Đầu dây bên kia ngập ngừng rồi cười nói: “Là nam thật, anh không cần thiết gạt em, là bạn bè nhiều năm không gặp, hai nhà trước đây đã thân nhau nhiều đời rồi.”
“Thật không? Ban nãy em mới vừa nghe thấy tiếng âm nhạc du dương trong nhà hàng, chắc chắn là một phòng rất lãng mạn đúng không? Hai người đàn ông anh cũng được lắm, chạy đến chỗ như này ăn cơm.” Tô Lam cười nói.
Quan Triều Viễn nói: “Nghe nói món ăn ở đây ngon nên đến đây ăn.”.
||||| Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí |||||
“Nhà hàng nổi tiếng sao?” Tô Lam thăm dò.
Cô muốn hỏi ra nhà hàng mà anh đang ăn cơm, rồi cô có thể bất chợt xuất hiện trước mặt anh.
“Ờ, Đảo Thiên Nga, là một nhà hàng cũng nổi tiếng ở thành phố.” Quan Triều Viễn cười nói.
Sau đó, Tô Lam nói: “Được rồi, không làm phiền anh nữa, đi ăn cơm nhanh đi.”
“Em đang ở đâu?” Lúc này, Quan Triều Viễn bất chợt hỏi.
“Ờ, em tan ca, trên đường về mua ít đồ, sắp đến nhà rồi.” Tô Lam lập tức bịa ra một câu.
Quan Triều Viễn dặn dò: “Trời tối rồi, về nhà ăn cơm nhanh đi, chăm sóc tốt cho mình và bọn trẻ.”
“Biết rồi.” Tô Lam gật đầu.
“Anh tắt đây.” Quan Triều Viễn nói một câu rồi cúp máy.
Tô Lam giơ tay bắt xe taxi.
“Cô muốn đi đâu?” Tài xế taxi hỏi.
“Đảo Thiên Nga.” Tô Lam trả lời.
Tài xế quay đầu đi lái về hướng đó.
Tô Lam trên xe đang thấp giọng cười trộm. Lòng nghĩ: Chút nữa anh thấy mình sẽ có biểu cảm gì? Có phải ngạc nhiên đến rớt cả cằm xuống không?
“Cô ơi, đến Đảo Thiên Nga ăn cơm sao?” Tài xế taxi đều là người hay nói, trong chốc lát đã bắt chuyện với Tô Lam.
“Tôi đi tìm tôi... ba của con tôi.” Tô Lam muốn nói là chồng nhưng nghĩ lại nên thôi.
Tài xế taxi lập tức đáp: “Vậy chắc nhà cô là người có tiền, người đến Đảo Thiên Nga không phú thì quý, nghe nói bữa cơm bình thường thôi cũng mấy ngàn vạn.”
“Anh nói đùa rồi, anh ấy chỉ là đi ăn cơm cùng bạn bè thôi.” Tô Lam cười nói.
Rất nhanh, Tô Lam đã đến nhà hàng Đảo Thiên Nga.
Vừa bước vào cửa, phục vụ ở quầy lễ tân đã nói: “Chị ơi, xin hỏi chị có đặt bàn trước không?”
“Ừm, tôi... ba của con tôi đang ăn cơm ở trong.” Tuy Tô Lam biết nói vậy rất quê mùa nhưng cô vẫn nói thật.
“Vậy xin hỏi chồng chị ở sảnh lớn, phòng bao hay nhà hàng xoay trên tầng thượng?” Nhân viên lễ tân hỏi.
Tô Lam nghe vậy thì ngớ người.
Nhà hàng Đảo Thiên Nga là một toàn nhà lớn, thật sự là rất lớn, sao cô biết được Quan Triều Viễn ăn cơm ở tầng nào?
“Là người họ Quan đặt trước.” Tô Lam nói.
Nhân viên lễ tân mỉm cười nói: “Xin đợi một chút.”
Một phút sau, nhân viên lễ tân cười nói với Tô Lam: “Chị ơi, có một anh họ Quan đặt một bàn trên nhà hàng xoay trên tầng thượng tối nay.”
“Cảm ơn.” Tô Lam cảm ơn một tiếng rồi đi thẳng vào thang máy.
Tờ áp phích tuyên truyền trong thang máy đặt biệt giới thiệu nhà hàng xoay này, nhà hàng xoay là một kiến trúc hình bầu dục trên tầng thượng, bốn mặt đều là cửa kính, nhìn từ xa như một viên ngọc óng ánh.
Bên trong nhà hàng xoay có hai mươi mấy bàn, phí đương nhiên đắt, còn phải đặt trước nửa tháng.
Tô Lam nhìn tờ áp phích tuyên truyền trong thang máy thì nhíu mày. Lòng nghĩ: Không phải ban nãy Quan Triều Viễn vừa nói là nghe nói nơi này không tệ, vì thế mới bất chợt nổi hứng ăn cơm ở đây sao? Nhưng nơi này phải đặt bàn trước nửa tháng.
Nghĩ đến đây, Tô Lam nghĩ mình đi nhầm chỗ rồi. Chắc chắn anh và bạn anh không có ăn cơm ở nhà hàng xoay mà là ăn trong phòng bao hoặc là sảnh lớn bên dưới.
Nhưng lúc này thang máy đã đến tầng thượng. Tô Lam thấy vậy thì đi ra khỏi thang máy, lòng nghĩ: Có lẽ bạn của Quan Triều Viễn đặt bàn trước cũng nên, vào trong xem có anh không rồi nói.
Tô Lam bước ra khỏi thang máy, có một nơi toàn là sofa, có vài người đang ngồi đó xem báo hoặc bấm điện thoại.
Tô Lam thấy cách ăn mặc của họ thì nghĩ: Chắc là những người này là thư ký hay tài xế của người ăn bên trong, có lẽ đang đợi ông chủ dùng cơm.
Lúc này, ánh mắt Tô Lam bắt gặp một bóng người quen thuộc mặc vest đen, đang ngồi một mình trên sofa xem báo.
Tô Lam nhìn thấy anh ta thì biết mình không tìm sai nơi.
“Lâm Minh!” Tô Lam vui mừng lên trước gọi một tiếng.
Lâm Minh nghe vậy, ngẩng đầu lên, bất chợt nhìn thấy Tô Lam đứng trước mặt mình. Anh ta sững người!
“Triều Viễn đang ăn cơm ở đây phải không?” Tô Lam thấy biểu cảm ngạc nhiên của Lâm Minh khi nhìn mình, nếu như Quan Triều Viễn ở đây thì mắt sẽ rơi xuống luôn.
Giây sau, Lâm Minh buông tờ báo trong tay xuống, bước lên trước không biết làm sao, nói: “Cô Tô... sao cô đến rồi?”
“Ừm, tôi đến thành phố có chuyện, ban nãy gọi điện thoại cho Triều Viễn, anh ấy nói ăn cơm ở đây, vì thế tôi qua đây tìm anh ấy?” Tô Lam vừa cười vừa nhìn vào nhà hàng xoay rực rỡ ánh đèn bên trong.”
“Tổng giám đốc Quan gọi điện thoại cho cô?” Lâm Minh không dám tin.
Lúc này, Tô Lam chú ý đến biểu cảm không tự nhiên của Lâm Minh.
Sau đó, Lâm Minh đột nhiên chặn đường Tô Lam và kéo cô đến cửa thang máy.
“Cô Tô, tổng giám đốc Quan... hôm nay có một cuộc hẹn rất quan trọng, tốt nhất là cô đừng làm phiền anh ấy. Như vậy đi, tôi đặt phòng khách sạn cho cô, đợi tổng giám đốc Quan ăn cơm xong, tôi sẽ đưa anh ấy đến tìm cô, cô xem... được không?” Khi Lâm Minh nói, ánh mắt còn nhìn vào lối ra vào một cái, hai tay còn giơ lên không trung ra dấu, trông rất căng thẳng.
Mối nghi ngờ dâng trào lên trong lòng Tô Lam, Lâm Minh là người rất có chừng mực, trước giờ chưa từng đụng chạm vào người mình, lần này lại kéo cánh tay mình, thường ngày đây đã là chuyện không bao giờ xảy ra.
Mọi hôm anh ta rất im lặng, gặp chuyện chưa bao giờ hoang mang, nhưng hôm nay lại hoảng loạn, khoa tay múa chân, mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía lối ra vào nhà hàng xoay.
Ánh mắt Tô Lam lành lạnh nhìn Lâm Minh, nghiêm túc hỏi: “Lâm Minh, hôm nay sao anh căng thẳng quá vậy?”
“Căng thẳng? Tôi... không có.” Lâm Minh giơ hai tay ra làm như không có việc gì.
Phản ứng khác thường của Lâm Minh đã được Tô Lam thu vào tầm mắt, Tô Lam nhìn về phía lối ra vào hỏi: “Lâm Minh, anh nói thật với tôi, hôm nay Triều Viễn hẹn ăn cơm với ai?”
Tô Lam đã hiểu rồi, chắc chắn người mà Quan Triều Viễn đang ăn cơm cùng lúc này không bình thường, Lâm Minh đang nghĩ hết cách tách mình ra.
“Việc này...” Lâm Minh nhất thời không biết trả lời sao.