- Aaaaa...đau...
Tức thời vẫn còn chưa muốn dừng nhưng trước mắt Bắc Từ Quang chạy đến ôm lấy Lục Nan Hy, vợ Bắc Hiên Triệt mới giật mình dừng tay. Tình huống gì đây a? Trên trán cô ướt đẫm máu, chính cái văn kiện trong tay kìa bằng mộc chính ngay trán cô rất vừa vặn. Cô theo phản xạ nhíu mày đưa tay che lại vết thương, cảm nhận rõ ướt đẫm, thần trí như mệt mỏi. Rõ là trớ trêu, đùa giỡn một chút lại gây biết bao nhiêu chuyện, nhưng xem xem não ngắn đáng của cô có bị rơi ra không vậy? Không còn cảm nhận nữa rồi, đưa tay quyệt môi xoa xoa tóc ngây ngẩn.
Bắc Hiên Triệt cũng hoảng hốt quay người nhìn Lục Nan Hy, lệnh y tá đẩy xe y tế đến, mau chóng đỡ cô ngồi xuống ghế an vị mà sơ cứu vết thương nhìn qua vô cùng tệ. Vợ Bắc Hiên Triệt lại nổi nóng, rõ ràng cô ta là tiểu tam nên chán ghét mới đúng hiện tại bị cho ra rìa mới chính là cảm giác hai người họ bên trọng bên khinh mình, có ngược hiểu lầm không vậy?
- Chị là? Tôi chỉ đùa một chút thôi, tôi không có ý với anh ta đâu, lỡ như có một ngày mắt không nhìn thấy thì...anh ta có thể chấp nhận được.
Bắc Từ Quang chặn miệng Lục Nan Hy, không cho cô nói bậy, cái gì mà lỡ như một ngày mắt không còn thị lực chứ? Vẫn không thay đổi, lời nói hành động đều không thấu đáo. Bắc Hiên Triệt càng muốn cười không nổi, nhét vào miệng cô một miếng khăn giấy chứa đầy khoan miệng, có đùa cũng không nên nói nhảm.
- Cô cùng hai người nhà tôi quen biết nhau?
Lục Nan Hy cảm thấy cũng có chút thoả đáng, vết thương này xem ra cô tạ lỗi với cô ấy đi, mím môi gượng cười với cái trán dán băng cá nhân vuông lớn, không biết Tích Lãng sẽ tính sổ cô thế nào đây. Đưa mắt nhìn vợ Bắc Hiên Triệt chưa ngừng phóng tia nghi hoặc nhìn mình, cô đưa tay ra dáng đầu hàng, chỉ còn thiếu cái cờ trắng vẫy vẫy. Đúng là cái này mới chính hiệu trẫm mình sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
- Kể ra cũng dài, thôi tôi có việc đi trước. Bắc tiên sinh, tôi lấy giấy tờ đi.
Hai chữ "tiên sinh" khiến ai cũng dở khóc dở cười. Lục Nan Hy quá mức xinh đẹp làm vợ Bắc Hiên Triệt mặc dù cùng là nữ nhân cũng không nhịn được liếc mắt nhìn thêm một cái trước khi rời đi. Nhìn lại hai cái nam nhân này vẫn còn chưa tỉnh mộng xuân giữa ban ngày, quả là trọng sắc khinh nghĩa. Một tên háo là lão công đầu ấp tay gối, một tên sắc là ngày ngày kè kè bên chân một tiếng hai tiếng "đại tẩu" ngọt còn hơn đường mật.
Rõ là đáng ghét.
May là hộp cơm tình yêu blo bla gì đó vẫn chưa có tức khí mà quẳng đi.
Y tá còn chưa hoảng hồn, Lục Nan Hy dù sao cũng vừa kịp giờ, mau chóng chạy theo cô phía sau dẫn đường.
- Hy Hy, chờ một chút.
Bắc Từ Quang vội vã chạy theo.
- Còn chưa đóng dấu, xác nhận.
Lục Nan Hy vô cùng khách khí đứng xa giữ khoảng cách, may mắn có y tá chờ đợi bên cạnh, cô cũng có lý do để không thể nán lại lâu. Tay đưa giấy ra đỡ bên dưới, Bắc Từ Quang thấy cô một đường xa cách cũng không cố ý làm ra việc gì, rất nhanh đóng dấu để cô đi. Kể ra cũng tức cười, vẫn còn chưa hiểu vì sao lúc trước anh cứ một mặt từ chối cô? Có thể là danh Bắc thiếu gia quá lớn, anh không thể nào vì cô ai cũng xua đuổi chán ghét mà vạ vào người được. Hiện tại nghĩ lại? Đáng sao? Cuộc sống anh từ trước đến nay chưa từng để mắt một ai, vì sao đụng chuyện lại muốn biết trong mắt người khác suy nghĩ?
Lục Nan Hy mang lại khẩu trang, hiện tại khao khát muốn đội nón ngập tràn ở lồng ngực còn hơn tiếng gọi con tim hướng về Tổ Quốc. Không ngờ 2 canh giờ ấy vậy mà đã trôi qua.
Trở lại đường cũ, y tá ban nãy thuộc quản dưới Ưu Tĩnh Tập lại tiếp nhận Lục Nan Hy, nhưng là dẫn trực tiếp đi xét nghiệm đủ thứ, đến cô mệt rã người một chút hình dáng Ưu Tĩnh Tập anh ta cũng không nhìn thấy, thở phào nhẹ nhõm mà trên đường trở về phòng của ông Trương, mặc dù trong lòng cô vẫn cảm thấy không đúng. Kết quả cầm trên tay, về mặt tâm lý cô hoàn toàn bình ổn, nếu có thất thường thì chính là stress cô gặp phải quá nhiều nên sinh buồn phiền. Về mặt bệnh lý, bệnh sử đau dạ dày đã dần ổn định hơn, đúng là do trước kia cô uống thuốc huỷ thai, cho nên hiện tại di chứng của tác dụng phụ quá mạnh vẫn chưa thể đào thải hết, còn với việc còn khả năng mang thai được hay không thì đối cô vẫn là một ẩn số không có lời đáp, mấy cái giấy tờ rườm rà này cô xem cũng không hiểu nổi, chữ y bác sĩ bản quả thật danh bất hư truyền, quá mức xấu, chính là nhìn nhiều nhân chứng cô mới dám khẳng định nga.
Thang máy vừa mở, Tích Lãng cùng ông Trương không biết thảo luận cái gì nhưng hắn đã im lặng, vô cùng yên tĩnh mắt trầm hướng xuống trên bàn tệp văn kiện. Anh tuấn bức người, đây mới là người đàn ông cô để mắt a, có thể dành cả đời chiêm nghiệm. Trái tim Lục Nan Hy mềm nhũn, hoàn toàn quên mất cô hẳn là nên kể tội một chút.
Nghe tiếng "ting" báo hiệu dừng cửa, ông Trương cùng Tích Lãng đồng loạt nhìn đến Lục Nan Hy miễn cưỡng bước ra, cảm giác nặng nề ập đến, ánh mắt Tích Lãng như có súng bắn khiến cô sợ hãi muốn chết, không dám thở mạnh, cười ngây ngốc hì hì cho qua chuyện.
Ông Trương vô thức nhìn vết thương hình như đã được sơ cứu cho nên ông cũng không bối rối, thu ánh mắt, đưa tay nhận lấy hồ sơ trong tay Lục Nan Hy nhìn qua một lượt, quả thực rất ngạc nhiên, những gì ông suy đoán nhìn nhận đều sai hoàn toàn. Ông bắt đầu căng thẳng nhìn về phía Tích Lãng đang ân cần thăm dò cô vết thương vì sao lại có, ân cần ánh mắt thương tiếc, môi mím chặt tối sầm biểu cảm, làm ông rất ngạc nhiên nhưng hình như nhìn thấy mãi đã hình thành quen, đối với nữ nhân trước mặt này, ông thực sự có thể khẳng định Tích Lãng vô cùng yêu thương. Chính ông hiện tại dùng lời lẽ thế nào cho qua chuyện mới đúng. Nhưng mà Lục Nan Hy bình thường không phải chuyện tốt sao? Hắn còn tâm tư đâu mà trách, là ông nghĩ nhiều.
- Vết thương?
Lục Nan Hy phiền muộn thở dài như bà cụ non, giúp Tích Lãng mang vào khẩu trang mà hắn khó chịu tránh né, hắn một tay ôm cô vào mình tránh chen chúc nhau đông người, một tay lại muốn thâm dò cô vết thương. Chính vì đau nhức mà chỉ một chốc cô trút giận ra hết toàn bộ.
- Anh đúng là người đàn ông quái gở kỳ cục, cái gì cũng không nói, cho em đi kiểm tra xem chỉ số tâm thần rồi nhân cách cái gì đó đó, cái gì cũng không nói, tự cho mình là đúng. Còn em a? Sao dám giận anh, anh giận ngược lại thì biết làm sao, đồ lưu manh nhà anh không nói lý.
Tích Lãng mím môi không nói gì, tay giữ ở Lục Nan Hy không đổi, chỉ nhàn nhạt "Ừ." một tiếng, nếu cô đã tức giận như vậy thì hắn cũng không muốn tiếp lời chỉ làm cô càng giận.
Hôm nay đúng là ngày quái, đang chờ thang máy thì lại gặp gỡ vợ Bắc Hiên Triệt và Bắc Từ Quang ra về.
Lục Nan Hy liền cảm giác không tốt chút nào, tức khí trước đó dường như đã sớm tan thành mây khói, mau cầm lấy cánh tay Tích Lãng khẩn trương kéo đi dùng thang máy khác nhưng còn chưa kịp thực hiện thì vợ Bắc Hiên Triệt đã lớn giọng gọi lại.
- Lục Nan Hy.
Tích Lãng nhìn Lục Nan Hy lại theo phản xạ ngoáy đầu lại, là người quen của cô a? Nữ nhân dừng trước mặt hắn hai ánh mắt sáng trưng đối hắn tư cảm, ngay lập tức chán ghét, lãnh đạm thu lại ánh mắt dừng ở Bắc Từ Quang dò xét hồi lâu.
- Hy Hy, cô cho tôi lưu lại một tấm hình kỷ niệm với Tích tổng đi được không? Không phải lúc nào cũng gặp mà tôi...rất ngưỡng mộ anh ấy.
Ngưỡng mộ? Tích Lãng nhà cô đâu có phải diễn viên ca sĩ gì mà ngưỡng mộ rồi xin lưu ảnh. Len lén đưa ánh mắt về Bắc Từ Quang quản lại chị dâu anh ta thì anh ta lại giả vờ mắt điếc tai ngơ. Cô vừa định nói lời chối bỏ ra miệng thì cô ta đã trừng mắt nói nhỏ kỳ quái với cô khiến cô trừng mắt, cô ta khiến cô vết thương này còn chưa trả đủ a, do dự ngăn bước chân Tích Lãng, rõ là phiền. Dù sao cái vết thương này cô đã khẳng định hắn trong lúc kiểm tra không cẩn thận chân tay bị ngã, hiện tại nếu không thuận theo, mọi thứ vỡ lẽ, cô chính là sự thật nói dối hắn không đổi.
- Lãng, hay anh cùng chị ấy lưu một tấm hình đi.
- Quen biết?
Lục Nan Hy hai tay ma sát vào nhau bối rối, vuốt nhẹ tóc mai ngày càng nhiều lại dài không có quy củ khiến cô phiền phức lùa ra sau mang tai, cô chỉ biết là vợ Bắc Hiên Triệt, làm gì biết rõ cô ta là ai đâu?
- Chị ấy đã có chồng rồi, anh yên tâm ở em đi.
Vợ Bắc Hiên Triệt cùng Tích Lãng không hẹn mà cùng nhìn về Lục Nan Hy, cô đang nói cái gì vậy? Bọn họ nghe đều không hiểu ngữ ngôn tác phong lộn xộn, đại khái ý phương chính là cô ta người đã kết hôn.
Tích Lãng nhìn thấy Lục Nan Hy chính là sợ sệt trước cái nữ nhân đứng dối diện hắn, như sợ người ta nắm thóp vậy, ánh mắt cứ liên tục lơ đễnh liếc đến Bắc Từ Quang, hắn thầm sâu chuỗi sự kiện lại, vết thương không biết là có cùng những người này ra không?
- Không thích.
- Nhưng mà...
Vợ Bắc Hiên Triệt lưu luyến, định bụng làm liều nắm lấy góc áo kia nhưng cái gì cũng không nắm được, hư trong phả vào trong tay có chút nhấc cử nhấc động thấy mất mặt, hắn đã nhanh chóng tránh khỏi. Mang tiếng có chồng, lẳng lơ si mê trước mặt nam nhân khác quả thực từ trước đến nay, đều là điều tiếng nữ nhân sợ xanh mặt nhất.
- Chồng cô sẽ cho phép, cô tuỳ tiện sinh tình ý với nam nhân khác?
- Cái này, tôi không có tính sinh tình ý, thật sự tôi là ngưỡng mộ...
- Vợ tôi không thoải mái.
Cô ta nhất thời líu lưỡi, thuận lợi làm con khỉ diễn trò cho Bắc Từ Quang xem.
Thì ra, rốt cuộc vợ Bắc Hiên Triệt ngây ngốc nửa ngày trời, để thấu hiểu cái đạo lý không thể nào nuốt nổi này, chính hắn cả thế giới say mê là do hắn lạnh nhạt, cả ánh mắt cũng không chút thiện cảm, không muốn nói là khinh thường mọi thứ, nhưng lại hấp dẫn mê hoặc khiến tim người ta không tự chủ được mềm nhũn, như một lỗ đen băng lãnh thầm thu hút người ta không cách phản kháng, nhưng mà lại gần rồi thì lại bị cái đôi mắt chim ưng kia thấu lòng thấu dạ đến thấu xương, muốn lại gần một chút nhưng cũng là cấm tiến gần, có căm ghét cũng thấy khó hiểu, cho nên chỉ có say mê yêu thích mới trường tồn đọng lại. Bên ngoài thì sáu múi tuấn dật, bên trong nhiều tiền ân cần thâm sâu...chậc chậc...
Cửa thang máy vừa mở, Tích Lãng một ánh mắt cũng chưa dừng ở vợ Bắc Hiên Triệt, rõ ràng Lục Nan Hy có nỗi khổ riêng, vừa mừng vừa tủi đáp ứng cô ta khiến cô rất khó chịu, nhưng mà khi Tích Lãng môi bạc tàn nhẫn phun hai chữ vỏn vẹn "không thích" còn lạnh nhạt hơn cả khối băng ngàn năm, phong thái tôn quý cao ngất ngưỡng, tiêu sái ôm lấy cô tiến vào thang máy lúc này có vài người nhưng đa số là y tá cùng y bác sĩ.
Tích Lãng thật là ngầu a~ cô tay ôm cánh tay hắn siết chặt, ánh mắt long lanh không chớp nhìn lão công nhà cô, nhìn vào liền cho một ý nghĩ, cô cùng với hắn là đi chung? Nhìn cô chẳng khác mấy nữ nhân cuồng thịt tươi, trên trán nổi bật hai chữ nhan khống.
- Đừng gây chuyện.
Vấn đề nằm ở chỗ là, Tích Lãng có mang khẩu trang hay không thì hắn vẫn là tâm điểm chú ý như thường, chỉ thầm nghiến răng nghiến lợi chịu đựng những ánh mắt như vợ Bắc Hiên Triệt chính là muốn nằm xuống dang chân...
- Cùng họ sau này không giao tiếp.
Lục Nan Hy gật gật đầu vô điều kiện như con rối gỗ lập trình sẵn, vô cùng ngoan ngoãn thuận theo Tích Lãng căn dặn. Thái độ kiệm lời này chẳng những không bị phản cảm mà còn thu hút hơn nữa, thời gian chen chúc đứng ở trong máy khoan thang máy này đối cô quá địa ngục. Mà mấy y tá kia thầm quan sát, lại thấy hình như không phải, nhìn thì thấy cái người đàn ông tuấn mỹ này khiến cái nữ nhân bên cạnh mê muội nhưng ngẫm kỹ lại thì chính cái nữ nhân này mới là người khiến người đàn ông tuấn mỹ kia không yên lòng mà từng chút nhắc nhở vô cùng cẩn thận.
Rất nhanh đã tiến đến trước cửa bệnh viện, xe Mộ Phi cũng vừa vặn chạy đến.
- Tích tổng, hôm nay có tiến Tích thị không?
Mộ Phi nhìn qua gương chiếu hậu, Tích Lãng gật đầu tỏ ý, mấy ngày qua biết rõ Giang Giang và Á Liên Á bận rộn. Cho họ lĩnh hội một chút!
- Phu nhân, cô có muốn đến lớp võ hôm nay?
Lục Nan Hy cũng gật đầu, hôm nay đã khoẻ, cô nghĩ bản thân vẫn là chăm vận động một chút, vẫn là nên học cách tự lập, sau khi trở về Trung Quốc, cô liền cảm giác bản thân ngày càng không có tiền đồ. Điện thoại lại một tràng reo lên.
Ting: Cậu xong chưa vậy? Bọn tớ sắp ăn mất buổi trưa rồi.
Ting: Kỳ Phong anh ta thực sự quá bẩn, quá bẩn~
Ting: Trư Trư!! Mau về ăn!!!!
......
Lục Nan Hy: Cút.
Tích Lãng sau khi nhắn xong liền quẳng điện thoại Lục Nan Hy qua một bên, cả cô còn chưa kịp nhìn, hắn nhắn gì vậy, có đáng yêu không?
Ting: quá đáng..
Ting: quá đáng...
- Anh đến công ty?
Tích Lãng nhàn nhạt "ừ" một tiếng, ân cần nhét vào tay Lục Nan Hy túi thuốc đã nhắn Mộ Phi chạy mua trước khi tiến đón hai người. Bên trong còn có tờ note tầng suất uống hằng ngày, không ngờ lại phát sinh thêm tuýp thuốc mỡ, cầm trong tay hắn nhịn không được trừng mắt nhìn cô tinh nghịch cười tủm tỉm đỏ mặt khoái chí.
Tích Lãng nhà cô đáng yêu như vậy, rất tích cực bồi dưỡng EQ, đương nhiên muốn có thưởng.
- Mộ Phi, anh nhìn mèo bay đằng kia kìa.
Mèo biết bay sao? Nhìn điệu bộ Lục Nan Hy cũng không phải một người ăn nói tuỳ tiện.
Sau khi Mộ Phi vừa nghi hoặc nhìn ra ngoài nhưng cô chính đích thị là một người ăn nói tuỳ tiện đó, Lục Nan Hy rất nhanh đã chồm đến đặt lên gò má hắn hôn đến. Không cho hắn kịp phản ứng cô tay bắt lấy điện thoại nhảy ra khỏi xe, còn ngoảnh lại nháy mắt dặn dò hắn phải dùng cơm đầy đủ. Học đáng đường hoàng bước đi tiêu sái lại lơ đễnh mị hoặc của Ngô Kỳ Phong tác phong trêu hoa ghẹo nguyệt, nháy mắt đưa tay ra phía sau vẫy vẫy nhưng không ngoáy lại kiểu vẫy tay tạm biệt, bức người ta cảm giác khó cam lòng nổi.
- Tích tổng, anh ăn gì vậy?
Á Liên Á cùng Giang Giang dạo gần đây ăn uống rất đúng giờ, chính là muốn thời gian ăn không cần ảnh hưởng công việc. Ánh mắt bắt ngay Tích Lãng, cả công ty ai cũng sáng mắt nhìn, như một chấm nổi bật không ngừng phát sáng, không phải lúc nào hắn cũng xuống phòng ăn mà ngồi, cho nên có chút không thoải mái, không khí trì trệ, bật chế độ thẳng lưng nghiêm túc chuyên nghiệp, ăn uống khép miệng. Có một nữ nhân nhân viên vừa mới được kích hoạt hồ sơ vào công ty, hình như là trình độ không hề nhẹ, nghe danh là học tập và lưu quản lý kinh nghiệm 3 năm đều ở xuất ngoại, rất sáng giá hồ sơ nhưng là mới mẻ vẫn là mới. Đối với Tích Lãng đang đứng cùng đợi thức ăn đến thì không nhịn được hỏi một tiếng, quan trọng chỉ muốn được hắn chú ý một chút, còn cố tình đứng gần một chút lấy lý do quá đông, sợ sẽ không nghe rõ hắn nói, mà hắn tâm tư cũng không tệ, đối nhân viên luôn luôn biết nặng nhẹ, mắt cũng không nhìn, mày kiếm có chút nhíu lại khi có thể cảm nhận được cô ta đứng hắn càng dồn lại khoảng cách, hai tay ở túi quần dáng thẳng cao ngạo, sóng mũi cao ngất tuấn phàm phổ ái chúng sinh nhan khống.
- Không biết.
Nữ nhân viên đầu mũi nghe Tích Lãng mùi hương nam tính nước hoa như ma xui quỷ khiến gương mặt ngày càng si mê mà ngây dại ra, cái dáng vẻ kia quá mức anh tuấn, mỹ phóng khoáng tôn quý, chợt có chút sửng sốt nhìn vào gáy Tích Lãng xinh đẹp, sợ thất thố chằm chằm ở khuôn mặt hắn thì quá là lộ liễu, một quy tắc rất quan trọng phải ghi nhớ, đừng khiến người ta chú ý, là một tâm điểm ở công ty sẽ rất áp lực, mỗi ngày công việc dồn ép đã đủ kiệt sức. Sao có thể nói là không biết, hắn phải gọi món ở máy rồi mới đến đây nhận chứ. Ngoại trừ cô ta không ngừng dò hỏi, cả phòng ăn ai cũng cười trộm, hỏi câu này chỉ có dở hơi, hắn đáp lại lời thì chính là cũng không chấp nhất cô ta.
Tích Lãng là một người luôn bị mai phục bởi công việc, sáng tối nhìn thấy hắn cũng chỉ có thư ký bên cạnh là đa số nhưng lại là rất lười nghĩ đến phải dùng món gì, như thể công sức tâm tư đều dành công việc, những chuyện không cần thiết thì sẽ không dùng não phải nghĩ, đối hắn chuyện đó quá mất thời gian, lâu lâu tuỳ hứng bảo đầu bếp lấy ngẫu nhiên, bằng không sẽ tuỳ tiện chỉ người ở trước mặt bản thân chờ lấy thức ăn, bảo cứ làm theo thực đơn của người kia là tốt rồi. Có thể nói là quái gở? Đối hắn không có một chút khái niệm thích ăn hay không, trừ món ăn cay.
- Khiết Dạ nương nương, có thích khách.
Lỗi Tuy Đồng tay ôm bánh quy hộp mà gặm gặm vui miệng, mắt chăm chăm ở TV show truyền hình thực tế. Ngô Kỳ Phong đánh mạnh vào vai Mậu Hoạch Ma đang chơi đánh vài cùng Virginia, William và Lâm Nhược Dụ. Sau vờ như không biết gì lay mạnh tay Lỗi Tuy Đồng làm vụn bánh đã nhiều lại càng nhiều, cô vẻ mặt nhăn nhúm lại, liền tẩn anh ta một cái đánh mạnh vào mặt, khiến cho hai gò má vừa bóng loáng bơ vừa đỏ sưng.
- Biến! Tôi muốn xem yên ổn, đừng nghịch.
Thích khách? Còn ai khác là châm chọc Lục Nan Hy cô từ trên mặt kín bít đại kính bản cùng khẩu trang.
Ban nãy còn nhắn tin bảo Lục Nan Hy mau trở về dùng bửa trưa, hiện tại nhìn thế này là ai cũng ăn no bụng rồi sao? Hầu nhân bên cạnh cũng gượng cười, như hiểu được ánh mắt cô thắc mắc cái gì mà lên tiếng thông báo rất nhỏ, chính là những ngày này, cá là vị khách quý ăn chơi bày biện khiến hầu nhân ai cũng không kịp tay lau dọn.
- Phu nhân, những vị khách này đều đã dùng cơm, ăn rất tích cực nga. Chúng tôi mau chóng chuẩn bị cơm cho phu nhân ngay.
Lục Nan Hy bất đắc dĩ gật đầu, vuốt ve vết thương nhìn như đã ổn, chỉ có động đến liền đau nín không được xuýt xia, lên phòng thay đồ cho thoải mái váy xuông dài đến chân dễ dàng di chuyển, tóc chuyển búi cao, là do nó đã có chút ra dài nên tóc bên dưới gáy cũng không bị rơi nữa, lộ ra cằn cổ trắng nõn, càng nhìn càng khiêu gợi mà chính cô cũng không biết. Thuận tiện xoa tuýp mỡ lên vết thương rồi mới rửa tay nhanh chóng theo hầu nhân xuống phòng ăn.
- Tiểu Hy, cô hiện tại có ý định tìm kiếm việc làm bán thời gian? Sao lại bị thương vậy? Có làm sao không, ôi gương mặt sáng giá...
- Sao anh hỏi vậy?
Đối Ngô Kỳ Phong bám theo Lục Nan Hy đang lau tay cho khô, cô không một chút quan tâm dáng vẻ anh ta lo lắng, chỉ nghĩ đến công việc bán thời gian? Chưa từng nghĩ qua. Còn đang thầm nhìn chằm chằm vào ánh mắt không rõ tốt xấu của anh ta mà có vài tia dò xét, có phải lại giở trò cười nhạo cô không có việc làm? Đối với cô hiện tại, rảnh rỗi không có công lên chuyện xuống cũng không phải xấu.
- Cô thấy sao về việc chụp hình quảng cáo, cũng không phải chỉ là chụp hình, ngay cả đạo diễn Từ khó tính cũng nhìn trúng cô đó. Thấy sao?
Thấy chưa? Rõ ràng hỏi thăm vết thương Lục Nan Hy chỉ là việc trước mắt khách khí là nên làm.
Diễn viên sao? Hình mẫu chụp hình quảng cáo? Hình như cái tên Ngô Kỳ Phong này đề cập đến sai người rồi. Lục Nan Hy tâm trạng rất nhanh trùng xuống, bĩu môi ăn vào một ngụm cơm mềm tan trong miệng, cầm lên cua xào cay tích cực gỡ lấy thịt cua. Vết thương cô đã xem kĩ, chỉ bầm một chút, bất quá chảy máu chính là ngoài ý muốn, đại não hiện tại hoàn toàn bình ổn là tốt rồi, không quên Tích Lãng là đã quá hảo.
- Không hứng thú. Không phải tôi nhờ Lãng Lãng tiếp chuyện qua?
Hình ảnh Ngô Kỳ Phong trong mắt Lục Nan Hy chẳng khác những ông bầu đi tìm kiếm tài năng đại trà. Chỉ là ông bầu này rất hiếm khi tự mình đi tìm kiếm, tài năng tìm đến cửa cũng rất khó khăn mới thu về, đối cô là ngoại lệ. Cô chẳng những không thích mà còn không thương tiếc xua đuổi. Đối với cái này trường hợp, Ngô tổng cao cao tại thượng cảm giác như vứt bỏ toàn bộ mặt mũi của mình đi rồi, khôn hồn thì đừng nên tiết lộ, con đường hắc hồng thật sự rất khó đi a.
- Mỹ nhân lại không thích phô trương, kể ra cô cũng đúng gu của tôi.
- Gu của anh? Cảm ơn nha... không cần, tránh xa tôi một chút, bát cua xào cay này không chừng một lát nữa không thể tự chủ mà bay về phía anh đấy.
Ngô Kỳ Phong cắn răng lườm Lục Nan Hy trước khi rời đi, cô sẽ hối hận vì không nắm bắt cái tiền đồ này. Kệ mưa dầm thấm lâu, đất cứng đầu cũng phải thấm ướt, anh ta không tin cô không đồng thuận. Có nhiều nữ nhân như cô đây thanh xuân rạng rỡ đều ao ước mang danh dưới trướng nhân Ngô Hào thị, giao phó tiền đồ không do dự.
Khó chịu nhìn vào gương bản thân, hất nước thẳng vào mặt, mím môi Ngô Kỳ Phong thiết nghĩ anh không quyến rũ mị hoặc sao? Nhìn qua lại một lượt cũng thấy hoàn toàn ổn, vẫn là nên đi tìm Chu Kết Am bí mật hỏi một tiếng. "Kết Am, cô thấy lão tử khó nhìn lắm sao?", "Kết Am, cô thấy lão tử đây có đẹp trai không?"...haizz vẫn là rất khó mở lời, anh rất nhanh nhìn vào gương thoã mãn khoé môi cười xinh đẹp, anh ta là khôi ngô nhất rồi còn nghi ngờ vấn hỏi ai nữa chớ ~
Lục Nan Hy sau khi dùng cơm liền ra ngoài muốn đổi tay đánh bài, là William muốn ngừng vừa vặn cô thế chỗ.
- Vết thương trên trán...đáng ngại không?
- Cảm ơn anh Will tiên sinh, không đáng ngại.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Nan Hy tiếp chuyện với William, kể ra cũng là bước đầu tốt, rất nhanh cô nhiệt tình đáp lời, còn không quên nụ cười niềm nở, nhìn vết thương của cô xem, băng gạc khổng lồ này sẽ khiến người ta nghĩ đến cô chỉ bầm tím?
Nhìn cái nụ cười kia của Lục Nan Hy thoáng chút William có vẻ sững sờ, đã rất lâu...phải nói là quá quá lâu, anh chưa nhìn thấy ai cười thật lòng như vậy. Nữ nhân trước mặt anh như thể cảm xúc thế nào liền lộ rõ ở trên mặt, làm người đối diện cảm giác đối người lương thiện nên thấy rất hài lòng hân hoan, chả trách...Tích Lãng vốn dĩ luôn cho mình phức tạp, nhưng cách anh ta chọn người lại trái ngược yêu thích đơn thuần.
Nhìn từ trên lầu đi xuống Mậu Hoạch Ma hai tay ôm lấy Hàn Ý Nhi cùng Phàm Yến, chẳng biết làm gì mà mặt ai cũng cao hứng, nếu không biết Phàm Yến cùng Doãn Dĩ Vương một chỗ, chắc chắn cô sẽ nhìn ba người họ tay trong tay thân mật liền sinh nghi hoặc. Nhắc đến Doãn Dĩ Vương, Hứa Vy Bối lưu liên lạc vẫn chưa nhắn cô lời nào rời đi.
Vài tiếng sau, Mộ Phi đến đón Lục Nan Hy. Cô miễn cưỡng chỉ tay vào một bọn người mắt không ngừng loé sáng chạy ra xe ngồi định vị trước. Chính là cô lỡ miệng nói ra cô đên lớp học võ phòng thân, những người này cả ngày ở trong nhà không có kế hoạch cho nên bám theo cô không dứt.
Kết quả, xe không đủ, Lục Nan Hy bảo Mộ Phi đi trước, cô ngồi xe cùng Virginia, William và Lỗi Tuy Đồng.
Ba xe tiến đến, quản lý như thường lệ đón Lục Nan Hy, trực tiếp không cần xoay sở nhiều về thẻ thành viên hay vé ngày, thay đồ xong đều dẫn lên phòng tập. Quốc Chi Vũ thấy cô trở lại liền chạy đến ôm lấy tay cô như thường lệ, chợt đưa mắt sau lưng cô, còn mừng rỡ hơn lúc đầu, đi đến ôm lấy Lâm Nhược Dụ, còn luôn miệng kêu "chị dâu trượt của em" Lâm Nhược Dụ đối Quốc Chi Vũ hoa hoa lệ lệ không chút cảm xúc, thì thầm với Hàn Ý Nhi, xem ra việc "đá" Quốc Chiết Manh không phải quá mức lưu luyến, hoàn toàn thoả mãn, cả em gái anh ta cô cũng không muốn dính dáng cho nên đối cái ôm này rất nhanh chóng rời khỏi, vô cùng lạnh nhạt thái độ xa cách dè bỉu, thái độ quá mức không thiện ý rồi.
Ai nghe cũng hiểu, thậm chí còn có ý cười, chỉ duy một Lục Nan Hy không hiểu. Hỏi mãi ra mới biết thì ra Lâm Nhược Dụ trước kia vì tính chất công việc mà mưu tính thâu tóm Quốc Chiết Manh làm anh ta khó dễ, rốt cuộc lại thấy anh ta quá mức bệnh hoạn, còn sợ có người bệnh hoạn hơn mình, tính ra cũng hơn hai tuần dài đằng đẵng còn hơn hai thập kỷ qua phương diện "tôi yêu anh ký" ( ký chi phiếu).
Lục Nan Hy trước lời Tích Lãng nói cũng không để ý, hiện tại thấy đã thay đổi võ sư, là một người đứng tuổi, tóc hoa râm lại ngắn, nhìn thế nào cũng ra chôm chôm lông cứng lại ngắn, màu da sẫm đen chỉ rõ là một người có làm việc chân tay tiếp xúc ngoài trời. Nét mặt nghiêm nghị đanh cứng, giọng điệu đặc biệt có ảnh hưởng, cô không dám lại trêu đùa nữa, cảm thấy có chút áp bức không thoải mái như thể đối mặt với giáo viên thời còn đi học vậy, cả bọn Ngô Kỳ Phong cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, võ sư quả thật trướng không hề nhẹ, làm cái giãn cơ y như ngày đầu cô phải trải qua cho nên nhìn họ có chút đồng bệnh tương liên.
Virginia vốn là sát thủ ám sát đồng thời nhiệm vụ hiện tại chính là bảo vệ cho William cho nên cũng giả vờ không biết cùng anh giãn cơ, chính là nhìn vào hai người không khác tình nhân, liếc mắt đưa tình chính là William đang thầm trao đổi với Virginia, William mắc chứng rối loạn lo âu, chỉ cần cô một ánh mắt cũng đủ làm võ sư kia phải dừng lại vài giây ngỡ ngàng. Giống như có điện kích thầm tranh đấu nhau giữa những người mãi võ, liền muốn ngay lập tức tranh phân cao thấp, chỉ là Virginia không có hứng thú, nếu còn có ngư lôi* thì ok hơn, chỉ sợ cái võ sư này khiến cô quá hưng phấn mà không giữ nổi mạng luôn ấy chứ. Dù sao cái việc phân cao thấp gì đó, đối cô không có thời gian rảnh, lúc này là thời điểm cô bồi dưỡng sức lực.
(*) đại khái là súng, mìn, các loại...
Đã qua 1 canh giờ, đúng lúc ra về rồi. Nhìn đến Ngô Kỳ Phong đã mệt mỏi còn bị mấy cái nữ nhân kia tập trung xung quanh, khuôn mặt tuấn tú kia lười biếng uể oải còn hơn đánh rắm mới xong, không hề để ý đến ai hừ lạnh rời đi, kể phải nói, mấy cái nam nhân phòng thể thao, phải nói là toàn bộ nhân đều đứng ở bên ngoài không che dấu quan sát mấy bọn cô.
- Nữ thần a, bọn tôi kết weibo sao cô không thèm đáp lời vậy? - Đồng thanh nhiều người.
Lục Nan Hy không còn tâm trạng gì nữa, vừa mới khỏi bệnh lại hoạt động nhiều nên thấy cả người nặng nhọc, hai chân có chút run rẩy, tu nước vào miệng, nước cứ thế rơi khỏi khoé miệng cô dọc xuống cằn cổ trắng nõn thoạt hình mồ hôi ướt đẫm, cô hoang dã đưa tay lau lấy, thập phần quyến rũ, đám nam nhân kia còn có người liền suy nghĩ không đứng đắn mà chảy cả máu mũi, chợt đưa mắt thấy bên ngoài chĩa ánh mắt đáng thương như mèo ướt nhìn mình, là nhìn Lỗi Tuy Đồng sau lưng cô sao? Cô tốt bụng đẩy đẩy tay Lỗi Tuy Đồng giúp, hai cánh môi trong lúc tập cô mím chặt, thở ra tuỳ tiện không thể điều khiển nhịp thở cho nên cũng mỏi nhừ, không cảm nhận được nữa.
- Người ta là hâm mộ cậu kìa, manh manh khốc ái~
Lỗi Tuy Đồng nghe người hâm mộ liền giở trò thảo mã nê manh manh, mặc dù ra đường vẫn chưa kịp trang điểm sửa soạn gì nhiều, với cắn răng nhìn lại cái bộ quần áo mãi võ xấu xí thô kệch này, thật là muốn dìm nữ thần người ta xuân thu hải lệ đến ngóc đầu không nổi mà. Một đường vuốt tóc uỷ mị uốn éo, mắt long lanh chớp chớp, đích thị là một tiểu manh manh nhưng là một giây sau, chính là dấu mặt không kịp, chạy không kịp vác về nhục nhã. Lục Nan Hy có phải dám trêu cô không? Chưa rõ chuyện gì đã nhìn thấy Lỗi Tuy Đồng xù lông tức giận.
- Sao đông quá vậy? Mấy chú hốt bạc à? Hay xem cái gì nhạy cảm không dời mắt được.