Chương 4865
Vu Thắng Nam nhìn thoáng qua bóng lưng của Tô Duy Nam với vẻ lo lắng không thôi.
Bà ta do dự một lúc lâu mới quyết định quay lại bệnh viện.
Thẩm Thiên Nhật bị thương rất nặng, nếu không có ai ở bên cạnh chăm sóc thì sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm.
Tô Lam nhìn thấy Tô Duy Nam ôm Mộ Mẫn Loan tới thì trái tim cô như thắt lại: ‘Mẫn Loan, chị không sao chứ?”
Mộ Mãn Loan đưa đầu ra khỏi lồng ngực Tô Duy Nam rồi nở một nụ cười nhợt nhạt: “Có anh của em ở đây thì chị có thể bị sao được chứ?”
Tô Lam thấy cô ấy còn có thể nở nụ cười được thì cũng yên tâm, cô hừ một tiếng rồi nói: ‘Đó là tất nhiên rồi, nếu anh ấy còn chẳng bảo vệ được chị thì em là người đầu tiên tính sổ với anh ấy đấy.”
Bởi vì ở cái bệnh viện này lưu lại ký ức cực kỳ không thoải mái.
Cho nên sau khi Mộ Mẫn Loan về tới phòng bệnh, liên thu dọn đồ đạc xuất viện.
Tô Duy Nam vốn là không nguyện ý.
Chỉ có điều sau khi hỏi lại bệnh viện, bác sĩ tỏ vẻ cô ấy có thể xuất viện rồi, anh ấy lúc này mới từ bỏ.
Tô Duy Nam đưa Tô Lam về nhà xong, trong xe mới hoàn toàn yên tĩnh lại.
Mộ Nhất Vi cũng không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì, lúc này đang nằm trong lòng mẹ ngủ say sưa.
Tô Duy Nam thản nhiên nhìn cô ấy một cái, cân nhắc chuyện kia rốt cuộc có nên nói cho cô hay không: “Còn đau không?”
Một bên nói, một bên lại giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Mộ Mẫn Loan.
Mộ Mẫn Loan lắc lắc đầu: “Nói ra thì em vấn có chút hâm mộ Diệp Hân Nguy! Lúc cô ta là Tô Bích Xuân có cha mẹ thương yêu.”
“Sau này cha mẹ bị bắt vào tù, cô ta lắc mình một cái biến thành Diệp Hân Nguy, vẫn còn mẹ Nam và đạo diễn Thẩm yêu mến.”
“Nhưng mà em từ nhỏ đến lớn….”
Thấy cô không lên tiếng nữa, Tô Duy Nam tiếp tục hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu, đột nhiên lộ ra một nụ cười sáng lạn: “Em muốn nói, tuy rằng em từ nhỏ đến lớn ngày tháng trôi qua tương đối trắc trở, chỉ có điều ông trời đối xử với em không tệ, cuối cùng vẫn để anh xuất hiện trong sinh mệnh của em.”
“Tuy răng em không có cha mẹ yêu thương, nhưng mà em có anhl”
Nói xong lời này, Mộ Mãn Loan đột nhiên đưa tay vòng qua cổ Tô Duy Nam: “Cho nên anh nhất định không được rời xa em nhé? Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng để em lại một mình!”
Nghe xong lời của cô ấy, trong lòng Tô Duy Nam giống như bị thứ gì đó hung hăng đụng vào vậy.
Anh ấy một tay lái xe, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô: “Kiếp này anh sẽ không rời xa em, nhưng tiền đề là…”
“Cái gì?”
Tô Duy Nam gắng sức hướng về phía trước: “Tiền đề là, anh hiện tại đang lái xe, em phải buông anh ra, chúng ta mới có thể an toàn về đến nhà.”
Mặt Mộ Mãn Loan đỏ lên, vội vàng buông tay.
Người này đã không có một chút lãng mạn nào không tính, lại còn phá hư không khí như vậy!
Chỉ có điều tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cô lại tốt hơn một chút.
Quả nhiên, ở cạnh Tô Duy Nam, là biện pháp điều hòa tâm trạng tốt nhất.