Phương Tiểu Anh từ từ mở mắt mó hồ nhìn thấy cảnh vật trước mắt liền hốt hoảng ngồi bật dậy.
Đầu óc một trận chao đảo cái trán hình như vẫn đau, sao lúc bị đánh cô không thấy đau như bây giờ vậy?
Cô là đang ở đâu đây? cái này rõ ràng không phải phòng của cô cũng không phải bệnh viện.
Cô nhớ cô lao ra đường mặc xe tông chết rồi, vậy đây là thiên đường sao?
Căn phòng này rất rộng, 4 phía được bài trí theo kiểu quý tộc.
Trên tường ở đâu cũng thấy tranh, đặc biệt là cái bước tranh lớn treo ở bước tường đối diện kia.
Một người nữ đang khỏa thân trên tay cầm theo một con rắn rất đẹp rất ma mị nhưng Tiểu Anh nhìn không quen.
Mỗi cái ghế cái bàn ở đây nhìn qua liền biết đều là gỗ tốt còn được chạm khắc tinh tế, những chiếc bình cổ khắp nơi, khiến cô hít hà một cái.
Mấy cái này giá trị chắc chắn không nhỏ, quả là thiên đường.
Miên man suy nghĩ ngoài cửa Thương Thụy Mặc bước vào làm Phương Tiểu Anh cảm thấy cái này là địa ngục chứ không phải thiên đường.
Cái khuôn mặt này cô không có quên, thỉnh thoảng lại mơ thấy làm cô sợ đến tỉnh dậy.
Cô liền ôm chặt chăn lui về phía sau nép thành một góc.
"Sao anh lại ở đây?" cô nghi ngờ nhìn anh không phải là bắt cóc chứ,
" Đây là nhà tôi là phòng tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?" anh tiến tới gần vươn tay
Hóa ra là nhà anh, không có dư thời gian cho cô suy nghĩ thấy anh tiến tới cô càng hoản loạn ôm chặt mình.
" Anh đừng có tới đây"
Nhưng mà cái hành động kế tiếp của anh làm cô im lặng
Thương Thụy Mặc tiến đến ôm lấy trán của cô gỡ nhẹ miếng băng ra quan sát
"Ừm không còn chảy máu nữa"
Sau đó anh lại chạy đến chỗ để hộp y tế lấy nó đến chỗ cô, nhẹ nhàng thay băng cho cô
Phương Tiểu Anh ngơ ngác ngồi nhìn anh, cái này là sao chứ? anh ta bị quỷ nhập là cái chắc rồi.
Khuôn mặt điển trai đến gần làm cô thất thần quên đẩy anh ta ra, anh ta rất đẹp, mà đẹp theo kiểu xảo quyệt, như cái con rắn được treo trên kia vậy.
Đôi mắt phượng đào hoa, chân mày rậm đen, mũi cao, đôi môi mỏng đỏ tự nhiên, xương quai hàm tinh tế làm anh ta có thêm phần cứng rắn, một chín một mười với Tôn Yên Thần.
Nghĩ đến Tôn Yên Thần nước mắt cô lại vô thức chảy ra, cô không có quên một khắc kia anh làm cô đau lòng ra sao.
Mà mấy giọt nước mắt này để người đang thay băng cho cô hiểu lầm.
" Đau lắm à? hay do tôi đẹp trai mà cảm động đến khóc vậy?"
" Có cái đầu anh" sao tên này lai tự luyến như vậy chứ?
Quấn xong vòng cuối cùng của vòng băng anh cũng nhẹ nhàng thu gọn lại đồ đạt, miệng lại nói
" Người thì đẹp mà mở miệng ra lại độc ác thế? Không sợ tôi đau lòng à?"
Phương Tiểu Anh:....
"Tôi mà đau lòng không biết có làm ra loại chuyện giống hôm trước không nha"
Tiểu Anh cảm thấy có một tia sợ hãi nhưng mà rất nhanh đã biến mất.
Nếu hắn thật sự muốn gây khó dễ cho cô thì đã làm từ lâu rồi không phải đợi đến bây giờ,
"Sao tôi lại ở đây?" không trả lời hắn cô nghi ngoặc hỏi
" Cô ngất trước xe tôi, tôi liền mang cô về, bác sĩ nói do mất máu và đau lòng quá mức nên cô mới ngất"
Hắn biết cô cũng không còn sợ hắn nữa.
"Tôn Yên Thần lại khốn nạn đến nổi làm cô thành như vậy à? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả" Hắn ta oán trách một tiếng, giống như là Tôn Yên Thần làm hư bảo bối của hắn vậy.
Phương Tiểu Anh chỉ cười khổ lần này không có khóc nữa.
Nhìn thấy cô như vậy Thương Thụy Mặc biết là mình đoán đúng rồi.
Lúc trước rõ ràng tên Tôn Yên Thần đó hùng hùng hổ hổ bảo Phương Tiểu Anh là vợ anh ta.
Còn vì chuyện lần đó mà cướp anh một miếng đất giống như yêu thương cô lắm, nên anh cũng đều tra một chút mới phát hiện cô sống cũng không vui vẻ gì.
Không biết ba mẹ ruột, mẹ nuôi thì ghét bỏ, chồng thì thù hận.
"Xuống ăn cơm đi tôi chuẩn bị xong rồi" đã giúp người thì anh sẽ giúp cho chót, nên phải chăm sóc cô cẩn thận,
" Cảm ơn, nhưng mà tôi không muốn ăn, đưa tôi về nhà đi"
" Ăn xong đi tôi đưa cô về" cô ngất từ trưa đến bây giờ trời cũng tối rồi
Chắc chắn sẽ đói, người lại bị thương nên nhất định phải ăn.
" Được" có chút ảm đạm, cô cũng cảm thấy nếu hôm nay không về có khi lại tốt hơn,
Nếu gặp lại cảnh đó cô sợ bản thân lại chịu không nổi.
Nhưng mà cô sợ mất anh, rất sợ.
Tiểu Anh lại quên rồi trước giờ chưa từng có được sao lại sợ mất chứ.