Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 79: Chúng ta rời giường trễ một chút



Ôii!!! Đầu mình....có phải muốn nổ tung hay không?

Lục Nan Hy nheo mí mắt, đưa tay vỗ vào đỉnh đầu bản thân để dịu cơn đau nhức, nhưng không ngờ hành động này lại làm nó càng buốt, đặc biệt cảm thấy quen thuộc đến độ từng sợi không khí đều quen biết, liên tục nghít mũi vào chiếc gối bản thân đang nằm. Vươn tai định ngồi dậy nhưng chợt nhìn lại mình, hình như đây không phải là đồ cô vận hôm qua, với nhìn chung quanh, cảm tưởng mình còn chưa có tỉnh ngủ mà trợn tròn mắt đang dựng không nổi. Là ai đã thay đổi đồ đạc? Tay tự động chắn chéo từ ngực lên vai, mắt nguy hiểm lại liếc chung quanh một lượt nữa để chắc chắn rằng không ai ngoài cô khác.

- CHỦ NHÂN, KHÔNG ĐƯỢC RỒI...TRÁNH RA....CHÁY....

Lục Nan Hy đầu mũi còn nghe cháy, dựng tóc gáy mà hốt hoảng và cũng kịp nhanh ra bản thân ở nơi nào, dù cô ở nơi này chưa đến 1 tháng nhưng mà khó mà quên. Lập tức xuống giường, theo thói quen mò đường mà nhanh chóng xuống ngay đại sảnh, nhìn tới lui cũng không thấy bóng dáng hầu nhân như mọi khi và cũng không có thời gian thẩn thờ, nhìn vào bếp hai nam nhân đang loay hoay cầm nước chữa cháy mà muốn phì cười nhưng đến khi đứng dụng ngay tại chỗ thì tựa như mất thăng bằng, hoa mắt mà ngã xuống dưới chân, cô đưa tay xoa thái dương, từ từ trụ người đứng thẳng mà lần mò vào trong. Tựa như đang hiện hữu trong cơ thể người khác vậy, cô đau nhức thần trí một cách khó chịu, không ngờ rượu lại như vậy độc hại, có thể cô ớn tới già, cho đến khi chết, cam đoan đây là lần cuối cô chạm đến một giọt rượu.

Tích Lãng hốt hoảng, thoáng xoay người, chẳng biết phản ứng thế nào, hành động xoẹt qua thần trí trong đầu chỉ có mau chóng cầm tạp dề mà che chắn trước cô, tiến ra ngoài, nhất định không được nơi này nguy hiểm. Tay còn lại ôm chặt ngang hông cô nhỏ nhắn, tay lại không muốn rời hư hỏng, đây là việc công nhưng là đồng thời tương tư riêng, biểu cảm lại hoàn toàn khác làm cô không nhận ra suy nghĩ hắn có cảm tưởng biến chất.

Lục Nan Hy nhìn chiếc tạp dề trước mắt mà ngây người, máu tuần hoàn từng mạch đều như ngưng trệ, nhiệt càng tăng, một chốc không biết nói gì, là cô đã chọn mua nó và hiện tại, cái gì cũng rời đi, chỉ còn có là nguyên vẹn như cũ. Vô tình ngước mắt, trên đỉnh đầu là khuôn mặt tuấn lãng mà bản thân hằng nhung nhớ, mùi hương bạc hà từ có thể hắn như cũ mị lực làm cô mê mẩn. Viền mắt hiện tại, chỉ là một chút lu mờ bởi đáy mắt đẫm lệ, tay nắm góc áo hắn ngày càng chặt.

- Chiếc áo này trên người em...ừm không tệ. Tôi sẽ không giặt nó nữa, đem cất giữ.

Biết hắn thói quen nói lời trêu hoa ghẹo nguyệt không biết ngượng nhưng cô không ngăn được đỏ mặt như gấc, đưa tay thụi vào người hắn, sao có thể nói lời này lớn như vậy.

Mọi thứ vẫn không thay đổi, ngoại trừ thời điểm và tình cảnh đã thay đổi. Chúng ta trước đó cùng chúng ta hiện tại không có khác, nhưng phương thức gặp nhau lại hoàn toàn khác biệt.

- Anh...phường biến thái vô lại.

Mộ Phi từ bên trong đi ra, ho khan một tiếng như để thầm đánh thức "đôi chim uyên ương" và cũng thầm đánh thức lòng mặc nhiên bản thân. Thực sự từ lâu không đến gần nữ nhân, lại có nằm lòng để ý, nay nhìn thấy cảnh này trước mắt, thực yết hầu có chút lên xuống khó chịu.

Ngược lại, Tích Lãng hoàn toàn không có thèm để ý, mắt vẫn như cũ nhìn vào rãnh ngực kia của Lục Nan Hy mà tán thưởng.

- Hình như nó có một chút phát triển?

Không phải chỉ có Mộ Phi ho khan, cô cũng vậy...khóc không ra nước mắt, không có nào ngăn tay của hắn hư hỏng tìm tòi bên ngoài sơmi mong nhưng là cách lớp áo, vẫn cảm giác tay hắn ấm áp vô cùng rõ rệt. Môi mím chặt, cảm nhận từng đợt khoái cảm mà gần như không còn sức lực chống đỡ đôi chân nữa, hoàn toàn dựa vào hắn làm cho khoảng cách hai người không còn nữa, thân nhiệt như hoà làm một khiến người đối diện đỏ mặt.

- Anh...chỉ giỏi lưu manh, lảm nhảm.

Nam nhân này, vẫn như vậy kiêu ngạo, cao cao tại thượng, chỉ cần một lời nói, phí chút mị lực liền nắm được ruột gần nữ nhân mà si dại. Hoa dại bên đường còn muốn tươi tốt, đừng nói chậu vi không tươi tỉnh.

Tích Lãng nắm lấy bàn tay Lục Nan Hy mà nắm chặt không buông, tay mơn trớn vuốt ve da thịt cô tươi mát ngày mới, cự vật lại như nổi nóng, không ngừng cọ xát muốn thoát khỏi đũng quần, hắn biết chừng được khả năng ham muốn bản thân nhưng đối diện trước nữ nhân này e ngại liên hồi cơ thể dung nhan đều tuyệt mỹ thì hắn tuyệt không có ý kiến.

Cô sao lại không biết bản thân đang đùa với lửa nhưng là muốn xem lửa liệu đã đủ nóng?

- Tích Lãng...chúng ta rời giường trễ một chút...

- Mộ Phi, hôm nay tôi tự có thể thu xếp công việc.

Mộ Phi cuối cùng cũng được ban cho sống sót, liền không do dự phóng chạy ra ngoài, như hải âu hát mừng tự do.

Tích Lãng thể hiện rõ bản thân không còn kiên nhẫn, nhíu mày chặt, hơi thở gấp gáp một bước bế Lục Nan Hy ngang người, nhanh chóng hướng sảnh lớn mà lên lầu thượng. Cô nhanh chóng ôm chặt lấy cổ hắn ở tay, bản thân cũng không ngừng vuốt ve hắn khuôn mặt, quả thực vẫn như trong lòng ghi nhớ, rất đẹp đẽ.

Sao hắn lại không có biết, đáy lòng cô, một quặn chua xót, dần ăn mòn đi cô hy vọng, một cỗ nghẹn đắng chắn ngang hầu kết. Đưa mắt chăm chú hắn trước mắt không muốn rời một giây nào, hãy để cô nhớ, nhớ đến hắn như một thói quen.

Cô bị quẳng lên giường không thương tiếc, cửa mộc phượng vừa khuất, cô đã chủ động dùng chân bản thân xiết chặt ngang hông hắn, môi dưới gặm chặt, ánh mắt hết sức thuyết phục, tay vuốt ve ở đùi hắn, không khỏi khiến hắn thở dốc, tay vô thức vuốt ve bờ môi bạc kia xinh đẹp, ngắm nhìn cơ thể hoàn toàn tuyệt mĩ trước mắt, bánh mật cường tráng làn da, một chút ánh sáng bên ngoài kính lớn xuyên ra màn chắn lại càng làm hắn xinh đẹp, tựa như bước ra khỏi hư ảo, vừa lấp lánh, không một chút chân thật khiến cô muốn dụi mắt hay càng ôm chặt hắn, như là phút chốc chớp mắt, sự thực thông báo cô rằng, đó là ảo ảnh. Hắn khom người tiến gần đến hôn ở hõm cổ cô, cảm nhận đáy mắt cô dần tối dần, cô cảm nhận từng đợt ướt át mà rùng mình, tay ôm lấy người hắn, chặt dính bên người, nhắm mắt thụ hưởng điều tinh tuý nhất, dục vọng và yêu thương, cô hoàn toàn muốn trao hắn tất.

- Lãng...ưm...những ngày qua, em rất nhớ anh.

Hắn nghe cô gọi như vậy, thú tính càng muốn trỗi dậy, từ ánh mắt kia ôn nhu từ chân bản thân trở lên bắt gặp ánh mắt cô, hắn trì trệ vài giây, là hắn không có nghe nhầm, cô nhớ hắn. Môi đã dần ngậm lấy đôi gò bồng kia hồng hào mời gọi. Cô ưỡng người lên một nấc, tay đã đặt ở hai gò má hắn mà vô tình bậc ra khỏi miệng tiếng rên rỉ dụ hoặc.

Cô không thể chịu nổi nữa, thực sự nỗi nhớ hắn như muốn nổ tung, thập tử nhất sinh. Vốn một giây trước cô đã thất vọng muốn chết rồi nhưng giây sau chính hắn lại kéo cô trở lại. Người đàn ông này, sao lại khiến cô hết thuốc chữa như vậy? Muốn hận cũng không thể, cô không thèm hận nữa, không thèm luyến quá khứ nữa.

Khi mọi thứ đều vượt đi giới hạn, giới hạn đó vượt qua cả dục vọng, đến dục vọng cũng không thể thoã mãn nữa, chỉ có thể là yêu đến quá mức bản thân chưa từng mơ tưởng.

- Aaaa...ừm ưm....

Trên ngực cô vết răng đỏ chói nổi bật giữa nền tuyết trắng, là cô đau đớn mà nhuếch môi nhíu mày, đưa mắt thái độ nhìn hắn.

- Lần sau không tập trung, sẽ không nhẹ nhàng như lần này, phạt... em... đến... không...rời giường đâu.

Môi dần dần tiến xuống đến thắt lưng cô, cô càng nhòm người, sự nhột nhạt làm cô không ngừng run rẩy, có thể cầu xin hắn dừng lại sự tra tấn đó không? Hắn môi vừa dừng hôn ở đầu hoa huy*t, nhanh chóng vươn thẳng người, tay cầm lấy cự vật thâm tím đâm thẳng vào hoa huy*t không nhiều lời. Cô trợn mắt, sẽ biết đau đớn, muốn phản ứng nhanh chóng lại vẫn không kịp.

Là do rất lâu không có chạm đến, dần không quen. Hắn cự vật thăm dò lỗ huyệt nhỏ, cô đau đớn nắm chặt vai hắn mà phát tiết, gần như muốn thét lớn, nước mắt từ hai khoé mắt ồ ạt chảy khỏi. Thực đau đớn như rách da rách thịt, như buổi ban đầu hắn cướp lấy cô quý giá nữ phẩm.

- Ngoan, sẽ không đau nhiều.

Hắn đưa tay vuốt ve tóc cô, môi hôn lấy đôi mắt kia ướt đẫm, cảm nhận từng đợt nắm chặt ở vai mà càng cảm thấy xót xa. Chắc hẳn rất đau đi nhưng hắn không thể dừng lại. Cự vật bị hoa huy*t nhỏ không co giãn hút chặt, cả hắn cũng muốn làm cho nghẹt thở rồi. Hắn cố gắng chuyển động nhẹ nhàng nhất có thể, lực đạo nhỏ nhất gần như giống nhau lực ở đầu ngón tay, tay xoa đầu hoa huy*t bên dưới, nhìn thấy cô ngày càng thả lỏng hắn mới thở phào một tiếng.

- Ưm....aa...aa...đau...Lãng...ưm..kh..ông...đượ.c..

Lục Nan Hy gần như hơi tiếng không còn nữa, mồ hôi trên trán dày đặc, nóng bao phủ cả người, đến thần trí cũng bị "hấp" đến không còn nhận thức nổi nữa. Nhận thấy Tích Lãng ý định vào sâu hơn, cô liên tục rùng mình, gần như tỉnh táo mà thét lớn. Cô cả người run chuyển, hắn lại như vậy mãnh thú sức khỏe không có biết khô cạn tinh khí hay mệt mỏi, ánh mắt hổ phách bừng sáng khiến đối diện cũng bị ảnh hưởng. Cứ như vậy bừng bừng khí thế, chỉ có cô mệt muốn chết, nhưng tay hắn không ngừng xoa hoa huy*t làm cô an ủi không thôi, khuôn miệng hoa anh đào tự động nở nụ cười tươi mà bản thân thực chất không có cảm nhận được. Hoàn toàn ngập tràn trong sắc khí màu hồng.

Hắn đưa tay dịch gối đến dưới đỉnh đầu cô, tay cầm ở mông cô mà nghịch ngợm, môi ở môi cô không đổi, chỉ là sợ cô sẽ vì tư thế lâu mà mệt mỏi.

- Ân....áaaa.....

Hắn dòng tinh nóng hổi bắn thẳng vào hoa huy*t, cảm nhận cảm giác đầy đặn kích thích thần trí hưng phấn, cô ngậm lấy ngón tay bản thân không nhịn được rên rỉ. Dòng tinh lưu chuyển trong thân người, cô hoàn toàn có thể phát giác chính xác nó ở nơi nào. Mắt nghiền nhắm chặt, gần như cơ thể cảm giác nhẹ hẫng, sau cô ngủ thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay biết bởi mệt mỏi nuốt trọn cô.

Hắn cũng thấm mệt nhưng là sảng khoái là chiếm trọn, mắt thương hương tiếc ngọc cầm lấy tay cô không buông, cảm nhận được rõ ràng độ mềm yếu nữ nhân trước mắt, cô nhất định thời gian qua đã rất khó khăn. Bên tai vang lên lời nói của cô đêm qua khiến hắn đau lòng.

"Các người mau đánh tôi chết đi! Tiền tôi cũng đã trả, không còn nợ nữa rồi. Không nợ Lăng gia điều gì nữa, bên cạnh cũng chẳng còn một ai. Tôi đáng cười nhạo lắm đúng không? Ngược lại, tôi càng muốn chết hơn là sống."

- Hy Hy, chuyện vừa qua đối tôi chẳng có tí để ý. Sau này, đừng tự ý bỏ đi nữa, được không?

Tích Lãng đặt lưng xuống bên cạnh, đặt Lục Nan Hy bên trong chăn ấm che phủ người, chú ý ánh nhìn gương mặt cô hồi lâu, dường như đã ngủ rất say rồi, có thể hắn lời nói đều không có nghe thấy, gần như thời gian đứng một chỗ không dời dịch, chung quy, cô không có vấn đề là tốt rồi. Sau quay lưng rời đi.

"Không sao, em không nhất thiết có tiền, tôi có là được rồi."

Mùi hương hoan ái cũng thoã mãn hoa huy*t làm cô ngủ càng sâu, bên môi còn luyến nụ cười tiếc chẳng dứt.

Nạp Tiêu Kỳ cầm hộp giấy lớn phủ đầy giấy tờ cùng đồ đạc cá nhân ở văn phòng cô mà lủi thủi ra ngoài trước bao nhiêu cặp mắt dò xét đến xấu hổ, chẳng thể ngưỡng cao nổi. Còn nói đến Ôn Diêu Đoái cao hứng, ngày nào cũng đợi ngày cô dọn khỏi mà nhuếch mép, chỉ cần nhìn bóng dáng liền máu họng không thông. Cô tay cầm cặp kính lớn che nửa mặt, chỉ còn lại khuôn môi xinh đẹp đang mím chặt, đứng trước sảnh lớn bắt xe. Bỗng, một chiếc xe đỗ ngay trước mặt cô phanh gấp, bóng loáng đến tay cầm bạc, BMW sáng giá làm cô sáng mắt, cửa mạnh mẽ mở, trước hết để ý đến giày bóng loáng không một chỗ nhám đập vào bản mắt trước tiên, tiếp đến thân ảnh nam nhân tuấn lãng câu dẫn cô đến nơi nào rồi, khiến cô mặt dài muốn nằm lê ra đường lớn, hồn phách phiêu diêu.

Tích Lãng một tay đỡ lấy bên dưới thùng, thầm ngón tay như vô tình nhưng lại cố ý vuốt ve ngón tay nhỏ thon của Nạp Tiêu Kỳ khiến cô bủn rủn tay chân, liên tục gật đầu chào hắn. Chỉ có hắn vẫn đường hoàng như không nhưng hành động lại vô cùng phúc hắc, liêm sỉ tầm này thì~~

- Rời khỏi?

- Vâng, Tích phu nhân sa thải tôi, bảo tôi phải rời đi phạm vi ngày hôm nay. Tích tổng, tôi...thực muốn làm việc với anh.

Chỉ là dạo đầu, lúc sau Nạp Tiêu Kỳ như vẻ là hiểu rõ hắn, nam nhân chỉ có cùng một mục đích với nữ nhân, đuôi mắt kẻ đậm xinh đẹp miêu chớp chớp loé loé, tay bên dưới chủ động chặn lại ngón tay Tích Lãng không ngừng vuốt ve kích thích. Cộng dồn với nụ cười mê người kia, hoàn hảo không tránh đâu được. Hắn nhìn lại, ý cười lại càng nhiều, đưa mắt xung quanh, gằng giọng, không nhanh không chậm đuôi mày kiếm nhuếch cao, tỏ ý thương lượng, tỏ vẻ cho Nạp Tiêu Kỳ thấy hắn đang làm khó cô.

- Làm việc sao? Việc gì mới có thể...xứng với mỹ nhân trước mặt tôi?

Mộ Phi không nhịn được nhìn ra ngoài, muốn nghiến răng, mỗi lần hắn thâu tóm nữ nhân, anh lại cảm thấy bản thân tội lỗi không chịu được nên nhanh chóng chạy đi đỗ xe sau khi Nạp Tiêu Kỳ đã chủ động khoác vai Tích Lãng. Hắn không ngại trước sảnh lớn khua tay múa mép, chỉ là Nạp Tiêu Kỳ rời khỏi lúc này, thực không phải thời điểm.

- Như này đi, không cần rời khỏi, là tôi cử em đến thư ký riêng Tích Phán Hạn, sẽ không ai có thể làm khó.

- Em...gắn bó với lão già đó thực sự phiền toái, mụ già kia mà biết được, sẽ không nương tay đâu...

- Người tôi gọi đến, có thể ra tay?

Nạp Tiêu Kỳ thấy không cách nào khác, nhưng được bám trụ ở Tích thị cũng là điềm lành rồi nên mau chóng cười tươi trở lại, ngày càng áp sát người vào Tích Lãng. Ôn Diêu Đoái từ ban nãy đến giờ đứng ngồi không yên chỉ muốn xé rách bộ dạng giả nhân nghĩa kia của cô.

- Chủ nhân...

- Hạng mục này chắc hẳn đang rất vất vả thực hiện, tôi hảo khí trưa này mời mọi người ở công trình một phần cơm.

- Vâng. Còn có buổi chiều có lịch hẹn với Virginia, một chuyến bay dài, đáp sân bay cũng đã lâu. Lần này cô ấy không muốn lại trao đổi với trung gian nữa. Đến cả Giang Giang đến gõ cửa cũng đã tiễn về.

- Được rồi.

Tích Lãng lướt một vòng đến văn phòng bản thân, cầm lấy một phần văn kiện cần thiết, ngay lập tức rời khỏi Tích thị khiến nhiều người tò mò. Hắn lại có chuyện đến công ty rồi rời khỏi ngay ư? Khai Tâm Giao, vẫn là Khai Tâm Giao đặt điều đủ thứ, chừng một buổi còn chưa có tám chuyện mỏi mệt.

Quyên Quyên đưa mắt chừng ra đến cửa lớn, ngay lúc bắt gặp ánh mắt của Thực Cảnh, anh bị cô bắt gặp thì liền cuống quýt mà làm rơi bút cầm trên tay, đưa tay xoa đầu, đỏ mặt mau chóng viện cớ bắt trà nóng rồi rời đi mãi không thấy quay trở lại. Chính cô trong lòng cũng e thẹn không hề nhẹ...

Chỉ một ánh mắt cũng có thể khả năng kết nối điện đồ.

Thời điểm Tích Lãng quay lưng trên tay cầm lấy gói giấy to nhỏ, thức ăn nóng hổi bốc hơi ồ ạt. Quay lên phòng, cô vẫn chưa có tỉnh giấc. Nhưng nghĩ đến cô ban sáng còn chưa có ăn uống lại...như thế vận động, chắc hẳn dạ dày đang rất khó chịu. Nghĩ đến như vậy, hắn đã mím môi, còn đang do dự có nên đánh thức cô hay không đây? Sau vẫn quyết gọi.

Lục Nan Hy còn đang ngáy ngủ, mặc dù dạ dày kêu réo khó chịu đòi hỏi ăn uống nhưng là không kìm được mí mắt nặng trịch không thể nào úp mở nổi nữa rồi. Nghe thấy giọng điệu hắn òm òm truyền đến, như xa như gần cô ngâm lên một tiếng như ý hỏi rằng, có chuyện gì?

- Dạ dày trống rỗng, không tốt.

Lục Nan Hy trực tiếp hắn kéo dậy, cô lại kéo người trở lại nhưng theo thế phía trước, cô lại không có cảm giác hành động nên hoàn toàn cả người dính chặt thân người hắn. Cô cằm đặt ở vai hắn, cả người không còn chút sức lực, ỡm ờ cho qua đi hắn gọi, thực chất cô muốn hét lớn, hãy để cô ngủ một chút. Bướng bỉnh tăng cao, không muốn nghe hắn nữa.

Hắn nhoẻn miệng cười, khối mềm lười biếng dính chặt hắn...chẳng đáng yêu tí nào. Môi trực tiếp đặt xuống gò má hồng hào kia mà hôn.

Nhìn đến đuôi mày lá liễu dung nhân mỹ mạo nữ nhân trong lòng còn nhíu chặt, hắn không nhịn được đưa tay vuốt ve má hồng trơn tru của cô mà giọng điệu giảm nhẹ đi mấy phần lực tựa gió thoảng giống nhau.

Trong lúc cô còn chưa có tỉnh giấc, hắn tranh thủ thời gian, đặt cô trở lại giường, nhanh chóng vào nhà tắm, tắm rửa thực nhanh rồi thay đổi đồ, một bước ra xe rời đi, còn không quên gọi lại người làm theo ca mà nhớ chăm sóc cô, chắc hẳn cô sẽ thức lúc hắn rời khỏi cho nên mang thức ăn đến là được.

- Lãng, đến đây.

Trước mắt nữ nhân suối tóc vàng dợn sóng xinh đẹp che đến nửa một bên mặt thanh tú, đôi đồng tử khiết xanh quyến rũ nổi bật, đôi môi gợi cảm điểm một chút đỏ tươi son màu. Trắng muốt thân thể, vận chiếc váy da ôm sát người kéo dài chỉ đến bắp đùi, cắt xẽ táo bạo. Tích Lãng cũng không mấy chú ý, bên tai nghe vào lời nói bập bẹ không trôi chảy tiếng Trung của Virginia, tay thuận thoát đi hai cúc áo thoải mái, ngồi xuống bên cạnh, đưa mắt nhìn cô chuốc ra ly rượu cho mình.

- Giny, hạng mục đã khai triển đấu thầu từ hôm trước, chẳng phải một cuốc điện thoại liền giải quyết xong? Nghe báo qua, Giang Giang em không tiếp?

- Em là muốn ký hợp đồng với anh. Giang Giang là người nào? Em không tiếp!

Virginia quàng tay ôm lấy cổ Tích Lãng. Nụ cười mê người, dừng ở gò má hắn hôn đến, nhưng tay hắn vẫn giữ nguyên một chỗ, ánh mắt không lẫn tạp chất nhìn vô không phía trước, chỉ có khoé môi dần nhuếch cao.

- William không biết em ở nơi này hư hỏng ư? Khi nào mới trở về?

- Sáng ngày kia. Em còn có cuộc họp, nếu trễ nãi thì William sẽ không vui đâu...cho nên đừng lãng phí thời gian đi...

Giọng điệu nũng nịu, kề sát vào vành tai Tích Lãng, hắn một chút cũng không chú ý.

- Ký.

Tích Lãng đẩy Virginia, cầm lấy văn kiện chặn đến tay cô, cô liếc mắt không vui. Bĩu môi cầm bút ký không do dự, mắt vẫn đặt ở khuôn mặt hắn không đổi, nhìn thấy khoé môi bạc hắn vừa định mở lời, cô đã nhanh chóng đưa ngón tay thon dài đến chặn đi.

- Không cần đọc. Làm việc nhau bao lâu, còn có thể mất thời gian xem xét văn kiện lại? Với lại, đây cũng là tiền của William.

Virginia tinh nghịch lè lưỡi, sau buông bút, thuận tay cầm lấy chun mà hất tóc buộc cao. Tóc mai bay tự nhiên quyến rũ, ánh mắt kia xanh dương nổi bật, chỉ cần nhìn đến thôi cũng đủ mê hoặc nam nhân quên đường đi lối về.

- Ở lại ăn tối không? Em có đặt một chút pizza...

Hắn đối mắt Virginia hai giây, cô đã chịu không nổi rồi, sao lại có nam nhân quyến rũ đến mức này, xinh đẹp độ không chạm không thể. Là tuyệt đối quả cấm. Chỉ vừa kịp chạm môi đến vành môi bạc kia, tay còn chưa kịp chạm đến cơ bụng đẹp đẽ dưới lớp áo mỏng thì hắn đã biến mất.

- Ngày mai tôi đến đón em ra ngoài ăn cơm.

Cứ như vậy rời đi, một lời nói để lại, đủ mất mát biết nhường nào.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv