Chương 4739
Thời khắc này, cô ta vẫn vô cùng trang nhã như trước: “Vật đấu giá của chúng ta hôm nay có chút đặc biệt, có mối liên hệ không thể tách rời với mỗi một vị nữ sĩ đang có mặt ở đây.”
“Hy vọng đợi lát nữa khi ánh đèn chiếu xuống người người nào, người đó sẽ lên đài, cống hiến vì những trẻ em vùng núi của chúng ta.”
“Hiện tại buổi đấu giá của chúng tôi chính thức bắt đầu!”
Theo tiếng nhạc căng thẳng vang lên, đèn sáng bắt đầu chuyển động cực kỳ nhanh trong hội trường.
“Ngừng!”
Theo một tiếng hô ngừng lại, ánh đèn cũng ngừng theo.
Ánh mắt mọi người rối rít nhìn về một phương hướng.
Chỉ thấy dưới ánh đèn sáng lóa, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp đang không ngừng nhét bánh ga-tô vào trong miệng mình.
Mà tia sáng bất thình lình khiến động tác của cô dừng lại theo.
Người nọ không phải ai khác mà chính là Tô Lam.
Từ trước tới nay, khi cô ăn đồ ăn vốn đã nghiêm túc chuyên chú, đột nhiên bị đèn chiếu soi tới như vậy.
Trong nhất thời, cô không thể phục hồi tỉnh thần lại.
“Tô Lam, Tô Lam!”
Lâm Thúy Vân đứng bên cạnh lặng lẽ đẩy cô.
Tô Lam tranh thủ nuốt miếng bánh ga-tô trong miệng xuống.
Cô mở to đôi mắt trong veo như nước: “Làm sao vậy?”
Hạ Phi Dương đứng ngay chính giữa sân khấu, trong mắt thoáng qua vẻ ác liệt.
Cô ta cười nhẹ mà mở miệng nói: “Rất đúng dịp nha, người này tôi biết!”
“Cô Tô Lam, phiền cô lên đài một chút!”
Tô Lam gần như vô thức quay đầu nhìn về phía Quan Triều Viễn đang đứng cách đó không xa.
Chỉ có điều lần này, Quan Triều Viễn còn chưa kịp mở miệng, Hạ Phi Dương đã mở miệng cười nói: “Làm sao vậy? Việc giúp các trẻ em miền núi vượt qua cửa ải khó khăn khiến cô Tô khó xử như vậy sao?”
Lâm Thúy Vân cau mày, ở bên cạnh lớn tiếng phản bác: “Làm sao có thể! Trước khi Tô Lam ra nước ngoài, gân như mỗi tuần cô ấy đều cùng tôi tới cô nhi viện làm tình nguyện!”
Quan Triều Viễn chỉ lạnh nhạt đưa mắt nhìn Tô Lam: “Nếu em không muốn đi thì không cần đi, muốn bày tỏ lòng nhân ái với trẻ em vùng núi cũng không nhất định phải lên đài.”
Ngụ ý của Quan Triều Viễn là nếu như muốn tỏ lòng nhân ái, tập đoàn Quan thị có thể làm được mọi chuyện.
Nhưng Tô Lam lại cười nhẹ, lau miệng, xách làn váy đứng lên: “Vô cùng xin lỗi, bận bịu cả ngày, mới vừa rồi tôi hơi đói bụng, thất lễ!”
Hạ Phi Dương đứng ở chính giữa đài nhìn Tô Lam từng bước từng bước, vững vàng đi tới.
Dường như cô hoàn toàn không cảm thấy rối loạn vì bản thân bị mọi người bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.
Cô ta không nhịn được nhíu mày.
Chẳng qua vừa nghĩ tới chuyện sẽ xảy ra lát nữa, khóe miệng Hạ Phi Dương cong lên lộ ra một nụ cười lạnh: “Nếu đã vậy, vậy xin cảm ơn cô Tô đã phối hợp. Tiếp theo chúng ta tiếp tục đợt thứ hai.”
Dưới một bộ quy trình, xấp xỉ có chừng hai mươi cô gái được mời lên sân khấu.