Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 42: Chỗ dựa



"Con gái của chị đã trưởng thành đúng không? Chị đừng lấy con gái ra để làm lý do, tôi thấy chị có ý định muốn quay lại với Mạnh Cương, thật đúng là không biết xấu hổ!" Hồ Tinh chỉ trích Sở Thanh Diên.

Nhìn thấy mẹ bị Hồ Tinh ức hiếp, Tô Lam không thể nhịn được nữa đi tới, chỉ vào mặt Hồ Tinh, nổi giận nói: ''Năm đó bà chính là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, hiện tại bà lại không biết xấu hổ để nói người khác, tôi thấy người không biết xấu hổ chính là bà!"

"Tô Lam, mày là người bề dưới, sao có thể nói chuyện với dì như vậy?" Tô Mạnh Cương tiến lên trách cứ Tô Lam.

Hiện tại có vẻ như những lời nói của Tô Mạnh Cương vô cùng chính nghĩa, Tô Lam cười lạnh một tiếng: "Hiện tại ông không còn là ba của tôi nữa, bà ta là dì sao? Đừng làm cho tôi có cảm giác ghê tởm, tôi không có một chút quan hệ nào với một cặp không biết xấu hổ như các người!"

“Mày...Mày muốn làm tao phải tức chết sao?” Tô Mạnh Cương dùng tay trái ôm lấy ngực làm ra bộ dạng đau khổ.

Lần này khiến cho Sở Thanh Diên lo lắng, ra mặt lôi kéo Tô Lam nói: "Con gái, con bớt tranh cãi đi, đừng chọc tức ba con!"

"Con đã nói rồi, ông ta không phải ba con, ba con đã chết vào mười lăm năm trước rồi, chết rồi!" Tô Lam cũng trở nên kích động.

Lúc này, Hồ Tinh tiến lên đỡ lấy Tô Mạnh Cương, vờ vĩnh nói: "Mạnh Cương, anh đừng tức giận, vì đứa con gái bất hiếu này mà bực tức không đáng, để em tới dạy dỗ cô ta!"

Sau đó Hồ Tinh quay đầu châm chọc khiêu khích Tô Lam: "Tô Lam, cô đừng ngày nào cũng gọi tôi là kẻ thứ ba, tôi thấy cô cũng chẳng trong sạch gì. Nghe nói cô mang thai, vậy người đàn ông của cô đâu? Sao không thấy cô kết hôn? Có phải cô tìm một người đàn ông đã có vợ không?"

"Bà đừng có ở đây nói bậy bạ, tôi đã kết hôn, chỉ là không tổ chức tiệc thôi, tôi sẽ không giống như bà không có lòng tự trọng mà đi làm kẻ thứ ba phá hư gia đình người khác." Tô Lam lập tức phản bác. Lúc này, Hồ Mỹ Ngọc tiến lên cười lạnh nói: "Đã kết hôn? Kết hôn cùng ai? Người đâu? Nói như thế nào thì hôm nay cũng là lễ cưới của anh họ, cũng là trường hợp lớn, chồng của cô cũng có thể lộ mặt chứ? Hiện tại ngay cả bóng dáng cũng không có, tôi thấy nhất định là không thể gặp ngoài ánh sáng, tôi thấy bộ dạng này của cô thì chính là người tình!"

"Cô nói ai có bộ dạng người tình? Cô nói rõ ràng cho tôi!" Tô Lam tức đến mức tiến lên tranh cãi với Hồ Mỹ Ngọc.

Hiện tại Hỗ Mỹ Ngọc có Tô Mạnh Cương và Hồ Tinh làm chỗ dựa, chẳng những không sợ, hơn nữa dáng vẻ còn kiêu căng hơn trước, giương cằm kêu gào: "Tôi nói chính cô đấy, thế nào? Cô chính là người tình!"

"Cô muốn ăn đòn!" Tô Lam tức giận cho Hồ Mỹ Ngọc một bạt tai.

Dường như Hồ Mỹ Ngọc không ngờ Tô Lam lại đánh cô ta ở trước mặt ba mẹ, ôm má sững sờ lập tức thẹn quá hóa giận, ánh mắt hung ác nói: "Tô Lam, cô dám đánh tôi? Tôi sẽ khiến cô khó coi!"

"Dám đánh con gái tôi, tôi thấy cô đang muốn chết!" Hồ Tinh nhìn con gái bà ta bị đánh, cũng lập tức đi tới nhấc tay phải lên đánh Tô Lam.

Sở Thanh Diên đứng một bên thấy thế, gấp đến mức không biết nên làm gì mới tốt? Vỗ đùi, gấp đến độ khóc lên: "Các người đừng đánh con gái của tôi! Đừng đánh..."

Tô Lam nhìn thấy mẹ con Hồ Tinh cùng nhau đánh mình, lập tức dùng tay bảo vệ bụng mình, nghĩ thầm rằng: Xong rồi, hôm nay cô nhất định bị tổn hại, tổn hại cũng không sao cả, nhưng xin đừng làm đứa nhỏ trong bụng cô bị thương!

Tô Lam lùi về phía sau hai bước, mẹ con Hồ Tinh bổ nhào lại, nghĩ muốn đưa tay nắm chặt tóc cô, đưa tay muốn cho cô một bạt tai. Tô Lam nhắm chặt mắt, hai tay gắt gao bảo vệ bụng mình.

Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng dáng xuất hiện bất ngờ, dùng lực cánh tay mạnh mẽ đẩy Hồ Mỹ Ngọc lảo đảo một cái. Còn Hồ Tinh trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, mặt đất cứng rắn toàn đá cẩm thạch, tuổi của Hồ Tinh cũng không còn trẻ, cú ngã này khiến bà ta đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Tô Lam chẳng những không bị đánh, ngược lại bên tai còn nghe thấy vài tiếng gào khóc thảm thiết. Mở mắt nhìn thấy, giật mình phát hiện hiện tại Quan Triều Viễn đang đứng cạnh, mà mẹ con Hồ Tinh lại chật vật không chịu nổi.

"Cô không sao chứ?" Quan Triều Viễn vươn tay đỡ Tô Lam đang căng thẳng.

"Không...Không sao." Trong lúc nhất thời Tô Lam không trở lại bình thường được. . Truyện Quan Trường

Sao anh lại tự mình ra tay? Anh không sợ quan hệ của cô và anh bị lộ sao? Thỏa thuận đã viết rất rõ ràng, cô và anh là kết hôn bí mật.

Sở Thanh Diên nhìn dáng vẻ người đàn ông cao lớn đang đỡ con gái bà, ăn mặc cao quý, hơn nữa còn giống y đúc bức ảnh người đàn ông chụp trong giấy đăng ký kết hôn, bà nhận ra người đàn ông này chính là con rể của bà.

Ngay sau đó, Sở Thanh Diên chạy lên, cười nói với Quan Triều Viễn: "Triều Viễn, con đã đi công tác về à?"

Quan Triều Viễn nhất thời không phản ứng lại, Tô Lam ở một bên nhỏ giọng nói: "Mẹ tôi nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn của chúng ta."

Quan Triều Viễn lập tức hiểu được ý trong lời nói, lễ phép cười nói với Sở Thanh Diên: "Mẹ, con đã trở về."

Tô Mạnh Cương và Hồ Mỹ Ngọc nâng Hồ Tinh dậy, đột nhiên nghe thấy Quan Triều Viễn gọi Sở Thanh Diên là mẹ, bọn họ đều ngạc nhiên ngậm chặt miệng.

Vẫn là Tô Mạnh Cương tiến lên cười hỏi thăm Quan Triều Viễn: "Tổng giám đốc Quan, sao cháu lại gọi bà ta là…mẹ? Có phải là chú nghe nhầm không?"

Quan Triều Viễn nhìn Tô Mạnh Cương xác nhận câu trả lời: ''Chú, chú không nghe nhầm, người này chính là mẹ của cháu, theo phong tục gọi là mẹ vợ."

"Cháu... Cháu nói gì?" Lúc này Tô Mạnh Cương sững sờ ngay tại chỗ, miệng mở lớn, ngạc nhiên không thể nói thành lời.

Sốt ruột nhất chính là Hồ Mỹ Ngọc, cô ta đẩy Tô Mạnh Cương ra, đứng trước mặt Quan Triều Viễn, đôi mắt nghi ngờ hỏi: "Triều Viễn, anh nói bà ta là mẹ vợ anh, vậy anh và Tô Lam là..."

Trăm triệu lần Tô Lam cũng không nghĩ đến trường hợp Quan Triều Viễn sẽ thừa nhận cô và anh có quan hệ, sau khi vô cùng khiếp sợ, đáy lòng cũng lướt qua một chút ấm áp. Cô biết mục đích hôm nay của anh chính là giải vây cho cô, nếu không có anh, nói không chừng cô đã sảy thai vì bị hai người phụ nữ điên này đánh đập.1

Trên mặt Quan Triều Viễn không có lấy một chút biểu cảm nhìn Hồ Mỹ Ngọc nói: "Cô Hồ, lần trước tôi đã nói tôi và cô không quen thân đến mức có thể gọi thẳng tên đối phương, tôi và cô chỉ là đối tác làm ăn, vốn không có bất kì tình cảm cá nhân, lần sau phiền cô gọi tôi là tổng giám đốc Quan hoặc là anh Quan!"

"Em..." Mặt Hồ Mỹ Ngọc lúc đỏ lúc trắng, quanh co không nói lên lời.

Tô Lam đứng ở đó thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy Quan Triều Viễn dạy dỗ hai mẹ con nhà kia.

Quả nhiên, sau đó Quan Triều Viễn lại nói: "Tôi hy vọng sau này cô và mẹ cô không tìm đến vợ và mẹ vợ của tôi gây phiền toái, nếu không tôi sẽ khiến các người không có chỗ đứng ở Giang Châu, về chuyện tôi có năng lực này hay không hẳn không cần tôi tự mình giải thích chứ?"

Hồ Mỹ Ngọc vẫn không chấp nhận được Tô Lam lại là một đôi với Quan Triều Viễn, cô ta chỉ vào Tô Lam hỏi Quan Triều Viễn: "Anh thật sự kết hôn cùng cô ta? Điều này sao có thể? Anh xác định không phải đang nói đùa chứ?" Lúc này đột nhiên Quan Triều Viễn lấy trong túi ra một chiếc nhẫn, đưa tới trước mặt Tô Lam, còn nghiêm túc nói: "Tô Lam, sáng nay vào lúc em rửa mặt đã quên nhẫn kết hôn của chúng ta trên bồn rửa tay, vừa rồi nghĩ sẽ đưa cho em. Tuy nhiên bác cả lại bảo anh đi tiếp khách quý cùng bác gái nên vẫn chưa có cơ hội."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv