Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2997





Chương 2997

Tư Vũ Chiến bị sốc bởi những lời nói này, hoảng sợ tới mức lùi về sau mấy bước: “Lúc trước Tô Duy Nam đã làm gì để chiếm được cô, cô không nhớ sao? Anh ta cầm tù cô, xua đuổi tất cả những người khác giới xuất hiện xung quanh cô, đe dọa cô, dụ dỗ cô, làm ra đủ loại hành động ghê †ớm gần như không hề quan tâm đến vấn đề đạo đức. Một người đáng sợ như thế, chẳng lẽ cô.

không cảm thấy buồn nôn sao?”

Tư Vũ Chiến hoàn toàn không cần dùng đến những phương pháp thấp kém như vậy, anh ta hành động tùy theo thời cơ.

Thế nhưng trước khi anh ta tìm được cơ hội, Mộ Mẫn Loan đã tặng trái tim của mình cho Tô Duy Nam.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc một cô gái trong sáng và tốt bụng như Mộ Mẫn Loan lại thích một người đàn ông độc ác và tàn nhẫn như Tô Duy Nam.

Mộ Mẫn Loan bật cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, giống như vừa mới nghe được một câu chuyện hài: “Cậu Tư, hình như anh hiểu nhầm cái gì rồi đấy Người bất chấp mọi thủ đoạn không phải là Tô Duy Nam, mà là tôi!”

“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã nghĩ ra đủ loại kế hoạch để được đến gần anh ấy.”

“Anh có thể tưởng tượng được không? Để có thể khiến cho cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi không quá đột ngột, tôi đã phải bỏ ra một năm ròng rã để chuẩn bị”

Tư Vũ Chiến hoàn toàn bị sốc.

Mộ Mẫn Loan hiện giờ đang đứng ở trước mặt anh ta cứ như một người xa lạ, anh ta không còn nhận ra Mộ Mẫn Loan nữa rồi!

Mộ Mẫn Loan ngẩng đầu lên, giọng nói khi mở miệng vừa dứt khoát vừa lạnh lùng: “Kiếp này, kiếp sau và cả kiếp sau sau nữa…

Trong lòng tôi vĩnh viễn chỉ có một người đàn ông là Tô Duy Nam.

Thế nhưng anh lại lừa dối tôi, không chỉ hại tôi mà còn hủy hoại luôn cả anh ấy! Anh đã hủy hoại hạnh phúc của cuộc đời tôi, thậm chí còn…

Mộ Mẫn Loan nói tới đây thì dừng. Trong lúc vô ý thức, cô ta vươn tay khẽ nắm lấy phần vải áo trên bụng mình, trong đầu đột nhiên xuất hiện những ký ức cực kỳ đáng sợ.

Các khớp ngón tay của cô ta trở nên trắng bệch vì dùng lực quá mạnh.

“Vậy nên, anh bỏ cái tình yêu giả dối của anh đi! Từ nay về sau cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa! Bởi vì chỉ cần nhìn thấy mặt anh là tôi sẽ cảm thấy ghê tởm đến mức muốn ói rồi”

Nói xong lời này, Mộ Mẫn Loan loạng choạng đứng lên khỏi chiếc xe lăn Cô ta di chuyển từng bước nhỏ về phía xe hơi ‘Sau khi nhìn thấy cảnh này, Bối Bối vội vàng chạy tới giúp Mộ Mẫn Loan đẩy xe lăn của cô ta, sau đó đỡ cô ta lên xe.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe bảo mẫu, tâm trạng của Mộ Mắn Loan vẫn không thể ổn định được như những lúc bình thường.

Tay phải của cô ta cứ luôn nằm chặt phần vải áo trên bụng.

Hô hấp trở nên hỗn loạn, sắc mặt cũng trắng bệch, không còn một chút máu, trên đầu đổ đầy mồ hôi “Chị Mắn Loan, chị không sao chứ?”

Thấy tình trạng của Mộ Mẫn Loan không được ốn lắm, Bối Bối thật sự rất lo lắng.

Dường như Mộ Mẫn Loan vừa lấy lại được tỉnh thần, lắc đầu “Tôi không sao, chúng ta mau về bệnh viện thôi”

“Vâng ạ”

Nửa tiếng đồng hồ sau, khi bước ra từ trong thang máy, Mộ Mẫn Loan đứng từ xa cũng có thể thấy trong phòng bệnh của mình không bật đèn.

Tại sao lại không bật đèn?


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv