*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 568
Quan Triều Viễn lại kéo chăn ra lần nữa.
Tô Lam lập tức trừng mắt hung dữ nhìn Quan Triều Viễn “Anh còn kéo chăn của tôi ra nữa, tôi sẽ bắt đầu hận anh!
Nhìn đôi mất trợn trừng của Tô Lam, Quan Triều Viễn không dám làm bừa, chỉ đành thu tay về.
“Tôi lo lắng cho em mà, tôi bôi thuốc cho em.
“Không dám! Lúc anh đánh tôi sao không nghĩ tới?”
“Ra ngoài, bây giờ tôi muốn đi ngủ”
“Được được được, tôi ra ngoài, em đừng tức giận, có gì ngày mai chúng ta nói chuyện sau.”
Quan Triều Viễn giống như chú cừu con ngoan ngoãn, chuyện gì cũng thuận theo Tô Lam.
Cuối cùng anh liếc nhìn Tô Lam, vốn định hôn cô một cái, kết quả, bị Tô Lam trừng mắt nên không dám.
Chỉ đành hậm hực đi ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa phòng, anh lại lấy bức thư kia ra, nhìn câu “Tôi yêu anh rồi” kia, khóe miệng không nhín được mà giương lên Cô yêu anh, anh yêu có, thật sự là tốt quá rồi!
Trước giờ anh chưa từng vui như ngày hôm nay!
Tô Lam bò trên giường, trên người vân hơi đau âm Í.
Người đàn ông này đã biết.cô yêu anh, tiếp theo phải làm như nào đây?
Ngày mai lại đi đâu vê đâu chứ?
Cô thật sự không biết Mang theo sự đau đớn và phiên muộn, cô từ từ đi vào giấc mộng.
Hôm sau khi tỉnh lại, Tô Lam phát hiện, bản thân bị trói gô cổ trên giường.
Hai cánh tay và hai cẳng chân bị trói ở bốn góc giường.
Tô Lam không biết làm sao.
Vậy mà cô lại cho rằng…
Mặt không khỏi càng đỏ hơn.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Tô Lam, thấy mặt cô cực kỳ đỏ.
“Tôi biết em rất yêu tôi, tôi cũng rất muốn làm tình với em, nhưng cũng phải chờ em khỏi đã rồi tính chứ?”
Tô Lam lập tức vùi đầu xuống gối. Chương 569
Quan Triều Viễn nhẹ nhàng cầm bông lên, thấm thuốc nước, khẽ lau cho Tô Lam.
“A…
“Đau à? Vậy tôi nhẹ tay một chút!”
Tô Lam cảm nhận được rõ ràng, động tác tay của Quan Triều Viễn nhẹ hơn nhiều.
Thuốc nước nhẹ lướt qua làn da cô, mặc dù hơi xót, nhưng cũng rất dễ chịu.
Ba vết rất rõ ràng trên mông của Tô Lam.
Quan Triều Viễn thật sự hối hận đến xanh ruột.
Sau khi bôi xong thuốc cho Tô Lam, anh nhanh chóng tháo dây trói cô ra.
Tô Lam đỡ thân người, ngồi dậy.
Cô nhìn Quan Triều Viễn .
Quan Triều Viễn liền nhìn cô, nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng vừa đều vừa trắng.
Nhưng thái độ của Tô Lam với Quan Triều Viễn vẫn không tốt, cô cẩn thận đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh.
“Có cần tôi giúp em không?”
Tô Lam không thèm để ý, người đàn ông này có cần làm quá lên thế không?
Cô bị thương ở mông, cũng không phải bị thương ở tay, đi rửa mặt mà thôi.
Tô Lam đánh răng rửa mặt xong, đi ra khỏi nhà vệ sinh, liền nhìn thấy người đàn ông kia vẫn đứng ở cửa nhà vệ sinh, mặt mày tươi cười đón cô.