Ngay sau đó Hồ Mỹ Ngọc hít sâu một hơi, cô ta cười lạnh lùng nhìn Tô Lam: "Hừ, gặp quả báo? Nói cho cô biết, giờ tôi với mẹ tôi đang sống rất tốt, mẹ tôi đá bố cô rồi, bây giờ bà ấy là vợ chủ tịch, tôi cũng trở thành con gái cưng của chủ tịch, giờ hai mẹ con tôi đeo vàng cài bạc, sống tốt hơn trước không biết bao nhiêu lần. Tôi thấy người gặp báo ứng nên là người ba không có tài cán gì của cô và cả người mẹ ở vậy nửa đời người của cô, phải rồi, nghe nói em gái cô cũng bị người đàn ông khác bỏ rơi, cô ta phải đi nhảy sông mới cầu xin được người đàn ông đó thu nhận cô ta, có chuyện này không?"
Nghe Hồ Mỹ Ngọc kể lể về chuyện của người nhà cô, đương nhiên trừ Tô Mạnh Cương ra, gương mặt Tô Lam đanh lại, không thể nhịn được nữa.
Sau đó Tô Lam đứng bật dậy, cầm ly nước chanh trên bàn hất vào mặt Hồ Mỹ Ngọc!
Trong phút chốc, trên mặt và trên người Hồ Mỹ Ngọc đều là nước, cô ta giận run cả người, bước lên vươn tay định dạy dỗ Tô Lam.
Tô Lam đưa tay ra bắt lấy tay Hồ Mỹ Ngọc, Hồ Mỹ Ngọc trợn trừng mắt, cô ta vô cùng tức giận.
"Tô Lam, cô đừng ức hiếp người quá đáng!" Hồ Mỹ Ngọc bị giữ chặt cổ tay bèn lớn tiếng với Tô Lam.
"Rốt cuộc là ai ức hiếp người quá đáng? Hồ Mỹ Ngọc, nếu cô còn ngang ngược tôi sẽ không khách sáo với cô!" Nói xong, Tô Lam buông tay Hồ Mỹ Ngọc, thuận tay đẩy cô ta một cái.
Hồ Mỹ Ngọc bị đẩy lùi về sau hai bước, cô ta hơi lảo đảo một chút.
Lúc này có vị khách bắt đầu khó chịu.
"Rốt cuộc nhà hàng các người có phải nơi cao cấp hay không? Sao lại để người phụ nữ điên này vào đây?"
"Đúng vậy, ảnh hưởng đến tâm trạng dùng bữa của chúng tôi."
Lúc này người phục vụ đã dẫn hai nhân viên bảo vệ đến.
"Thưa cô, cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc kinh doanh thường ngày của nhà hàng chúng tôi, nếu cô còn không đi chúng tôi sẽ để bảo vệ mời cô đi." Mặc dù lời nói vẫn được coi là khách sáo nhưng giọng điệu của người phục vụ đã tương đối cứng rắn.
Hồ Mỹ Ngọc nhìn qua Tô Lam không dễ chọc vào kia, lại nhìn hai người bảo vệ cường tráng, biết chắc hôm nay mình gặp bất lợi rồi nhưng vẫn hất hàm nói: "Tô Lam, cô được lắm, chúng ta cứ chờ xem!"
Nói xong Hồ Mỹ Ngọc bước khập khiễng một chân trần một chân đi giày cao gót đến phía trước chiếc giày còn lại, cô ta hung hăng đi nốt chiếc kia vào rồi mới hậm hực rời khỏi nhà hàng.
Sau khi Hồ Mỹ Ngọc đi khỏi, Tô Lam mới ngồi về vị trí của mình.
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam, anh cong cong môi, khuôn mặt nở nụ cười.
"Anh cười gì?" Tô Lam cau mày.
"Vừa nãy em rất ghê gớm." Quan Triều Viễn nói.
Tô Lam bất giác trừng mắt một cái: "Câu này của anh là đang khen hay chế giễu?"
Quan Triều Viễn im lặng một lát mới trả lời: "Em đanh đá vậy, anh không hiểu sao hôm đó mình lại lên giường của em đấy?"
Nghe vậy Tô Lam xấu hổ trở tay đánh một cái lên mu bàn tay anh: "Chiếm được rồi còn muốn ra vẻ đúng không?"
"Chiếm thì chiếm rồi, nhưng không dám ra vẻ." Quan Triều Viễn cười nói.
Bỗng chốc cả hai người đều cười ngây ngốc.
Tô Lam cảm thấy cả thế giới lúc này đều rất tươi đẹp, dù cho trước đây trong cuộc đời của cô có Tô Mạnh Cương, Hồ Tinh, Hồ Mỹ Ngọc,... Bọn họ đã bị sự tươi đẹp trước mắt che lấp đi từ lâu.
Tô Lam hy vọng có thể dừng lại trong khoảnh khắc hạnh phúc này, vậy thì cuộc sống của cô sẽ vô cùng hoàn hảo.
Tay cô nắm chặt tay Quan Triều Viễn, vì hạnh phúc này quá khó nắm bắt nên cô vô cùng trân trọng.
"Phải rồi, tại sao... Lúc đầu em lại say khướt trong quán bar, còn sà vào lòng anh?" Quan Triều Viễn khó hiểu hỏi.
Quan Triều Viễn chưa từng hỏi cô về chuyện này, chắc anh luôn nghĩ cho lòng tự trọng của cô, dù sao một người con gái uống say khướt ở quán bar lúc nửa đêm, mà còn sà vào lòng rồi đòi đi thuê phòng với một người đàn ông, dường như quá xem rẻ bản thân rồi.
Giờ Tô Lam cũng vô cùng tức giận về cách thức quen biết của mình và Quan Triều Viễn, nhưng chuyện đã vậy, cũng chẳng cần liêm sỉ nữa, vả lại nếu không như vậy thì cô và anh vẫn là người thuộc về hai thế giới khác nhau, sao có thể quen biết được?
Sau đó Tô Lam mỉm cười nói: "Vì em bị vẻ ngoài đẹp trai của anh hấp dẫn nên mới giả vờ uống say rồi sà vào lòng anh, lúc đó em không nghĩ ra cách làm quen nào khác tốt hơn."
Quan Triều Viễn rất không hài lòng về câu trả lời của Tô Lam.
Anh nhìn cô chăm chú, lắc đầu nói: "Lời nịnh nọt này của em không thành thật, anh không chấp nhận."
Thấy anh không tin, Tô Lam và Quan Triều Viễn nhìn nhau, cuối cùng cô không kìm được nữa, dứt khoát nói: "Em bị bạn trai bỏ rơi, em không chịu được đả kích này nên đi giải sầu."
"Sau đó thì sao?" Lúc này Quan Triều Viễn rất hứng thú, tiếp tục hỏi.
"Sau đó em gặp anh, trông anh không tệ nên em sà vào lòng anh." Tô Lam nói xong liền bưng ly nước lên uống một ngụm lớn.
Nghe vậy Quan Triều Viễn mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng sáng: "Anh đoán đến mặt mũi anh trông như thế nào em cũng chưa nhìn rõ nhỉ?"
Tô Lam không thể không thừa nhận, Quan Triều Viễn nói rất đúng.
Khi đó cô thực sự chưa nhìn rõ mặt mũi Quan Triều Viễn, vì lúc đó cô đã uống đến đầu óc quay cuồng, chỉ biết anh không già, dáng người không thấp, mặt mũi sáng sủa, chỉ nhớ vậy thôi.
Thấy cô không nói gì, Quan Triều Viễn cười: "Vận may của em không tệ, sà vào lòng một anh đẹp trai."
"Càng nói anh càng lấn tới đúng không?" Tô Lam buồn cười nói.
Lúc này Quan Triều Viễn bỗng trở nên nghiêm nghị, anh nắm lấy tay Tô Lam nói: "Có phải em và bạn trai cũ yêu nhau một thời gian dài, em luôn giữ mình trong sạch, không ngờ anh ta lại lên giường trước rồi, nên em mới giận dỗi muốn tìm bừa một người đàn ông để trả đũa bạn trai đúng không?"
Khỏi nó, Quan Triều Viễn phân tích rất đúng.
Lúc đó cô cảm thấy việc giữ thân của mình thật vô nghĩa, trong lúc kích động định tóm bừa một người đàn ông, thật ra nếu cô tỉnh rượu thì sẽ hối hận đến chết mất.