Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi!

Chương 387: Tâm sự



“Thật ra…” Lâm Minh còn muốn nói gì đó.

Quan Triều Viễn lại cắt ngang lời nói của anh ta: “Tôi cảm thấy tình trạng bây giờ rất tốt, dù có không tái hôn thì tôi với Tô Lam còn có đám nhóc cũng là một gia đình hạnh phúc.”

Nghe đến đây, trong lòng Tô Lam trở nên lạnh lẽo, mũi cũng hơi cay cay, cô ngước mắt nhìn lên trần nhà, sợ mình sẽ không kiềm được mà rơi nước mắt.

“Ma…” Lúc này, Xuân Xuân trong lòng chợt mở miệng.

Tô Lam vươn tay bụm miệng Xuân Xuân lại, sau đó xoay người chạy nhanh xuống lầu.

Xuống lầu, đầu óc Tô Lam trống rỗng, có chút không biết phải làm sao, thấy chị Hồng đang bận rộn trong bếp, cô ôm Xuân Xuân đi vào.

“Chị Hồng, Triều Viễn và trợ lý Lâm có chuyện cần bàn, em đưa Xuân Xuân đến công viên chơi một lát.” Tô Lam nói một câu với chị Hồng rồi nhanh chóng ra ngoài.

Vừa ra khỏi cửa, nước mắt của Tô Lam đã không cầm được mà rơi xuống.

Tô Lam sợ lát nữa mẹ Trần đón Minh An về sẽ nhìn thấy mình nên cô nhanh chân đi đến công viên cách đó không xa.

Cô vẫn luôn cho rằng anh sẽ không thể chờ đợi được mà muốn tái hôn với mình, cho mình một hôn lễ, để mình mặc áo cưới mà mình hằng mong ước, sau đó Minh An và Xuân Xuân vừa hay có thể làm em bé cầm hoa cho bọn họ, và bọn họ có thể sống bên nhau một cách danh chính ngôn thuận.

Mặc dù Tô Lam không phải là người quá coi trọng danh phận, nhưng một người đàn ông cho một người phụ nữ một danh phận tuyệt đối là biểu hiện của tình yêu và trách nhiệm đối với cô ấy.

Nhưng Tô Lam không ngờ anh lại cho rằng trạng thái bây giờ đã rất tốt, hoàn toàn không hề có ý định sẽ kết hôn với mình.

Tô Lam không biết anh nghĩ thế nào, nhưng từ góc độ của một người phụ nữ mà nói, cô thật sự chịu không nổi.

Mặc dù sau đó anh có nói một câu xem như không quá khiến người khác thất vọng, dù cho bọn họ không kết hôn thì bây giờ bọn họ cũng là người một nhà.

Một tờ giấy đăng ký kết hôn đối với hai người không yêu nhau mà nói đúng là một sự ràng buộc, nhưng đối với hai người yêu nhau mà nói, đó tuyệt đối là một lời thề, một sự đảm bảo, một biểu hiện của tình yêu.

Tô Lam cảm thấy rất buồn, rất muốn trở về đến trước mặt anh hỏi xem rốt cuộc anh nghĩ như thế nào.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy hay là bỏ đi, bởi vì cô không muốn anh cho rằng cô mặt dày mày dạn đòi kết hôn với anh, càng không muốn ép anh kết hôn với cô, kia đều là những thứ mà cô xem thường.

Tô Lam đi mệt rồi, cô ôm Xuân Xuân ngồi lên hàng ghế dài cho người nghỉ ngơi ở công viên.

Mặc dù Xuân Xuân chưa nói rành, nhưng lại rất hiểu chuyện, cô bé thấy Tô Lam khóc thì vươn tay lau đi nước mắt của cô: “Ma ma, không… khóc!”

Thấy Xuân Xuân dùng đôi mắt to tròn rụt rè nhìn mình, trái tim Tô Lam đã sắp vỡ ra.

Trong nhất thời, trong lòng cô dâng lên nỗi tự trách khi không thể khống chế chính mình trước mặt con nhỏ.

Sau đó, Tô Lam vội vàng lau nước mắt, ra vẻ nhẫn nại nói với Xuân Xuân: “Xuân Xuân ngoan, ma ma không khóc.”

Lần này Xuân Xuân rất ngoan ngoãn, cô bé vẫn ngồi cùng Tô Lam trên dãy ghế dài ngăm khung cảnh phía xa, vừa không đòi đi chơi cầu trượt, cũng không chạy loạn khắp nơi, mà vẫn ngoan ngoãn ngồi cùng Tô Lam.

Tô Lam nhìn về ánh chiều tà xa xăm, trong lòng dâng lên một cảm xúc không thể nói rõ, chẳng biết sau này mình sống thế nào trong biệt thự của Quan Triều Viễn, bởi vì cô không phải bà chủ mà chỉ là mẹ của hai đứa con, là vợ trước của Quan Triều Viễn.

“Ba ba! Ba ba!”

Lúc này, Xuân Xuân bỗng nhiên reo lên, vươn tay chỉ về phía xa.

Tô Lam ngước lên nhìn, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông mặc vest đang bước đi về phía này.

Tô Lam vội lau mắt, mong là anh không nhìn ra bộ dạng vừa mới khóc xong của mình.

Lúc Quan Triều Viễn đến gần, Tô Lam đã đứng dậy.

Quan Triều Viễn đi thẳng đến hàng ghế, ôm Xuân Xuân lên, sau đó mới để ánh chiều rơi lên trên người Tô Lam.

“Em và con đều khỏe chứ?”

Nghe thế, Tô Lam gật đầu: “Rất khoẻ.”

Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam thật cẩn thận, bước lên sờ gò má của cô, cau mày hỏi: “Sao mắt đỏ thế?”

“À, hồi nãy có hạt cát bay vào mắt.” Tô Lam vội nói dối.

“Mấy ngày nay có gió lớn.” Quan Triều Viễn nói một câu rồi ôm lấy vai Tô Lam, nói: “Minh An về rồi, về nhà ăn cơm thôi.”

“Uh.” Tô Lam hơi trầm lặng, đi theo anh cùng về nhà.

Buổi tối, Quan Triều Viễn tắm xong lên giường ôm lấy eo của Tô Lam.

Tô Lam quay lưng lại với anh, giả vờ ngủ.

“Còn giả bộ ngủ? Anh đi cả một tuần, em không nhớ anh sao?” Anh ghé sát miệng vào tai Tô Lam mà nói.

Thấy không giả bộ được nữa, chỉ đành mím môi: “Đương nhiên là nhớ.”

Nhìn dáng vẻ không có tinh thần của cô, anh lật người qua vây cô dưới thân, trong ánh đèn mờ tối từ trên cao nhìn xuống đánh giá cô, hỏi: “Có phải em thấy không thoải mái ở đâu không? Sao lúc ăn cơm thẫn thờ như thế?”

“Không có, có thể là gần đây áp lực công việc hơi lớn thôi.” Tô Lam né tránh ánh mắt của anh, viện đại một lời nói dối.

Nghe vậy, trong mắt Quan Triều Viễn hiện lên vẻ đau lòng, nói: “Vậy hôm nay để em nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai anh bảo mẹ Trần hầm chút canh bồi bổ cơ thể cho em uống, cho em ba ngày nhanh chóng dưỡng tinh thần lại cho anh, sau đó chúng ta đại chiến ba trăm hiệp.”

“Đáng ghét!” Tô Lam đỏ cả mặt, đẩy anh xuống, sau đó xoay người quay lưng lại với anh.

Thấy cô xấu hổ, Quan Triều Viễn nhếch môi cười, sau đó nằm xuống gối, nhắm mắt lại, tay vẫn luôn nắm lấy tay Tô Lam.

Có lẽ vì hôm nay anh bôn ba nên có hơi mệt mỏi, chẳng bao lâu sau bên tai Tô Lam đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn của anh.

Tô Lam quay đầu nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng của anh, nhìn chăm chút thật lâu, khẽ thở dài một hơi…

Mấy ngày sau, vào một buổi chiều cuối tuần, Tô Lam hẹn Kiều Tâm ra ngoài tâm sự.

“Sao lại hẹn ra ngoài vào buổi trưa thế? Không ở nhà với con à?” Kiều Tâm đặt túi xuống.

Tô Lam mím môi, lộ ra một nụ cười khổ: “Tớ ra ngoài mua đồ, thấy chán nên mười cậu ra uống cà phê.”

Nghe vậy thì Kiều Tâm cảm thấy vui vẻ: “Chán? Cuộc sống bây giờ của cậu đầy đủ hạnh phúc như vậy, khi nào mà cậu còn thấy chán?”

“Chỉ là nhớ cậu thôi, muốn cùng cậu nói chuyện một chút, không được à?” Tô Lam dùng muỗng khuấy cà phê trong ly.

“Cậu sao vậy? Có tâm sự à?” Kiều Tâm cẩn thận nhìn Tô Lam,cảm thấy cô ủ rũ không có tinh thần.

“Không có, chỉ là gần đây cứ cảm thấy không có tinh thần gì.” Tô Lam trả lời.

Lúc này, đôi mắt sắc bén của Kiều Tâm chợt nhìn thấy một hộp thuốc lộ ra trong túi xách của Tô Lam, cô ấy vươn tay lấy ra, cúi đầu nhìn, không khỏi nhíu mày: “Tránh thai…”

“Trả cho tớ.” Tô Lam vươn tay cướp lại hộp thuốc, sau đó mở bao đựng, lấy hai viên con nhộng cho vào túi của mình.

“Cậu đang tránh thai?” Kiều Tâm truy hỏi.

“Ừ.” Tô Lam gật đầu.

“Là cậu không muốn, hay là nhà tư bản không muốn hả?” Kiểu Tâm lại hỏi.

“Mình không biết suy nghĩ của anh ấy, là tự mình không muốn.” Tô Lam trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv