Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2793





Chương 2793

Vậy thì, anh ta chỉ có thể tìm thấy một bước đột phá từ những nơi khác.

“Ding dong.”

Khi tiếng chuông vang lên, cửa thang máy mở ra. Nam người mẫu ôm Liễu Minh Hoa, thì thầm vào tai cô những lời yêu thương đầy thô tục rồi đi về phía căn phòng.

Khi Lâm Thúy Vân và Tô Lam đuổi đến, họ tình cờ thấy cả hai đang chuẩn bị bước vào phòng 801 Nam người mẫu trông như một tên đã lành nghề, anh ta ngay lập tức đặt Liễu Minh Hoa xuống trước khi cửa mở. Anh ta cởi bớt quần áo trên người cô ta, áp sát người vào nhau, rồi bắt đầu điên cuồng hôn hít.

“Người phụ nữ này thực sự là quá đáng!”

Răng của Lâm Thúy Vân nghiến chặt lại, toàn thân run lên, sau đó cô ấy đưa tay ra để gọi Nhan Thế Khải.

Tô Lam thấy cô gọi điện thoại, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng, cô vội vàng giữ tay Thúy Vân l: “Lâm Thúy Vân, cậu định nói với đàn anh như thế nào?”

Lâm Thúy Vân lúc này tức giận đến mức đỏ cả mắt: “Còn có thể nói cái gì, để cho anh ta chạy tới hiện trường bắt gian!”

Tô Lam lắc đầu: “Liễu Minh Hoa, người phụ nữ này quá nhiều mưu mô, hiện tại cô ta đang nắm chặt điểm yếu của đàn anh mình. Nếu chúng ta nói thẳng với anh ấy, Nhan Thế Khải chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng ta đang chống đối cô ta, đổ oan cho cô ta”

Vào lúc này, một giọng nói trầm ấm phát ra sau lưng hai người họ “Cuối cùng, có một cái đầu biết suy nghĩ rõ ràng hơn một chút.”

Lâm Thúy Vân ngạc nhiên nhìn lại liền bắt gặp Lục Mặc Thâm: “Cái tên này, sao anh cứ như âm hồn bất tán thế này?”

Lục Mặc Thâm tay vẫn khoanh trước ngực, anh nhàn nhạt liếc nhìn cô: “Vì Dạ Dặc làm ăn kiểu này, tự nhiên có cách để tránh cho những người như các cô tìm đến bắt lỗi.”

Khi Lâm Thúy Vân nghe thấy điều này, cô chợt nhận ra răng mình đã phải gật đầu đồng tình một cách vô thức.

Tô Lam nhìn anh: “Giáo sư Lục, không hiểu sao anh lại phải nhúng tay vào chuyện này”

“Dù sao cô ấy cũng quá ngốc, chỉ sợ một mình cô không lo được. Sau đó Quan Triều Viễn lại trách tôi vì đã không chăm sóc cho cô.”

Lục Mặc Thâm liếc nhìn Lâm Thúy Vân: “Lý do này đủ chưa?”

Lâm Thúy Vân tức giận đến nỗi khói bốc ra trên đầu: “Giáo sư Lục, nếu anh không nói được câu nào tử tế thì xin anh im đi, không ai coi anh là bị câm đâu!”

Lục Mặc Thâm dường như cố tình phớt lờ tiếng gầm của Lâm Thúy Vân với anh ta.

Mặt không thay đổi, anh ta lấy trong túi ra một thẻ phụ của phòng 801, nói “Tôi chỉ có thể giúp các cô đến đây, còn lại hai người có thể lo liệu.”

Nói xong, anh ưu nhã xoay người, vào thang máy rời đi. Lâm Thúy Vân nhìn bóng lưng anh, nghiến răng căm hận: “Tên này mới giúp chúng ta được một lần mà đã huênh hoang mặt song song với trời rồi. Sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay mình, đến lúc đó mình sẽ cho hắn biết thế nào là muốn sống không được muốn chết cũng không xong.”

Tô Lam liếc nhìn thẻ phòng trên tay.

Quay đầu lại, ngay lập tức cô nảy ra một ý tưởng: “Lâm Thúy Vân, cậu gửi thẻ phòng này đến quầy lễ tân của ‘Dạ Sắc’. Chỉ cần nói räng lát nữa sẽ có người đến lấy, để mình đi gọi điện cho Nhan Thế Khải.”

Hai mươi phút sau.

Một chiếc Lincoln đen từ từ dừng lại trước cánh cửa Dạ Sắc. Nhan Thế Khải mặc một chiếc áo gió màu nâu sẫm, bước nhanh đến quầy lễ tân ban đêm: “Xin chào, tôi tên là Nhan Thế Khải. Tôi đến lấy thẻ phòng số 801”

Người phục vụ gật đầu, lật xem thông tin trong tay, nhanh chóng đưa cho anh thẻ phòng dự phòng: “Thang máy số bốn rẽ trái và nó là phòng đầu tiên.”

“Cảm ơn bạn.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv