Đường Vãn Tình vốn có tướng mạo xinh đẹp, lại cộng thêm thân hình ba vòng quyến rũ, bây giờ Đoạn Lâm Phong lại trúng thuốc, làm sao có thể chống cự lại sự cám dỗ này?
Anh hất tay một cái, tất cả tài liệu trên bàn đều bị quét xuống đất. Anh thô lỗ đè Đường Vãn Tình lên bàn và mạnh mẽ tiến vào mà không có bất kỳ màn dạo đầu nào.
Cô đau đến mức khuôn mặt trở nên tái nhợt, nhưng đây là một cơ hội hiếm có để cô dùng hết sức mình quyến rũ anh.
Lúc đầu, cả hai đều tận hưởng niềm vui mà thể xác mang lại, nhưng sau đó Đường Vãn Tình từ từ không thể chịu đựng được nữa. Niềm vui trên khuôn mặt biến thành sự đau đớn.
“A....Lâm Phong....dừng lại.....dừng lại.....”
Cô tát mạnh vào ngực của người đàn ông để cố ngăn anh lại.
Nhưng Đoạn Lâm Phong dường như đã mất hết lý trí, anh không ngừng yêu cầu điều đó từ cô, thậm chí còn phớt lờ lời cầu xin của cô và càng mạnh mẽ hơn.
Đường Vãn Tình cảm thấy phần thân dưới của mình bị xé rách kịch liệt và bên dưới dường như có một vật thể nóng chảy ra.
Cô điên cuồng hét lên nhưng người đàn ông lại mắt điếc tai ngơ. Cho đến khi cô không còn trụ được nữa mà ngất đi, Đoạn Lâm Phong mới thỏa mãn.
Đợi sau khi xong việc anh tỉnh táo trở lại thì phát hiện dưới người họ đều là máu tươi, còn Đường Vãn Tình đã bất tỉnh nhân sự.
“Đường Vãn Tình!” Anh gọi nhiều lần đều không nhận được phản hồi.
Anh không suy nghĩ nhiều mà lập tức xử lý phần thân dưới của mình rồi vội vã bế Đường Vãn Tình đến bệnh viện.
Bệnh viện, đèn đuốc sáng trưng.
Đoạn Lâm Phong chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật với vẻ vô cảm, đánh giá từ sự bất thường của Đường Vãn Tình tối nay, ly sữa đó chắc chắn đã bỏ thêm thứ gì đó.
Mặc dù bình thường khả năng kiểm soát của anh không được tốt lắm, nhưng đối với Đường Vãn Tình, anh vẫn có thể kiểm soát được, nhưng tối nay anh hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân mà chỉ muốn nhiều hơn, tình huống này giống như là đã uống phải xuân dược.
Vừa nghĩ đến khả năng này, cơn giận trong lòng anh không thể nào nguôi ngoai được, anh liền đấm một cú vào tường.
Một tiếng sau, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, Đường Vãn Tình được y tá đẩy ra ngoài, lúc này cô vẫn chưa tỉnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng.
Sau khi liếc nhìn cô, Đoạn Lâm Phong bước đến trước mặt bác sĩ: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang xuống và nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Tôi hiểu nhu cầu của những người trẻ các cậu, nhưng dù sao cậu cũng không thể dung túng quá độ như vậy, bây giờ tử cung của cô ấy đã bị hỏng hoàn toàn, sau này không thể mang thai được nữa.” Anh lùi lại hai bước, Đoạn Lâm Phong hỏi một cách hoài nghi: “Vô sinh cả đời sao?”
“Đúng vậy.” Bác sĩ gật đầu: “Trong vòng nửa tháng gần nhất không được có sinh hoạt vợ chồng, để bệnh nhân nghỉ ngơi thật tốt, khoảng thời gian này ăn nhiều đồ thanh đạm là được.”
Sau khi nói xong bác sĩ quay người rời đi, đôi mắt Đoạn Lâm Phong lóe lên một sự tức giận, đôi tay buông thõng hai bên hông nắm chặt thành nắm đấm.
Ngày hôm sau khi Đường Vãn Tình tỉnh lại, khi cô biết mình không bao giờ có thể mang thai được nữa, cô gần như suy sụp và đập vỡ mọi thứ có thể đập trong phòng bệnh.
Ở Vịnh Nguyệt Hồ, Đường Hoan đang ngồi ăn sáng, còn Đoạn Kim Thần đang đọc báo buổi sáng.
Mấy hôm nay tâm trạng của Đường Hoan đều rất tốt, không có Đường Vãn Tình xuất hiện để gây rắc rối, ngay cả không khí cũng cảm thấy ngọt ngào.
Chưa kể bữa sáng trước mặt cô được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cho nên cô đã ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Sau khi đọc xong tin tức trong tay anh đặt tờ báo sang một bên và lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Người chị gái tốt của em sợ rằng sau này không thể dùng chuyện đứa bé để đe dọa em nữa rồi.”
“Cái gì?” Đường Hoan ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cô nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, Đoạn Kim Thần đưa tờ báo cho cô và ra hiệu cô cho cô đọc nó.
Đường Hoan cầm lấy và lướt nhìn, lúc này cô mới biết hóa ra đêm qua Đường Vãn Tình đã được đưa đến bệnh viện, hơn nữa phần thân dưới bị chảy nhiều máu. Bác sĩ chuẩn đoán rằng vì miệt mài quá độ nên khiến tử cung bị tổn thương và vô sinh suốt đời.
Sau khi đọc xong, cô nói một cách hả hê: “Đúng là quý tộc nhà giàu, hễ có gió thổi cỏ lay đều không thể giấu được phóng viên.”
“Vì vậy, em phải thận trọng hơn trong cách cư xử thường ngày của mình.” Đoạn Kim Thần thản nhiên nói, khuôn mặt đẹp trai vô cùng hoàn hảo.
Đường Hoan nghe vậy, không hài lòng nói: “Gần đây em không làm gì cả, đều ở bệnh viện với bà ngoại, hiện tại sức khỏe của bà ngoại đã được cải thiện rất nhiều, có lẽ một khoảng thời gian nữa là không cần phải ở trong bệnh viện nữa rồi.”
Sau khi nghe cô nói vậy, biểu cảm của Đoạn Kim Thần không có quá nhiều sự thay đổi, anh liếc nhìn cô rồi quay người đi.
Sau khi anh rời đi, Đường Hoan cũng không còn tâm trạng ăn sáng nữa, cô lập tức đi lên lầu thay quần áo và trang điểm xinh đẹp đi đến bệnh viện.
Một tin tức tốt như vậy sao cô có thể không can thiệp cho được.
Sau khi đến bệnh viện và tìm được số phòng bệnh của Đường Vãn Tình, cô còn chưa kịp đi vào thì đã nghe thấy những âm thanh đùng đùng từ bên trong truyền ra.
Cô đẩy cửa bước vào với một nụ cười rạng rỡ. Vừa vào liền nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Đường Vãn Tình và trên sàn nhà thì đầy thức ăn và các đồ vật bị đập vỡ.
Với tính khí hiện tại của cô ta, cho dù dọn dẹp sạch sẽ thì không bao lâu sẽ lại bị cô ta làm loạn lên.
Đường Vãn Tình nghĩ rằng là y tá bước vào nên không thèm ngoảnh đầu lại mà hét ầm lên: “Cút, không phải tôi bảo các người cút đi sao, còn vào đây làm cái gì?”
“Có vẻ như tôi đến không đúng lúc rồi.” Giọng nói khiêu khích châm chọc vang lên, cơ thể cô ta cứng đờ lại, khi cô ta quay đầu lại liền nhìn thấy Đường Hoan đang bước đến một cách tao nhã trên đôi giày cao gót, phát ra những âm thanh cộc cộc trên sàn nhà, mà trên mặt là một nụ cười hả hê, hận không thể cho Đường Vãn Tình mấy cái bạt tai.
“Cô đến để cười nhạo tôi sao?” Cô ta tức giận đến nỗi mặt mày tái mét, tấm ga giường bên dưới bị vò đến nhàu nát và biến dạng.
Đường Hoan không lập tức trả lời cô ta mà đi một vòng quanh phòng bệnh rồi mới chậm rãi nói: “Đúng vậy, chị xảy ra chuyện tốt như vậy sao tôi có thể không đến chứ? Nếu như không tham gia vào sự náo nhiệt này, thì đó đâu phải là tôi nữa.”
Câu nói này chắc chắn đã rắc thêm muối vào vết thương của Đường Vãn Tình, tin tức này vốn là một tin có tính hủy diệt đối với một người phụ nữ, nhưng bây giờ cô lại nhắc đến trước mặt cô ta, vậy không phải là ép cô ta vào chỗ chết sao?
Cô ta tức đến nỗi hai mắt đỏ hoe, ngực không ngừng phập phồng.
Cô ta muốn xuống giường, nhưng phần thân dưới đau đến nỗi khiến cô ta không dám cử động chân.
“Tôi thích nhất là nhìn dáng vẻ chị muốn đánh tôi mà không đánh được.” Nhìn cô ta đang vật lộn trước mặt cô như một chú hề, Đường Hoan không hề cảm thấy thương xót.
“Cô....cô....” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Đường Hoan: “Con tiện nhân.....”
Đường Hoan đứng cách cô ta hơn một mét, Đường Vãn Tình duỗi hết tay ra cũng không thể chạm vào người cô. Kết quả là cô ta suýt ngã xuống đất do động tác quá lớn dẫn đến mất thăng bằng.
May mà hai tay cô ta chống lên sàn nhà, nếu không nó sẽ càng trở nên tệ hơn nếu cô ta ngã xuống như thế này.
Chỉ có điều là dáng vẻ của cô ta quá buồn cười, tóc tai bù xù, hai tay thì chống xuống đất, khiến cho nụ cười trên mặt Đường Hoan càng trở nên sáng lạn hơn.
“Trời ạ, mày đã làm gì con gái tao?”
Một tiếng hét vang lên, Đường Hoan quay đầu lại, cô còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai thì có một cơn gió thổi đến trước mặt, khi cô nhìn qua đó, Đường Vãn Tình đã được Lê Mỹ Mỹ đỡ lên giường.
Vừa nhìn thấy Lê Mỹ Mỹ, Đường Vãn Tình dường như nhìn thấy một vị cứu tinh, cô ta ôm chặt eo bà ta và khóc lóc: “Mẹ ơi, con tiện nhân đó bắt nạt con.”
“Nếu nói đê tiện, tôi đê tiện được bằng chị sao? Chị thực sự là cho phụ nữ chúng tôi nở mày nở mặt, tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ làm đến mức phần thân dưới xuất huyết. Chị thật là tài giỏi, như vậy sau này không thể sinh con được nữa, chị đã trở thành một con gà mái không thể đẻ trứng rồi.”
Giọng nói châm chọc và khiêu khích của Đường Hoan chắc chắn đã đâm một nhát dao thật sâu vào ngực Đường Vãn Tình.
Khuôn mặt giận dữ của cô ta tối đen lại và run rẩy chỉ vào Đường Hoan: “Cô....cô hãy bớt ở đây đắc ý đi, cô cho rằng bây giờ tôi không thể mang thai thì tôi không thể làm gì cô sao, cô cho rằng tôi không thể đối phó được cô à?”
“Tôi đang đợi đây.” Đường Hoan khẽ cười và trả lời lại một cách mỉa mai: “Tôi muốn xem xem chị có bản lĩnh lớn như thế nào, đến lúc đó tôi sinh được cháu cho nhà họ Đoạn, vậy mọi thứ của nhà họ Đoạn nghiễm nhiên sẽ do con trai tôi thừa hưởng, còn chị cả đời này chỉ có thể bị tôi giẫm đạp trong vũng lầy, bây giờ cho dù chị có dùng cách gì đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật rằng chị không thể mang thai.”
Đường Vãn Tình muốn mang thai cháu trai cho nhà họ Đoạn, để từ đó có thể diễu võ dương oai, nhưng bây giờ tất cả hy vọng của cô đều sụp đổ, cả đời này cô không bao giờ có thể làm mẹ nữa.
Nghĩ đến đây, cô ta không thở nổi mà trực tiếp ngất đi trong vòng tay của Lê Mỹ Mỹ.
Thấy con gái bị bắt nạt, Lê Mỹ Mỹ đang định lên tiếng thì Đường Vãn Tình đột nhiên ngất đi, bà ta hét lên sợ hãi: “Vãn Tình, Vãn Tình.”
Nhưng Đường Vãn Tình không hề phản ứng lại.
Đáy mắt Đường Hoan lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, cô không ngờ Đường Vãn Tình lại không thể chịu đựng được kích thích như vậy, mới nói có vài câu mà đã ngất đi, thật không vui chút nào.
Thấy con gái đột nhiên ngất đi vì bị chọc tức, Lê Mỹ Mỹ làm sao chịu để yên. Bà ta đặt Đường Vãn Tình xuống giường và đứng dậy nhào về phía Đường Hoan, bà ngước lên và định cho cô một cái bạt tai.
Nhưng lại bị Đường Hoan giữ chặt tay và hất mạnh ra, bà ta lùi lại vài bước và không cẩn thận bị vấp và ngã xuống đất, bà ta đau đớn kêu lên một tiếng rồi bò dậy.
“Haha...” Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ thảm hại như thế này của Lê Mỹ Mỹ, Đường Hoan không nhịn nổi mà cười thành tiếng, mẹ con họ cuối cùng cũng có ngày hôm nay.
Khuôn mặt Lê Mỹ Mỹ xám ngắt lại và chỉ vào cô lớn tiếng chửi bới: “Được lắm, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi nên không coi chúng tôi ra gì, nói thế nào đi nữa chúng tôi cũng đã nuôi dưỡng cô mấy năm trời, cô trả ơn chúng tôi như thế này sao?”
“Kể từ khi các người đuổi tôi ra khỏi nhà, tôi đã không coi các người ra gì rồi.” Đường Hoan nhìn thằng vào bà ta và nói một cách không sợ hãi, cô từng bước ép sát: “Bà dung túng cho con gái bà bắt nạt tôi, thậm chí còn cho người cưỡng hiếp tôi, hại mẹ tôi phải nhảy lầu tự sát, những món nợ này tôi đều nhớ rõ.”
Lê Mỹ Mỹ nhất thời sợ hãi bởi luồng khí tỏa ra từ trên người cô. Trước đây một Đường Hoan luôn vâng vâng dạ dạ sao lại có thể trở nên mạnh mẽ như bây giờ, khiến cho bà không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Ý nghĩ vừa xuất hiện, bà lập tức đá bay nó đi, sao bà có thể sợ con tiện nhân trước mặt này được?
Trong lúc bà ta đang thất thần, Đường Hoan bất ngờ giơ tay lên và cho bà ta một cái tát: “Lê Mỹ Mỹ, tôi nói cho bà biết, đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi.”
Trên mặt truyền đến một cơn đau rát, bà lập tức định thần lại: “Sao mày dám đánh tao.” Bà đột nhiên lên giọng, đôi mắt đỏ ngầu.
Đó là một sự thù hận trong lòng, nhưng Đường Hoan không sợ đôi mắt đáng sợ đó của bà ta, ngược lại cô càng bình tĩnh hơn.