*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 646
“Anh hỏi tôi tại sao lại ly hôn ấy à? Anh tự hỏi lại bản thân xem anh đã làm cái quái gì đi. Quan Triều Viễn , nếu như anh cần tìm một công cụ để giải quyết nhu cầu thì làm phiền anh hãy tha cho tôi đi, trên đời này còn nhiều người phụ nữ khác mà. Anh có muốn mười người hay tám người cũng chẳng có vấn đề gì cả! Tại sao lại phải lừa một mình tôi chứ?”
Quan Triều Viễn đi về phía trước.
“Tô Lam, sao em lại cho rằng mình là công cụ để anh thỏa mãn chứ? Không phải vậy, anh yêu em, anh thật sự rất yêu em.”
Tô Lam đau khổ che tại lại.
“Đừng có luyên thuyên! Anh yêu tôi mà lại lén cho tôi uống thuốc tránh thai, từ từ làm hỏng cơ thể tôi? Anh yêu tôi mà lại dám giết chết con tôi trong khi tôi không biết gì? Anh yêu tôi mà lại nói dối tôi,nhưng vẫn miệng nói yêu tôi hả?”
Tô Lam không kiềm lòng được mà bật khóc.
“Tôi xin lỗi, tôi không thể chịu đựng được tình yêu này. Xin anh hãy thu hồi tình yêu của mình lại đi, đừng có dùng tình yêu của anh để làm tổn thương tôi nữa!”
Quan Triều Viễn ngạc nhiên nhìn Tô Lam, anh không ngờ rằng cô còn biết cả chuyện mình mang thai nữa. “Tô Lam, anh không cố ý giết con, anh cũng không phải là người thuê người đánh em. Em tin anh đi mà.” “Mặc dù không phải anh thì con chúng ta cũng là do anh giết! Nếu như anh không cho tôi uống nhiều thuốc tránh thai trong khi tôi không biết như vậy thì sao mà tôi lại xảy thai được chứ! Anh chính là hung thủ đã giết chết con tôi!”
“Không sao, tôi sẽ lên tòa vậy?
Giọng điệu của cô lộ rõ vẻ tỉnh táo, đó là kiểu tỉnh táo sau khi cảm giác bị thương mãnh liệt đã qua.
“Em phải ly hôn cho bằng được à? Không muốn nghe anh giải thích dù chỉ một câu thôi sao?”
Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!
Quan Triều Viễn nổi giận, nhìn chằm chằm vào Tô Lam, dù anh có sai bao nhiêu đi chăng nữa, có sai tất cả mọi chuyện thì cô cũng không thể lạnh lùng vô tình đến thế chứ?
“Giải thích? Giải thích gì cơ? Chuyện này còn có gì mà phải giải thích nữa chứ? Mọi chuyện đã rõ rành rành ra đấy rồi, tôi không muốn nghe anh nói dối nữa”
“Tô Lam!” Quan Triều Viễn túm lấy tay của Tô Lam, nhưng cô lại hất tay anh ra.
“Anh đừng có gọi tôi như vậy nữa, tôi không chịu nổi đâu!”
“Chuyện sảy thai anh không hề biết gì cả, sau khi em bị đưa vào phòng phẫu thuật anh mới được biết! Anh không nói cho em biết là vì lo rằng em sẽ cảm thấy đau lòng”
Tô Lam quay phắt lại nhìn Quan Triều Viễn .
Mắt của cô đỏ ngầu lên như máu.
Ánh mắt lạnh lùng của cô như một con dao sắc lẹm đâm thẳng về phía Quan Triều Viễn .
“Thế thì cứ cho tôi uống thuốc tránh thai suốt mãi cho đến khi tôi không thể có con được nữa thì anh không sợ tôi thấy đau lòng à?”
“Anh…”
Quan Triều Viễn cũng không biết phải giải
thích thế nào, trước kia anh cũng chẳng thể làm gì được.
Nói xong, Tô Lam cầm vali dưới đất lên, cô vừa định rời đi thì Quan Triều Viễn lại bất ngờ túm lấy tay cô. Chương 647
“Anh không cố ý làm vậy, anh cũng có nỗi khổ riêng của mình”
Giọng Quan Triều Viễn hơi nghẹn ngào, đây là lần đầu tiên anh ăn nói khép nép như vậy.
“Thả ra.”
Rõ ràng là Tô Lam không nói gì quá nặng nề, nhưng hai chữ đó lại cực kỳ mạnh mẽ.
Quan Triều Viễn từ từ thả tay ra.
Tô Lam kéo vali hành lý rồi dứt khoát đi ra ngoài.
Vào lúc này, Quan Triều Viễn biết rõ, nếu hôm nay Tô Lam đi ra khỏi cửa nhà anh thì có lẽ cả đời này cô sẽ không quay lại đây nữa.
Không, anh tuyệt đối không thể để cho cô rời đi!
Anh không thể để mất cô!
Tuyệt đối không thể!
Quan Triều Viễn đuổi theo cô.
Tô Lam kéo vali chạy thẳng ra ngoài phòng khách, Quan Triều Viễn vội vàng đuổi theo sau.
“Em không định để ý đến cảm nhận của Kiêm Mặc à? Em có nghĩ đến hậu quả sau khi Kiêm Mặc biết rằng chúng ta đã ly hôn rồi không?”
Nghe anh nói thế thì Tô Lam lại dừng bước
Quan Triều Viễn cũng dừng lại, anh nhìn chằm
chằm vào bóng lưng của Tô Lam, thầm cảm thấy rất khó chịu.
Anh chưa bao giờ muốn lợi dụng Tô Kiêm Mặc nhưng lần nào cũng phải làm thế.
Tô Lam từ từ quay người lại, ánh mắt của cô lạnh thấu xương, giống như một thanh kiếm đâm xuyên qua người Quan Triều Viễn vậy.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, anh chưa từng thấy ánh mắt của cô độc ác đến nhường này bao giờ.
“Anh đừng có mà lợi dụng của em trai tôi nữa! Quan Triều Viễn , anh không thấy anh hèn hạ lắm à? Anh tự cho rằng anh đã nắm được điểm yếu của tôi nên hết lần này đến lần khác, lúc nào cũng công kích vào chỗ đó, anh làm vậy mà gọi là yêu tôi à?”.
Mới đầu Tô Lam cũng chỉ hành động theo cảm tính, nên cũng không nghĩ xem Tô Kiêm Mặc sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng lúc Quan Triều Viễn đi ra nói vậy thì cô mới nhớ ra còn có Tô Kiềm Mặc nữa.
Thế nhưng, chỉ trong một giây thôi, cô cảm thấy dường như tất cả mọi thứ đều bình thường trở lại rồi vậy.
“Tôi sẽ tự nói cho nó biết, tôi sẽ nói hết tất cả những gì đã xảy ra giữa chúng ta cho nó, tôi tin rằng em trai của tôi đã trưởng thành rồi. Anh sẽ không bao giờ có thể lợi dụng được điểm yếu của tôi nữa đâu”
Tô Lam nói xong thì quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc quay người đi, thì cô lại thấy người đứng ở cửa ra vào, cô ngẩn ra.
Tô Kiềm Mặc.
Cậu đang đứng ở cửa ra vào, nhìn hai người trong phòng khách.
Mà Quan Triều Viễn cũng không ngờ rằng Tô Kiêm Mặc sẽ trở về.
“Kiêm Mặc..”
Thật ra, hôm nay, sau khi Tô Lam đến tìm cậu thì cậu vẫn luôn băn khoăn suy nghĩ, không biết giữa hai người có xảy ra chuyện gì không. Chương 648
Vậy nên cậu đã dành thời gian để quay về.
“Hai người lại cãi nhau à?”
Tô Kiềm Mặc nhìn Quan Triều Viễn , sau đó lại nhìn sang Tô Lam đang khóc đến mức đỏ bừng cả mắt lên, sau đó lại thấy chiếc vali mà Tô Lam đang kéo.
Dì Phương và Lê Hoa không biết giữa hai người có chuyện gì, nên chỉ có thể đứng yên một bên, không nói gì cả.
Hình như Cát Tường và Như Ý cũng cảm nhận được cảm xúc bị thương của chủ nhân nên đều trốn sang một bên, yên lặng nằm sấp ở đó.
“Kiếm Mặc, chị..”
“Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy? Chị lại định bỏ nhà đi bụi đấy à? Đừng có mà tùy hứng như vậy chứ? Có gì thì chị cứ từ từ mà nói xem nào.”
Tô Lam há hốc miệng, không thể nói ra được câu nào.
“Ờ, Kiêm Mặc, cậu nghĩ đi đâu vậy? Anh chị đầu có cãi nhau gì đâu, chị gái cậu đang định đi công tác một khoảng thời gian ngắn, đang cảm thấy không nỡ rời xa anh nên mới khóc thôi.”
Quan Triều Viễn mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Lam cũng nghe ra là Quan Triều Viễn đang cố gắng giải vây cho cô, đồng thời anh cũng đang muốn dùng cách này để giữ cô lại.
“Anh nghĩ anh nói vậy thì tôi sẽ thấy cảm động à?”
Vào những ngày bình thường thì chắc chắn là Tô Lam sẽ làm theo những gì Quan Triều Viễn vừa nói, nhưng bây giờ đã khác trước rồi.
Cô cắn chặt môi mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tô Kiềm Mặc.
“Kiêm Mặc, bọn chị sắp ly hôn rồi.”
Nhưng đây lại chính là điều mà Tô Lam cảm thấy bị ai nhất.
Mãi đến tận bây giờ rồi mà em trai cô vẫn cho rằng Quan Triều Viễn đối xử tốt với cô.
“Kiêm Mặc, những gì em thấy, chưa chắc đã là sự thật đâu.”
“Chị , chị đừng có hồ đồ nữa! Chẳng lẽ anh rể lại đối xử tệ với chị à? Chị thử hỏi lại lương tâm mình xem anh ấy đối xử không tốt với chị ở chỗ nào chứ?”
Câu hỏi này của Tô Kiềm mặc đã hoàn toàn chọc giận Tô Lam.
Trong mắt tất cả mọi người, Quan Triều Viễn luôn đối xử với cô rất tốt.
Nhưng mà…
“Em có biết là chị đã từng phải nạo sảy thai không vậy?”
Tô Kiêm Mặc giật mình ra mặt.
“Lần trước chị nằm viện là vì phải làm phẫu thuật nạo thai, mà người anh rể đáng kính trong mắt em thì vẫn luôn giấu chị chuyện đó! Mãi đến lúc này chị mới biết là chị đã từng mang thai.”
Tô Lam vẫn còn chút lý trí.
Cô không nói chuyện Quan Triều Viễn đã lén cho mình uống thuốc tránh thai ra, cũng không nói là việc sảy thai của cô có liên quan đến chuyện đó.
Cô sợ nếu mình nói thế thì bệnh của Tô Kiêm Mặc sẽ tái phát mất.
Khi biết sự thật đó, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy tim mình như quặn lại, huống chi là Tô Kiêm Mặc chứ.
Bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Tô Lam không nói tiếp về chuyện đó nữa. Chương 649
“Kiêm Mặc, những gì em thấy chưa chắc đã là sự thật, anh rể của em không tốt như những gì em nghĩ đâu, em đừng quan tâm đến chuyện của bọn chị, bản thân chị sẽ tự giải quyết chuyện này.”
Tô Kiêm Mặc yên lặng một lúc.
“Em biết chuyện chị bị sảy thai rồi.”
Nghe Tô Kiềm Mặc nói vậy thì Tô Lam và Quan Triều Viễn đều quay ra nhìn cậu.
Quan Triều Viễn chắc chắn rằng Tô Kiêm Mặc không biết gì về chuyện này, bởi vì khi Tô Lam phẫu thuật thì Tô Kiềm Mặc còn đang nằm trong phòng ICU.
Tô Lam thì khiếp sợ.
“Em có biết là em đang nói gì không hả?”
“Vâng, em biết. Anh rể không nói cho chị biết là vì sợ chị sẽ đau lòng, chị vẫn luôn muốn sinh con như vậy, nếu như bất ngờ được biết rằng con mình không còn nữa thì thà rằng không cho chị biết còn hơn. Cứ coi như đứa bé ấy chưa từng xuất hiện bao giờ đi!”
Tô Lam không còn lời nào để phản bác lại.
Đây là em trai của cô sao?
Chuyện này nghiêm trọng như vậy, sao cậu lại không nói cho cô biết?
Rốt cuộc là Quan Triều Viễn đã cho cậu ăn bùa mê thuốc lá gì vậy?
“Vậy em có biết là tại sao chị bị sảy thai không?”
“Bởi vì bị người ta đánh” Tô Kiềm Mặc buột miệng đáp.
“Chuyện này là do anh rể em nói cho em đúng không? Được, nếu em đã bảo vệ anh ta như vậy thì để chị nói cho em biết. Lý do
không phải là vì bị người ta đánh, mà là do anh rể em, anh ta vẫn luôn lén cho chị uống canh tránh thai”.
Tô Kiêm Mặc sững người, quay ra nhìn Quan Triều Viễn.
Trong mắt cậu, Quan Triều Viễn lúc nào cũng yêu thương và chăm sóc Tô Lam.
Cậu đã từng nói về chuyện sinh con với Quan Triều Viễn rất nhiều lần, mà lần nào anh cũng trả lời rằng đang cố gắng.
Nhưng mà, không ngờ rằng..
“Nếu như không vì lý do đó thì bây giờ em đã sắp làm cậu rồi.”
“Cứ coi như là thế thì có sao đâu chứ?” Tô Kiêm Mặc bỗng nổi giận quát một câu.
Lần này thì đến lượt Tô Lam cảm thấy bất ngờ.
Cô đã nói đến như vậy rồi mà Tô Kiêm Mặc vẫn muốn bảo vệ cho Quan Triều Viễn sao?
“Kiêm Mặc.”
“Chi, bây giờ anh rể có còn không muốn có con nữa không? Chị thì thế nào? Anh ấy chỉ có chị uống thuốc tránh thai thôi mà, có phải cố ý muốn làm hại đứa bé trong bụng chị đâu. Anh ấy cũng đâu biết chị mang thai.” Chương 650
“Kiêm Mặc!”
Tô Lam vừa phẫn nộ vừa đau lòng nhìn em trai mình, vào khoảnh khắc này, cô bỗng có cảm giác như mình không hề quen biết gì cậu.
Tại sao đến tận lúc này rồi mà cậu vẫn cố bảo vệ người đàn ông này chứ?
“Mà chẳng lẽ chị lại không có trách nhiệm gì trong chuyện này chắc? Tại sao chị lại không biết rằng mình đang mang thai chứ? Một bàn tay không vô thành tiếng được đầu, cả hai người đều có trách nhiệm trong chuyện này hết!”
Tô Kiềm Mặc nói rất rành rọt, hùng hồn.
Tô Lam chưa từng bao giờ thấy Tô Kiêm Mặc nói chuyện thế này bao giờ.
Bởi vì bị bệnh từ nhỏ đến giờ nên giọng nói của cậu thường có vẻ rất nhẹ nhàng.
Câu nói này như một con dao cắm thẳng vào tim cô vậy.
Mấy năm qua, cô đã phải chịu đựng, đã phải khổ sở vì cậu biết bao nhiêu, vậy mà cậu không cảm kích cô thì thôi, giờ còn quay ra nói câu đó.
Tô Lam phẫn nộ đi ra ngoài.
Vốn dĩ Quan Triều Viễn còn định đuổi theo cô, nhưng lại bị Tô Kiềm Mặc giữ lại.
“Anh rể, anh để chị ấy bình tĩnh lại đi.”
Quan Triều Viễn nhìn gương mặt sưng đỏ của Tô Kiềm Mặc.
“Cậu không sao chứ?”
“Anh rể, những gì mà chị em vừa nói đến giờ có thật không vậy?”
Quan Triều Viễn nhìn xuống đất, anh không muốn lừa dối cậu thiếu niên ngây thơ này.
“Đúng”
Cuối cùng thì Tô Kiềm Mặc cũng thả lỏng bàn tay vốn đã nắm thành nắm đấm của mình ra.
“Nhưng mà sao lại thế chứ?”
“Bởi vì anh không muốn có con, anh có nỗi khổ tâm riêng của mình, nhưng mà chi cậu… thật ra cô ấy cũng chỉ vì cậu mà thôi.”