Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Thúy Vân đang mơ mơ hồ hồ,chỉ cẩm thấy có một thứ gì đó dạng như lông xù, đang quét quanh mũi của cô.
Cô đưa tay phất phất, thế nhưng lại không lấy được nó ra.
Trong tình huống cấp bách, cô trực tiếp vung tay lên giữa không trung gạt nó ra, đồng thời cũng bắt đầu mở mắt.
“Người phụ nữ đanh đá này, gọi em rời giường mà cũng giận vậy sao”
Vừa mở mắt ra, cô phát hiện Lục Mặc Thâm đang năm chặt lấy tay cô mà chằm chằm vào cô.
Cảm xúc mỗi lần thức dậy của Lâm Thúy Vân trước giờ đều lớn như vậy, cô hừ một tiếng, muốn rút tay mình ra khỏi tay anh.
Thế nhưng, Lục Mặc Thâm lại không buông, mà cúi đầu hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô.
“Dậy thôi”
Hôm qua sức lực của Lâm Thúy Vân đã cạn kiệt hết rồi, chỉ cảm thấy toàn thân đang đau nhức, ngủ như thế nào vẫn không đủ.
€ô ấy không vui mà trở mình “Tôi không muốn dậy, tôi buồn ngủ”
Lục Mặc Thâm nhíu mày: “Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi, mười giờ phải lên lớp, hôm nay là tiết dạy của viện trưởng, em xác định là không đi sao? Còn muốn phân lớp nữa không?”
“Viện trưởng sao?”
Lâm Thúy Vân đột nhiên giật mình, thoáng cái đã ngồi bật dậ Gô nhìn đồng hồ ở trên vách tường: “Lục Mặc Thâm, tên khốn nhà anh làm gì mà không gọi tôi dậy sớm?”
Lục Mặc Thâm tỏ ra bộ dạng không biết nói gì, vừa rồi là ai nói muốn tiếp tục ngủ?
Lâm Thúy Vân trở mình xuống giường, phát hiện trên đầu giường đang treo một bộ quần áo cực kì chỉnh †ề, thậm chí còn chuẩn bị luôn đồ lót.
“Của tôi sao?”
Lâm Thúy Vân quay đầu lại nhìn về phía của Lục Mặc Thâm.
Chỉ nhìn thấy anh gật đầu: “Thử xem, sau khi thay đồ xong, trợ lý Liễu đang chờ ở dưới lầu, anh ta sẽ đưa em qua đó.”
Lâm Thúy Vân không nghĩ gì nhiều, cầm lấy quần áo nhanh chống đi thay.
Sau khi thay xong, lại phát hiện đồ lót lại mặc vừa khít: “Lục Mặc Thâm, anh làm sao biết được số đo của tôi?”
Lục Mặc Thâm giơ bàn tay to của mình lên, bắt một cái vào trong không trung: “Tay của anh là thước đo tốt nhất, đáp án này thế nào?”
Lâm Thúy Vân: “…
Đối với tên lưu manh này thì căn bản không nói được lời gì tốt đẹp.
Sau khi cô thay đồ rửa mặt xong, thì quay đầu lại đúng lúc thấy Lục Mặc Thâm bước xuống giường, ngồi bên cạnh bàn: “Lại đây ăn sáng đi”
Lâm Thúy Vân đi qua, bưng ly sữa bò lên uống vài hai ngụm, rồi cầm lấy một miếng sandwind, sau đó thì xoay người muốn chạy.
Chân còn chưa chạy được xa, thì đã bị Lục Mặc Thâm tóm gọn lấy cánh tay.
“Miệng”
Lâm Thúy Vân nhíu mày, một mặt nghi ngờ đưa tay lên chùi miệng, thì đã bị Lục Mặc Thâm giành trước một bước.