một cái gai đâm vào trái tim Đường Vãn Tình, vốn dĩ những chuyện này là những chuyện mà cô không muốn nhắc đến nhất, kể từ sau chuyện lần trước, đi đến đâu cô cũng bị người khác nhìn với ánh mắt kỳ lạ.
Khoảng thời gian này cô luôn cố gắng quên đi những chuyện không vui, nhưng Đường Hoan lại không ngừng sát muối vào vết thương của cô, điều này sao có thể khiến cô không tức giận cho được? Khuôn mặt thanh tú của cô trở nên méo mó vì tức giận: “Đều là tại cô nên tôi mới trở thành một con chuột qua đường, bây giờ tôi bị người ta coi như Phan Kim Liên, cô đã hài lòng chưa?”
Cô tức giận bước tới định vung tay đánh Đường Hoan, nhưng khi cánh tay giơ lên được một nửa đã bị Đường Hoan giữ lại và cho cô một cái tát.
Một tiếng “Bốp” vang lên.
Đường Vãn Tình bị đánh lùi lại hai bước, cô lấy tay che mặt và nhìn Đường Hoan với cặp mắt hung ác: “Tiện nhân, cô dám đánh tôi sao.”
“Tôi đánh chị là vì bây giờ chị vẫn không nhận ra tình hình hiện tại!” Đường Hoan phản bác lại sau đó cười khẩy: “Nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của chị như thế này thật khiến người ta cảm thấy vui vẻ.”
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì tức giận của Đường Vãn Tình, trong lòng Đường Hoan dâng lên một cảm giác thích thú: “Tôi nói thật cho chị biết, trong trái tim người đàn ông mà hiện tại chị đang muốn bám lấy hoàn toàn không có vị trí của chị, bây giờ anh ta đang bận tìm nhà mới cho mình rồi.”
“Cô có ý gì?’ Đường Vãn Tình cao giọng giống như thể bị giẫm lên đuôi vậy.
Đường Hoan nghe vậy cũng không quan tâm mà cười khẩy: “Ý của tôi là bây giờ anh ta không có thời gian quan tâm đến chị đâu, cho dù chị muốn quay lại với anh ta, anh ta cũng không chịu quay đầu ăn trái dâu tây dập nát như chị đâu, bởi vì hiện tại anh ta đang bận để nhà họ Đoạn cho phép anh ta liên hôn với nhà họ Lương.”
Đầu óc của Đường Vãn Tình trống rỗng như bị sét đánh, nhưng tận sâu trong lòng bị sự tức giận và kinh động thay thế, cô bước lên trước và tức giận chỉ vào Đường Hoan: “Cô nói bậy, Lâm Phong sao có thể liên hôn với nhà họ Lương được?”
Chuyện này sao có thể, Lương Phỉ Phỉ rõ ràng biết mối quan hệ của cô với Đoạn Lâm Phong, sao có thể liên hôn với nhà họ Đoạn? Tại sao cô ấy không nói với cô?
“Tin hay không tùy chị, dù sao chuyện này đối với tôi cũng không quan trọng.” Đường Hoan hờ hững vẫy tay.
Bất luận Lương Phỉ Phỉ có kết hôn với Đoạn Lâm Phong hay không đều không có sự đe dọa nào với cô, dù sao Đường Vãn Tình không vui là cô vui rồi.
Đường Vãn Tình muốn dựa vào Đoạn Lâm Phong để trở mình nhưng lại không tìm được cơ hội.
Cô muốn giẫm đạp Đường Vãn Tình xuống vũng bùn, khiến cô ta cả đời này cũng không được sống yên ổn.
Nhìn dáng vẻ không tin của Đường Vãn Tình, Đường Hoan cười khẩy rồi quay người đi, cô tin rằng tiếp theo đó cô sẽ không cần phải làm gì, Đường Vãn Tình nhất định sẽ tìm Lương Phỉ Phỉ.
Sau một lúc ngây người, Đường Vãn Tình hét lên sau lưng Đường Hoan: “Con tiện nhân, cô đừng có lừa tôi, cô đừng cho rằng tôi không biết trong lòng cô đang nghĩ gì! Tôi sẽ không bao giờ tin cô đâu.”
Lương Phỉ Phỉ đã cho cô một nơi để ở khi cô gặp khó khăn nhất, thậm chí còn cho cô lời khuyên, sao cô ấy có thể giấu cô làm chuyện như vậy?
Nhất định là Đường Hoan đã chơi trò ly gián, để cô quay lưng lại với Lương Phỉ Phỉ.
Cô không ngừng tự nhủ rằng nhất định là như vậy.
Lương Phỉ Phỉ không thích Đoạn Lâm Phong, người cô ấy thích là Đoạn Kim Thần.
Quán bar Mị Sắc, khắp nơi rộn rã tiếng cười.
Lương Phỉ Phỉ ngồi trong quầy bar, trên bàn đã có không ít những chai rượu rỗng, còn mặt cô đã đỏ bừng vì men rượu.
Trong tâm trí cô toàn là hình ảnh Đoạn Kim Thần đối xử với cô một cách thờ ơ, trong lòng cảm thấy vô cùng chua xót.
Rõ ràng cô không có chỗ nào thua kém Đường Hoan, nhưng tại sao ánh mắt của anh lại không chịu dừng lại ở trên người cô?
Từ nhỏ đến lớn cô luôn tỏa sáng, đi đến đâu cũng có người chủ động bắt chuyện với cô, xung quanh không bao giờ thiếu những người theo đuổi cô.
Nhưng cô lại bướng bỉnh, từ nhỏ đã nhìn trúng Đoạn Kim Thần, kết quả là trong nhiều năm qua chưa có người đàn ông nào lọt vào mắt cô.
Bởi vì trong lòng cô đã nhận định là Đoạn Kim Thần, cô cảm thấy chỉ có anh mới xứng với cô.
Nhưng không ngờ khi cô trở về, Đoạn Kim Thần đã kết hôn với người phụ nữ khác, nếu như người phụ nữ đó có điều kiện tốt và tốt hơn cô về mọi mặt, có lẽ cô sẽ từ bỏ.
Nhưng người phụ nữ đó kém cô về mọi mặt, làm sao có thể khiến cô phục được?
Khi cô rời khỏi quán bar, đã uống say đến bảy tám phần.
Màn đêm sâu thẳm, ánh trăng lạnh lẽo bao trùm cả thành phố, trên bầu trời lác đác có vài ngôi sao, trong đêm tối có chút cô đơn.
Bây giờ đã là hai giờ sáng, trên đường cũng không có ai bắt taxi, còn tài xế mà Lương Phỉ Phỉ gọi vẫn chưa đến.
Cô lững thững đứng trên đường một lúc lâu vẫn không có người đến, cuối cùng chỉ có thể đi bộ.
Trên con đường yên tĩnh vọng lại tiếng giày cao gót, bởi vì Lương Phỉ Phỉ quá đau lòng nên cô không để ý đến những bóng người lén lút sau lưng mình.
Khi cô vừa định đi vào lối rẽ, cô đột nhiên bị ai đó bịt mũi và miệng lại rồi kéo vào trong bụi cây.
“Ưm...” Đầu óc vốn đang có chút choáng váng vì say rượu đột nhiên bị thức tỉnh, cô không ngừng giãy dụa, nhưng sức lực của cô không bằng được mấy người đàn ông thô kệch kia.
Mấy người đàn ông kéo cô đến chỗ tăm tối, họ giữ chặt tay chân cô và cười một cách dâm đãng: “Chậc chậc...anh em, đêm nay chúng ta kiếm được lợi rồi, cô gái này vừa trắng trẻo vừa mềm mại! Tiến vào chắc chắn là rất sảng khoái.”
“Đại ca, anh đừng nói nữa, em vừa nhìn là có hứng thú, chúng ta trực tiếp làm đi!” Một người đàn ông khác lên tiếng phụ họa, lúc này Lương Phỉ Phỉ vô cùng kinh hãi.
Có khi nào cô gặp phải tình huống như thế này? Nhìn mấy gã đàn ông lưu manh ở trước mặt, trong lòng cô càng thêm sợ hãi, cô vừa giãy dụa vừa hoảng sợ nói: “Các người là ai? Các người muốn làm gì?”
“Chúng tôi chính là những người đàn ông khiến cô ngây ngất, haha....” Tiếng cười dâm đãng của một người đàn ông khác vang lên, trong đêm tối nghe đặc biệt đáng sợ và u ám.
Lương Phỉ Phỉ càng giãy dụa mạnh hơn: “Tôi là cô chủ của Tập Đoàn Lương Thị, nếu như các người dám động vào một sợi tóc của tôi, cho dù các người chạy đến tận cùng thế giới, tôi cũng sẽ bắt được các người.” . Đọc truyện hay, truy cập ngay || TRÙMTR UYỆN. or g ||
Ban đầu cô cho rằng nói ra thân phận của mình thì mấy gã đàn ông sẽ ít nhiều quan tâm đến, dù sao Tập Đoàn Lương Thị cũng tương đối nổi tiếng.
Nhưng đáng tiếc những người đàn ông này hoàn toàn không để tâm đến lời nói của cô, ngược lại càng tỏ ra đồi bại hơn, thậm chí còn động tay động chân với cô: “Cho dù cô là vợ của Chủ Tịch Nước, đêm nay cô cũng đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay của chúng tôi....”
Cảm nhận được những bàn tay thô kệch đang sờ soạng trên người mình, sự sợ hãi trong mắt Lương Phỉ Phỉ càng tăng lên, cô hét lớn lên: “Các người buông tôi ra...các người cần bao nhiều tiền tôi đều có thể cho các người, chỉ cần các người chịu thả tôi ra....”
“Cho tiền chúng tôi cũng không cần, ông đây chỉ muốn vui vẻ mà thôi.” Nói rồi hắn bắt đầu kéo quần áo của cô xuống, Lương Phỉ Phỉ sợ đến nỗi mặt trắng bệch, cô càng vùng vẫy kinh hơn: “Cứu với, mấy tên lưu manh thối tha, hãy mau thả tôi ra....”
“A....” cô vừa dứt lời, một tiếng hét như lợn bị chọc tiết vang lên trong đêm tối.
Tên lưu manh vốn đang đè lên người Lương Phỉ Phỉ lúc này đã bị ngã sang một bên, mấy tên còn lại thấy anh em của mình bị đáng liền xông lên tấn công, nhưng lại bị động tác dứt khoát của người đàn ông né được.
Sau một lúc, mấy gã đàn ông thô kệch đó bi đánh gục xuống đất liên tục kêu rên.
Cho đến khi được ôm trong vòng tay, Lương Phỉ Phỉ mới hồi phục sau cú sốc, lúc này cô mới nhìn rõ mặt của người đàn ông.
“Là anh.”