“Không ngờ để đối phó với tôi mà chị thực sự hao tổn tâm sức như vậy.” Đường Hoan đột nhiên cười khẩy: “Nếu muốn gặp tôi, chị có thể nói thẳng, hà tất gì phải kéo bà tôi xuống nước?”
Cô cố ý kéo dài thời gian với cô ta, lúc đến đây Giang Chi Thịnh đã gọi điện cho cô, có lẽ anh đang đến đây, hy vọng anh có thể đến kịp thời.
“Nếu không làm như vậy, con tiện nhân là cô sẽ đến sao?” Ngữ khí của Đường Vãn Tình lộ ra một sự tàn ác và điên cuồng: “Đường Hoan, đều là do cô chống đối tôi ở khắp mọi nơi nên mới hại tôi biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, bây giờ ngay cả Lâm Phong cũng không cần tôi nữa rồi, cô nói xem có phải vì cô mà anh ấy khăng khăng muốn ly hôn với tôi không.”
“Rõ ràng tôi đã lên kế hoạch sinh con cho anh ấy, nhưng bây giờ lại dẫn đến vô sinh suốt đời, tất cả đều tại cô.”
Đường Vãn Tình buộc tội Đường Hoan một cách điên cuồng, cuối cùng cho cô hai cái tát thật mạnh: “Tại sao cô không chết cùng người mẹ không biết xấu hổ của mình, tại sao cô lại sống trên thế giới này, rốt cuộc là tại sao!”
Cô ta tát Đường Hoan một cách điên cuồng, khiến cô đau đớn cau mày lại.
Thấy dáng vẻ hiện tại của Đường Vãn Tình, Đường Hoan sợ rằng cô ta sẽ đột nhiên phát điên, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Đường Vãn Tình, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh giành cái gì với chị, chị đường đường là cô chủ của nhà họ Đường, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ trở về nhà họ Đường, hơn nữa tôi và Đoạn Lâm Phong đã không còn bất kỳ quan hệ gì từ lâu rồi, chị nghĩ kỹ xem có đúng không?”
Đường Vãn Tình nhìn cô và hít thở thật sâu, rồi lại nghiêng đầu quan sát cô: “Có vẻ như cô nói đúng.”
Cô ta đột nhiên nói một câu như vậy, sau đó lại tát lên mặt Đường Hoan: “Nhưng trong lòng anh ấy luôn có vị trí của cô, cô đừng nghĩ rằng như thế này có thể qua mặt tôi! Cho dù hôm nay cô nói gì, cô có mọc thêm cánh cũng không thể thoát được đâu, lần trước là tôi đã quá bất cẩn.”
Đường Hoan khẽ siết chặt tay lại và đôi mắt nhìn cô ta càng trở nên lạnh lùng: “Vậy rốt cuộc chị muốn như thế nào? Hay lại như lần trước muốn giết tôi?”
“Giết cô thì lợi cho cô quá.” Đường Vãn Tình đột nhiên không biết rút một con dao từ đâu ra, lưỡi dao sắc bén trong tay cô ta lóe lên một tia sáng lạnh lẽo: “Tôi muốn xem xem, tôi vẽ lên mặt cô và hủy hoại tử cung của cô rồi, còn có người đàn ông nào thích cô hay không, Đoạn Kim Thần có ly hôn với cô hay không.”
“Chị điên rồi à?” Đường Hoan mở to hai mắt: “Tử cung của chị bị hủy hoại liên quan gì đến tôi, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi, chị có ngày hôm nay là do một tay chị gây ra, tại sao chị không bao giờ tìm lý do từ chính bản thân mình? Mà lại áp đặt mọi thứ mà mình đã chịu lên người tôi?”
“Đường Vãn Tình, chị hãy để tôi đi.” Cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và dịu giọng xuống: “Nếu như bây giờ chị thả tôi ra, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không so đo với chị về những chuyện trước đây, chị có biết rằng những việc mà chị đang làm là phạm pháp hay không? Lần trước chị hại tôi Đoạn Kim Thần đã biết rồi, lẽ nào chị vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ sao?”
“Đừng dùng anh ta để ép tôi!” Cô ta nói đến mức kích động, rồi lại tát lên mặt Đường Hoan vài cái: “Nếu như không phải là anh ta, cô nghĩ rằng cô xứng đáng đứng trước mặt tôi sao? Cô nói như vậy cũng chỉ là muốn tôi thả cô ra thôi, tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi sẽ không tha cho cô, dù sao bây giờ tôi cũng không còn gì phải bận tâm nữa rồi.”
Con dao găm lạnh lẽo áp lên mặt Đường Hoan, khẽ vạch một nhát, một vết cắt được tạo ra trên mặt cô, máu tươi lập tức chảy ra.
Sắc mặt cô tái nhợt, cô còn chưa kịp lên tiếng, lại nghe thấy tiếng cười điên cuồng của Đường Vãn Tình vang lên: “Nhìn thấy những người đàn ông đứng sau lưng tôi không? Tôi đặc biệt mời họ đến để giúp cô đấy.” “Cô lúc nào cũng tự đứng ở trên cao, hôm nay tôi muốn xem xem sau khi bị những người đàn ông này chơi đùa cô còn có thể thanh cao được hay không.” Khuôn mặt cô ta trở nên cực kỳ méo mó.
“Đường Vãn Tình!” Đường Hoan không bao giờ ngờ rằng cô ta lại có ý tưởng này: “Cho dù chị hủy hoại tôi thì chị sẽ đạt được điều gì? Đoạn Kim Thần đã trở lại rồi, chị thực sự cho rằng anh ấy không biết chị gọi tôi đến đây sao? Anh ấy sẽ đến sớm thôi, đến lúc đó chị muốn thoát cũng không thoát được.”
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, chỉ có như vậy mới có thể đàm phán với Đường Vãn Tình một cách tốt nhất, nhưng rất rõ ràng, hiện tại cô ta không hề nghe lọt tai bất cứ điều gì.
Đường Vãn Tình đã chịu áp lực tinh thần rất lớn trong khoảng thời gian này, kể từ sau khi cái thai đầu tiên bị ép phá đi, cô đã có một số vấn đề về tinh thần. Sau đó lại thêm chuyện bê bối ở trên mạng đã mang đến cho cô ta không ít đả kích.
Sau khi vô sinh, hiện tại Đoạn Lâm Phong còn muốn ly hôn với cô ta, một loạt chuyện xảy ra chèn ép cô ta khiến cô ta suy sụp tinh thần, hiện tại sao có thể nghe lọt tai những gì cô nói.
“Thứ tôi thích nhìn nhất chính là vẻ mặt sợ hãi của cô.” Đường Vãn Tình nở một nụ cười vô hại, nhưng đôi mắt nhìn cô lại vô cùng độc ác: “Cô hãy chuẩn bị thật tốt đi, món quà mà tôi chuẩn bị cho cô.....bây giờ.....cô nói xem tôi nên phá hủy mặt của cô trước hay là để cho những người đàn ông kia phá hủy tử cung của cô trước?”
Nói rồi cô ta lùi lại một bước, ngồi xuống ghế sofa và nói một cách từ bi: “Vẫn là ngọt trước đắng sau đi! Đợi sau khi cô cảm thấy sung sướng xong, tôi sẽ hủy hoại khuôn mặt cô từng nhát từng nhát dao một, như vậy cả đời này cô sẽ ghi nhớ nỗi đau của ngày hôm nay.”
Nói xong, cô ta hét lên: “Bắt đầu đi!”
Trên mặt những người đàn ông mang theo nụ cười dâm đãng và từng bước đến gần cô, họ còn nói ra những lời không thể chấp nhận được.
“Tôi chưa bao giờ chạm vào một người đẹp như vậy trong đời, lão đại có thể để tôi làm trước không?”
Người được gọi là lão đại kia tát lên đầu gã đàn em: “Mày không thấy của tao đã cương lên rồi sao? Vậy mà mày còn muốn làm trước, mày làm lão đại được rồi đấy.”
Người đàn ông bị đánh đứng đó cười một cách ngớ ngẩn.
Đường Vãn Tình mím môi ngồi trên sofa quan sát, sự hoảng loạn trong mắt Đường Hoan khiến cho cô ta cảm thấy vui vẻ đến cực điểm.
Đường Hoan thấy họ ngày càng đến gần, cô sợ hãi chạy ra sau, nhưng cánh cửa đã bị hai gã chặn lại, cô hoàn toàn không có chỗ trốn, dần dần cô bị ép vào một góc.
“Người đẹp, nếu như cô ngoan ngoãn, ông đây có thể khiến cô cảm thấy sung sướng, nếu như cô không nghe lời, vậy thì cô chỉ có thể chịu khổ thôi, đến lúc đó đừng trách tôi không biết thương hương tiếc thịt.”
Nói xong anh ta giơ bàn tay to lớn ra và dễ dàng bắt lấy tay của Đường Hoan kéo về phía trước, cả người cô nổi hết gai gà gai ốc lên.
Cô muốn rút tay lại nhưng cô nào có phải đối thủ của mấy người đàn ông đó, trong chốc lát liền bị người đàn ông đè xuống sàn, một người giữ chặt hai chân của cô, còn hai tay của cô khi bị người đàn ông đè xuống đất đã được nới lỏng, bây giờ cô đã bị mấy gã đàn ông đó khống chế với tư thế hình chữ đại.
Người đàn ông đã bắt đầu ra tay xé quần áo trên người cô xuống, nước mắt cô không ngừng rơi xuống trong lòng.
“Làn da của cô gái này thật tuyệt, cảm giác này.”
“Còn tốt hơn cả của cô gái tối qua.”
“.......”
Đường Hoan nhìn chằm chằm vào Đường Vãn Tình một cách dữ dội, rõ ràng trong lòng vô cùng sợ hãi, nhưng cô không để cho bản thân rơi một giọt nước mắt nào: “Đường Vãn Tình, tốt hơn hết chị đừng để tôi còn mạng mà ra ngoài, nếu không tôi nhất định sẽ khiến chị phả trả giá!”
“Cô bị hủy hoại rồi, cô cho rằng Đoạn Kim Thần vẫn còn cần cô sao? Cô còn có thể ở lại nhà họ Đoạn ư? Không có những thứ này cô chẳng là gì cả.” Đường Vãn Tình nói mà không sợ hãi, nhìn cúc áo trên người cô bị cởi ra từng cái một, niềm vui trong mắt càng không phải nói đến.
“Đoàng” một tiếng cực lớn, cánh cửa vốn đang đóng bị ai đó mở ra.
Âm thanh đột ngột này khiến cho mọi người trong phòng đều sững sờ một lúc, sau đó một người đàn ông cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của họ, mấy gã đàn ông đang đè Đường Hoan dưới sàn vẫn chưa kịp định thần lại đã bị người đàn ông đột nhiên xuất hiện đá mạnh, nhất thời không phòng bị và ngã sang một bên.
Đường Hoan nhìn vào sự xuất hiện bất ngờ của Giang Chi Thịnh, đôi mắt sáng lên, cô nhanh chóng đá người đàn ông đang giữ chân cô và đứng dậy khỏi mặt đất, rồi nhanh chóng đóng cúc áo lại.
Giang Chi Thịnh kéo cô ra sau lưng và hỏi cô mà không quay đầu lại: “Hoan Hoan, em không sao chứ?”
Lúc này cơ thể Đường Hoan không ngừng run lên, nhưng cô không muốn làm gánh nặng cho Giang Chi Thịnh, nên chỉ đành kìm nén sự sợ hãi và lắc đầu: “Em không sao.”
Đường Vãn Tình vốn đang xem một cách vui vẻ, nhưng nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một Trình Giảo Kim, trong lòng không khỏi tức giận: “Lại là anh!”
Lần trước khi cô ta và Lê Mỹ Mỹ dạy dỗ Đường Hoan, anh đã hành động như một anh hùng cứu mỹ nhân, không ngờ bây giờ anh lại dám xông vào đây, được lắm, lần trước hai mẹ con họ không có cứu trợ, bây giờ họ có nhiều người, không sợ một người như anh.
“Đường Vãn Tình, cô có biết rằng những gì cô đang làm hiện tại đã cấu thành phạm pháp? Nếu như cô biết điều hãy mau để chúng tôi đi.” Giang Chi Thịnh lạnh lùng nhìn Đường Vãn Tình nói.
Đường Vãn Tình cười khẩy, không có chút cảm kích nào: “Trước đây là do anh đông người nên tôi mới rời đi, không ngờ lần này anh lại một mình dâng đến cửa, nếu đã như vậy tôi cũng không cần phải khách khí với anh nữa, mấy người hãy giết anh ta cho tôi.”
Mấy người đàn ông nghe vậy lập tức lao về phía Giang Chi Thịnh như một đàn ong vỡ tổ, Đường Hoan lo lắng hét lên: “Đại Thịnh.”
“Anh không sao.” Anh bảo vệ Đường Hoan vào một góc và bắt đầu đánh nhau với mấy gã đàn ông kia.
Đường Vãn Tình nhìn chằm chằm Đường Hoan bằng ánh mắt hung ác, sự tức giận trong lòng cô không thể thay thế bằng lời nói. Cô cắn môi và nhìn Giang Chi Thịnh đang đánh nhau với mấy gã đàn ông, sự căm hận trong lòng từng bước ăn mòn lý trí của cô.
Dựa vào đâu mà người phụ nữ này luôn được nhiều đàn ông thích như vậy, dựa vào đâu?
Cô bị mọi người trên thế giới bao vây và tấn công, thậm chí một người thông cảm cho cô cũng không có, ngay cả người đàn ông cô yêu cũng bỏ cô mà đi.
Nhưng con tiện nhân này thì sao? Cho dù danh tiếng của cô ta có tệ đến mức nào, mọi người đều không tin, ngược lại còn đồng cảm với cô ta.
“Giết cả hai người họ cho tôi!” Một giọng nói giận dữ phát ra từ kẽ răng của cô, phàm là những người muốn bảo vệ Đường Hoan, cô đều muốn họ phải chết.
Ban đầu mấy gã đàn ông kia chỉ tấn công một mình Giang Chi Thịnh, nhưng sau khi nghe thấy những lời của Đường Vãn Tình, có một số người đã thay đổi mục tiêu muốn bắt giữ Đường Hoan.
Yêu cầu một người đấu với nhiều người đàn ông sẽ có sự thiệt thòi về thể lực, huống hồ trong tay họ còn cầm dao.
Bây giờ họ chuyển mục tiêu sang Đường Hoan, anh tự nhiên sẽ bị phân tâm.
Đường Hoan nhìn mấy người đàn ông đang nhào về phía mình, cô sợ hãi lùi lại, nhưng sau lưng cô là bức tường, cô hoàn toàn không có nơi nào để đi, thấy con dao trong tay người đàn ông đâm về phía cô, khuôn mặt cô tái nhợt.
Khi con dao sắp chạm vào người cô, Giang Chi Thịnh đột nhiên giơ tay ra chắn lấy, lưỡi dao lướt qua cánh tay của anh, máu tươi lập tức chảy ra.
“Đại Thịnh!”